"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 98

Lục Trúc / Saotome Mirai: Thế giới này tràn ngập ác ý.

Thái dương giật giật, thình thịch, thình thịch, nhảy liên hồi không dứt. Lục Trúc nhìn cô nàng cao gầy đang nở nụ cười toe toét trước mặt, trong lòng ngoài hai chữ “bất lực” thì chẳng còn gì để nói.

“A la~ Lục Trúc-kun, em lại quay về rồi đấy à!”

Giọng nói mang đầy vẻ trêu chọc và đùa cợt, đôi mắt kia lại thâm sâu không thấy đáy, khiến Lục Trúc bất giác đau đầu dữ dội.

“Cậu quen cô ấy à?” Trần Nguyên Nguyên quay đầu nhìn cậu, hơi cau mày.

Người phụ nữ trước mặt mang dáng vẻ trưởng thành, nói tiếng Trung, hơn nữa trông còn khá thân thiết với Lục Trúc.

Cô cảm thấy hơi bất an—dù gì, ở độ tuổi dậy thì như Lục Trúc, mấy người phụ nữ kiểu “mỹ thục nữ” như thế này thường đi kèm hàng loạt buff hấp dẫn, rất dễ khiến người ta sa ngã.

Một câu “Cô ơi, cháu không muốn cố gắng nữa” có thể đi khắp thiên hạ.

Thình thịch—thình thịch—thình thịch—

Tim Lục Trúc đập thình thịch liên hồi, cậu cũng chẳng biết phải giải thích với Trần Nguyên Nguyên thế nào cho ổn.

“Vị này là... bạn gái của Lục Trúc-kun à?” Cao Yên che miệng cười duyên, đôi mắt nheo lại như độc xà, gắt gao dán chặt vào Lục Trúc.

Vì góc độ đứng nên Trần Nguyên Nguyên không thấy được ánh mắt đó.

Vốn đã hơi sợ sệt, giờ trái tim nhỏ bé của Lục Trúc lại càng như bị ai đó bóp nghẹt.

Ực—

Lục Trúc kéo kéo khóe môi: “Bạn gái à, chắc cũng tạm c—Ợ!”

Cú thúc cùi chỏ—vĩnh viễn là phương pháp chặn miệng người khác hiệu quả nhất.

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc nhìn Cao Yên:

“Xin chào, tôi là bạn gái của Lục Trúc. Tôi tên là Trần Nguyên Nguyên.”

“A la~ tôi đã nói rồi mà, Lục Trúc-kun đẹp trai thế này, sao có thể không có bạn gái được chứ.”

Nghe thì như lời đùa cợt, nhưng Trần Nguyên Nguyên càng nghe càng khó chịu.

“Chị gái này, nói chuyện nãy giờ mà tôi vẫn chưa biết chị là ai nhỉ?”

Cao Yên cười nhẹ, trông như rất vui vẻ, tất nhiên là chỉ trông như vậy thôi:

“Em gái này nói chuyện khéo thật. Chị là bác sĩ điều trị chính của Lục Trúc, họ Cao.”

Cô ta nói thế, Lục Trúc tuy hơi nghi ngờ, nhưng cậu không mù, rõ ràng thấy Cao Yên đang âm thầm nháy mắt ra hiệu với mình—

Toàn là uy hiếp.

“Chậc, hiếm khi gặp được người đồng hương nơi đất khách quê người, chị vốn định trò chuyện nhiều hơn chút. Tiếc là Lục Trúc-kun chẳng mảy may quan tâm, chị nói mời cậu ấy ăn cơm mà cũng chẳng nể mặt gì cả.”

Vừa nói, Cao Yên vừa tỏ vẻ tiếc nuối, đồng thời lại quăng cho Lục Trúc một ánh mắt đầy hàm ý.

Lục Trúc cảm thấy chột dạ, lời cô ta nói nửa thật nửa giả, nhưng trách cậu cũng không đúng—ai bảo chuyện có nguyên do cơ chứ?

Cậu âm thầm thở dài, hiểu rằng đây là “tấm lưới cuối cùng” mà Cao Yên chừa lại cho mình—nếu cô ta muốn, hoàn toàn có thể kể hết mọi chuyện với Trần Nguyên Nguyên.

Thôi thì... đi được bước nào hay bước đó, cứ xem cô ta định làm gì đã.

Lục Trúc hít sâu một hơi, nhàn nhạt mở miệng:

“Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”

Cao Yên nhướng mày:

“Thôi được rồi, lần này lại vào ‘cung’ nữa, là đến kiểm tra sức khỏe à?”

Khóe mắt Lục Trúc giật nhẹ, cắn răng gật đầu:

“Phải.”

“Vậy đi thôi, làm cho xong sớm chút, chị còn phải về nghỉ ngơi nữa~ bù lại chút thể lực tiêu hao vì em đó~”

Lời này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, đặc biệt là Trần Nguyên Nguyên đứng kế bên.

May mà cô vẫn giữ được bình tĩnh, liếc mắt là nhìn ra ngay—đây rõ ràng là một bà thím cô đơn ham mê tiểu thịt tươi, đang muốn trêu chọc Lục Trúc.

Hừ, chưa biết lượng sức mình.

Cây gỗ chết như Lục Trúc, ai muốn trêu là trêu chắc?

Tuy hơi thấy tự hào, nhưng Trần Nguyên Nguyên cũng không chủ quan, từ lúc đó mắt cô không rời khỏi Cao Yên lấy một giây.

Phong cách: phòng thủ toàn diện, một bước cũng không buông lỏng.

“Ừ?” Trần Nguyên Nguyên bỗng ngẩn ra, khóe mắt vô tình nhìn thấy Saotome Mirai.

Thấy lạ, cô nghiêng đầu nhìn qua:

“Cô Saotome?”

Saotome Mirai giật bắn vai, gượng gạo nở nụ cười, quay đầu chậm chạp.

Thái dương thình thịch, thình thịch, nhảy như trống trận. Saotome Mirai chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, thậm chí cả mạch máu ở chân cũng đập theo tiết tấu.

Sao lại trùng hợp đến mức này?!

Thần linh đại nhân thấy tôi giống oán phụ chắc?! Tính chơi tôi cả đời à?!

Cuộc sống khó khăn quá... Mirai thở dài.

Thôi kệ, tạm thời không xuống xe nữa, đợi hai người kia vào trong rồi hãy tính.

Nói thật, bản thân cô cũng không biết mình đang trốn cái gì, chỉ là trực giác mách bảo: ít rắc rối thì vẫn hơn.

Ừ, đúng vậy, là như thế đấy.

Dù sao từ khi gặp Lục Trúc, cô cảm thấy ngày nào cũng bận rộn như con thoi.

Tuy cuối cùng cũng chẳng biết mình đang bận cái gì...

Tuy hình như... mơ hồ cũng có chút... thích thú...

Ít nhất, quãng thời gian này Saotome Mirai không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Nhưng mà—

Mệt thì vẫn là thật sự mệt!

Tim cô mệt mỏi lắm rồi!

Cô cũng là con người, cũng cần được nghỉ ngơi mà.

Nếu giờ chạm mặt họ, không chừng lại bị Lục Trúc nhờ vả việc gì đó.

Saotome Mirai thở dài lần nữa, ánh mắt dần dời đến người phụ nữ đang nói chuyện cùng Lục Trúc.

Cái bà kia trông cũng xinh, kiểu khí chất tri thức ấy—nếu không đoán sai, chắc chắn lúc này Trần Nguyên Nguyên đang cảnh giác cực độ.

Đây chính là mấu chốt—nếu Lục Trúc cảm thấy đối phó không nổi, rất có khả năng sẽ đi tìm "ngoại viện". Mà nếu cô ngu ngu chạy lại chào hỏi đúng lúc này thì...

Cân nhắc tất cả, vẫn nên ở yên trong xe thì hơn.

Nhưng mà, sự cố thì luôn xuất hiện đúng lúc người ta không muốn có sự cố nhất.

Điện thoại của Saotome Mirai bỗng reo lên, cô đơ ra vài giây mới phản ứng được là có người gọi.

“Moshi moshi, tôi là Saotome Mirai đây~”

“Ờm... cô Saotome à?”

Là giọng dịu dàng của Giang Thư, cộng thêm ngữ điệu hơi e dè khiến Saotome bất giác mỉm cười.

“Hi hi, tôi đây~ Có chuyện gì vậy Giang Thư-san?”

“Ờm... chỉ là... muốn hỏi xem cô đến chưa, mẹ tôi muốn dẫn tôi ra ngoài đi dạo một lát...”

Nụ cười đông cứng lại.

Gương mặt Saotome Mirai như bị hóa đá, từng vết rạn bắt đầu hiện ra, rồi nứt tan thành từng mảnh.

Nghe thấy không?

Đó là tiếng trái tim vỡ vụn.

Đi dạo? Ừ thì, cũng có thể hiểu được—có người bản tính vốn không ngồi yên một chỗ, không quen rảnh rỗi quá lâu.

Nhưng mà... bây giờ là lúc thích hợp để đi dạo sao?!

Saotome Mirai mím môi, ngước mắt nhìn về phía Lục Trúc.

Hai người kia... vẫn còn đang nói chuyện...

“Ái chà... Giang Thư-san, có thể cho tôi biết hai người định đi dạo lúc nào không?”

“Chuyện là... tụi em định ra ngoài luôn rồi, nên mới hỏi thử. Nếu cô sắp tới thì bọn em sẽ đợi.”

Mí mắt giật giật, Saotome Mirai muốn khóc mà không ra nước mắt.

Nếu hai mẹ con họ mà ra ngoài đúng lúc này, đụng mặt Lục Trúc và Trần Nguyên Nguyên thì... hậu quả thế nào?

Tưởng tượng thôi cũng thấy hãi!

Saotome Mirai môi run run:

“Tôi... tôi tới bệnh viện rồi, giờ đến liền đây.”

“Ể? Đến rồi à? Vậy được thôi.”

Cúp máy xong, Saotome Mirai hít một hơi thật sâu.

Hết cách rồi—phải xuống xe thôi.

Vì tương lai tránh thảm họa.

Lén lút trườn qua~ lén lút trườn qua...

“Cô Saotome?”

Xong phim. Vẫn bị phát hiện.

Còn cái bà chị kia là sao vậy?! Ánh mắt gì mà ghê vậy trời?!