"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 97

"Mất trí nhớ?" Lục Trúc khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng trở nên nghiêm trọng.

Saotome Mirai nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại lén lút quan sát xung quanh.

"Cô ấy còn nhớ được gì không?"

"Tên của em..."

"Rồi sao nữa?"

"Hết rồi."

Chỉ nhớ mỗi tên mình thôi sao?

Lục Trúc hơi hoang mang, một chút buồn ngủ sót lại cũng hoàn toàn bay biến. Chuyện gì vậy? Vì sao lại thành ra như thế này? Nam Cung Hướng Vãn có sức sát thương ghê gớm đến vậy à?

Không, có thể đoán chắc một điều: Nam Cung Hướng Vãn hoàn toàn không đủ khả năng khiến Giang Thư thành ra như vậy. Có lẽ là cô nàng Giang Thư lại tự suy diễn thêm điều gì đó, còn Nam Cung Hướng Vãn nhiều nhất cũng chỉ là khơi lại vết thương lòng của cô ấy mà thôi.

Nếu thực sự là vậy...

Lục Trúc cười khổ: "Là cô ấy chủ động nhờ chị nói lại với em à?"

Saotome Mirai ngẩn người ra, rồi ngơ ngác gật đầu, trong mắt thoáng hiện nét nghi hoặc: "Đúng vậy... nhưng em hỏi một điều rõ ràng thế làm gì?"

Lục Trúc liền trưng ra ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, bất lực thở dài: "Vậy chị thử nghĩ xem, nếu cô ấy muốn gặp anh thật, tại sao lại không tự gửi tin nhắn cho em?"

"Ưm!" Saotome Mirai mím môi, có chút không cam lòng, "Có thể... có thể là do có dì ở bên cạnh, nên cô Giang Thư mới không tiện liên lạc trực tiếp với em."

"Dì Thượng Quan đâu thể suốt ngày trông chừng chị ấy được, nếu không thì chị ấy cũng chẳng đến mức xảy ra chuyện như thế rồi."

Lý lẽ ấy khiến Saotome Mirai cứng họng, đành phải chấp nhận một thực tế rằng—Giang Thư rất có thể đã xóa hết mọi cách liên lạc với Lục Trúc rồi.

Nhưng tại sao chứ?

Không hiểu nổi. Rõ ràng chiều qua cô ấy còn vì Lục Trúc mà suýt đánh nhau với Trần Nguyên Nguyên, vậy mà qua một đêm, sao lại buông tay?

Nhìn chăm chăm—

Lục Trúc: ...

Nhìn chằm chằm——

Lục Trúc bất đắc dĩ thở dài: "Dù chị có nhìn em như vậy, em cũng chẳng thể giải đáp được nghi ngờ của chị đâu."

Dù sao, chính anh cũng không rõ rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nếu muốn biết chi tiết, chỉ có thể đi hỏi Nam Cung Hướng Vãn thôi.

Nhưng—thật sự nên làm vậy sao?

Giang Thư đã định buông tay anh rồi, lẽ nào giờ lại để anh mặt dày quấn lấy cô ấy?

Buông tha cho người khác, cũng là buông tha cho chính mình.

Cô ấy không nên bị kéo vào những rắc rối vớ vẩn nữa. Cuộc đời vốn đã có quá nhiều nuối tiếc, sao phải cố tình chất thêm?

Lục Trúc hít sâu một hơi: "Chuyện này em biết rồi, nhưng... chắc là em sẽ không đi tìm cô ấy nữa đâu."

"Ể? Ý là... cuối cùng em cũng quyết định rồi à?"

Phản ứng này vốn đã nằm trong dự đoán. Có lẽ Saotome Mirai từ lâu đã mong anh làm vậy rồi.

Dù sao trong mắt cô, anh cũng đã bị chửi thành gã tra nam chính hiệu.

"Quyết định sao..."

"Nhưng mà đáng thương quá, cô Giang Thư ấy... thôi, yaka, chị sẽ truyền đạt lại giúp em một cách đàng hoàng."

"Hử? Chị định đi gặp cô ấy à?"

Saotome Mirai gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên rồi, đã hẹn trước rồi mà. Tan ca xong chị sẽ tới bệnh viện thăm cô ấy."

Ra vậy, cũng tốt.

Lục Trúc mỉm cười, trong lòng có chút nhẹ nhõm: "Vậy thì khi ở bên cô ấy, cố gắng tránh nhắc đến em nhé."

"Chuyện này không cần dặn chị cũng biết mà."

"Cảm ơn chị, Saotome-senpai."

"Ể? Tự nhiên cảm ơn làm gì?"

"Không có gì đâu."

...

Thế sự vô thường, một khi đã quyết tâm, ai dám chắc nó sẽ không tan biến trong muôn vàn khả năng?

Sóng biển có thể xô đổ thề non hẹn biển.

...

“Phu nhân, bên này có chuyện thú vị.” Cửu Năng Vụ Tử cung kính đưa ra một tập tài liệu.

Cao Nghiên liếc qua một cái, nhướng mày, khóe môi nở nụ cười sâu xa: “Vất vả rồi, Vụ Tử.”

“Đây là việc tôi nên làm.”

Khách sáo thôi, nhưng thật sự là rất cực. Tối qua thức trắng đêm, hôm nay còn phải tăng ca dọn dẹp, sắp xếp phòng khác cho Cao Nghiên. Xong xuôi rồi mới tới lượt chuyện bên công ty.

Tại sao phải chuyển phòng? Để tạo ra cảm giác giả rằng Cao Nghiên đã rời khỏi đây, nhằm che mắt Du Hi.

Dù cực đến đâu thì cũng phải làm. Nỗi khổ của người làm thuê chỉ có thể tự mình gánh lấy.

Cửu Năng Vụ Tử âm thầm thở dài, chớp đôi mắt đã bắt đầu đỏ ngầu vì mệt mỏi.

Nhưng mà!

“Có làm thì mới có ăn” vẫn là câu châm ngôn thích hợp với tình cảnh hiện tại của cô.

Hơn nữa, cô cũng muốn biết rốt cuộc mọi chuyện sẽ đi đến hướng thú vị nào.

Thời gian trôi qua từng chút một, Vụ Tử cũng không vội rời đi, lặng lẽ đứng chờ Cao Nghiên xem xong tài liệu.

Không biết đã chờ bao lâu, tiếng lật giấy trong phòng rốt cuộc cũng dừng lại.

“Quả thật rất thú vị đấy.” Cao Nghiên đặt tài liệu xuống, mỉm cười ngẩng đầu lên.

Nụ cười thân thiện

Xạo thôi. Đôi mắt kia sâu như vũng bùn, chẳng hề có chút ấm áp nào.

“Vụ Tử, chuẩn bị một chút, chúng ta tới bệnh viện gặp cô Giang Thư này. Ngoài ra, buổi kiểm tra sức khỏe tối nay, tôi sẽ đích thân thực hiện.”

“Vâng!”

Sau khi Vụ Tử rời đi, nụ cười trên môi Cao Nghiên lập tức biến mất, gương mặt lạnh tanh nhìn đống tài liệu còn lại.

Cô kinh doanh thiết bị y tế, bản thân cũng từng học y, thậm chí có thể nói Du Hi chọn học y cũng bị cô ảnh hưởng phần nào.

Trùng hợp thay, bệnh viện mà Lục Trúc từng nằm, hiện tại Giang Thư đang nằm, lại là bệnh viện trực thuộc công ty của cô.

Thế này thì thú vị thật.

Xem ra, Lục Trúc không chỉ theo đuổi mỗi mình Du Hi đâu nhỉ?

Đôi mắt Cao Nghiên nheo lại, lóe lên tia lạnh lẽo.

Cha mẹ nào biết con gái cưng bị gã đàn ông tồi đùa giỡn mà không tức giận?

Nhưng tức thì tức, Lục Trúc vẫn còn giá trị lợi dụng, vắt kiệt rồi hãy tính.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Cao Nghiên chậm rãi đứng dậy bước vào phòng thay đồ, tiện tay lấy một chiếc blouse trắng mặc lên người.

Cốc cốc cốc—

“Phu nhân, đã chuẩn bị xong, xin hỏi khi nào khởi hành?”

Câu hỏi này có hơi thừa. Cửu Năng Vụ Tử nhướn mày, trong phòng không có ai, đèn trong phòng thay đồ sáng lên, rõ ràng là thay đồ xong rồi sẽ đi ngay.

Kệ đi, làm tới nước này rồi, cũng chẳng vội nghỉ ngơi nữa.

“Đi thôi, Vụ Tử.” Cao Nghiên bước ra, lại mang theo nụ cười khiến người khác khó mà đoán được thật giả.

Vụ Tử khẽ cúi người, đưa Cao Nghiên lên xe. Dọc đường, cô không dám để tài xế chạy quá chậm.

Dù an toàn là trên hết, nhưng Vụ Tử sợ mình ngủ quên—là đi đời.

May mà cuối cùng vẫn gắng chịu được cơn buồn ngủ, thành công tới nơi.

Kết thúc rồi?

Dĩ nhiên là không thể!

Lương cao, thì đồng nghĩa với phải lo toan trước sau.

“Phu nhân, chúng ta đi thẳng đến phòng bệnh của cô Giang Thư sao?”

Cao Nghiên lắc đầu, “Không vội, nghe theo sắp xếp của tôi.”

“Vâng, phu nhân.”

“Em cứ đi nghỉ trước đi.”

Câu này khiến Cửu Năng Vụ Tử khựng lại, hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.

Ngập ngừng ba giây, cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Vâng!”

Cuối cùng cũng được chợp mắt, dù chỉ là chốc lát.

Còn lý do cô bị sai đi... Vụ Tử không muốn biết, cũng không dám biết quá nhiều.

Làm đúng việc của mình, đừng tò mò chuyện không nên biết.

Cao Nghiên không vội đến gặp Giang Thư, mà đến phòng y vụ xem lại hồ sơ bệnh án.

Sắc mặt thoáng trở nên nghiêm trọng—trường hợp của Giang Thư vượt xa suy đoán ban đầu.

Nhưng cũng không sao, đã có chuẩn bị hai phương án, không đến mức tay trắng.

Cốc cốc cốc—

“Mời vào.”

Cao Nghiên khẽ mỉm cười, đẩy cửa bước vào phòng bệnh: “Chào cô, tôi là bác sĩ đặc biệt của cô.”

Mùi vị của âm mưu bắt đầu lan ra.

...

Một buổi chiều yên bình—có lẽ là thế.

Nhưng Lục Trúc cứ có cảm giác sau lưng lành lạnh, như có luồng gió lạnh nào đó thỉnh thoảng thổi qua.

Không thể nào. Ban ngày nắng đẹp cơ mà... À mà không, mặt trời cũng sắp lặn rồi.

Lục Trúc cau mày, lặng lẽ liếc nhìn phía sau.

Trần Nguyên Nguyên đứng đó, khoanh tay trước ngực, không biết mệt mỏi là gì, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.

Cảm giác kỳ lạ thật đấy, cô ta không thấy chán à? Nhìn nãy giờ rồi còn gì.

Tít tít tít—Tít tít tít—

Báo thức bỗng reo lên, Lục Trúc giật khóe miệng, tắt điện thoại dưới ánh nhìn đầy chán nản của Saotome Mirai.

“Hết giờ làm rồi, tôi về đây.” Lục Trúc giả vờ như không có chuyện gì, quay người đi vào phòng nghỉ.

Trần Nguyên Nguyên thấy anh động đậy, vươn vai một cái, gỡ kính râm xuống.

Lúc này Lục Trúc mới nhận ra, cô nàng đứng ở đây cả buổi mà chẳng hề mở mắt—thì ra là đang... nhắm mắt dưỡng thần.

Ờ, bảo sao lại thấy lành lạnh chứ không thấy áp lực.

Lục Trúc thở dài, ngay sau đó nghe thấy Trần Nguyên Nguyên lên tiếng: “Tan ca rồi à?”

Lục Trúc gật đầu, dùng hành động thay cho lời nói.

Trần Nguyên Nguyên lắc lắc điện thoại: “Ừ, được, đi thôi. Đến bệnh viện trước đã, kiểm tra xong rồi ăn tối.”

“Hả?” Lục Trúc ngơ ngác, nhìn lịch hẹn mà khóe miệng co giật.

Lẹ vậy luôn? Nhưng nhưng nhưng... người ta đi khám sức khỏe thì sáng sớm mới đi chứ, ai lại đi vào lúc chạng vạng thế này?

Khó hiểu thật. Nhưng đáng ngờ hơn là... vẫn là cái bệnh viện đó?

Lục Trúc bắt đầu cảm thấy rờn rợn với mấy “sự trùng hợp”.

“Tại sao buổi tối cũng khám được chứ?” Lục Trúc cau mày hỏi điều cốt lõi.

Trần Nguyên Nguyên không trả lời ngay, cúi đầu thao tác trên điện thoại rồi đưa anh xem một tin nhắn.

“Đây, nói là hôm qua anh mới vào viện, sáng nay mới vừa xét nghiệm máu xong, nên giờ khám cũng không sao cả.”

Lục Trúc gật gù như hiểu như không: “Vậy à...”

Cảm giác có gì đó rất kỳ quặc, nhưng lại không nói rõ được là gì.

“Anh vào thay đồ trước đi, tôi có chút việc cần nói với Saotome Mirai.”

Không để người ta có thời gian suy nghĩ luôn hả?

Chẳng lẽ... mình quá nhạy cảm rồi?

Vừa nghi ngờ bản thân, Lục Trúc vừa đi vào phòng nghỉ.

“Cô Saotome.”

“Hái ư?” Saotome Mirai quay đầu nhìn Trần Nguyên Nguyên, vẻ mặt mơ hồ.

“Tôi dẫn anh ấy đi bệnh viện, tối nay chắc không ghé chỗ cô nữa.”

“Ồ, được thôi.” Saotome Mirai không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm khái: thế gian này trùng hợp thật đấy.

Vì cô cũng đang định đến bệnh viện!

Thế nhưng——

Nửa tiếng sau, Saotome Mirai hóa đá, ngồi trên xe nhìn chằm chằm Lục Trúc và Trần Nguyên Nguyên đang đứng trước cổng bệnh viện.

Xong rồi, dì sẽ nghĩ cô không giữ lời mất!

Còn Lục Trúc, khi nhìn thấy Cao Nghiên đã đứng sẵn ở đó từ trước, cũng cứng người luôn.

Trực giác không sai—con mẹ nó, đây không phải trùng hợp!