"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 96

Hôm nay, trời trong nắng đẹp, nhiệt độ cũng đang ở mức dễ chịu nhất trong ngày.

Thế nhưng, Lục Trúc chỉ muốn… ngủ tiếp.

Vừa mới chợp mắt được một chút thì cái đồng hồ báo thức đáng ghét đã réo lên inh ỏi, phá vỡ giấc mộng ngọt ngào.

Có một kiểu người kỳ quặc như thế đấy — lúc mệt thì không chịu ngủ, vẫn ráng cày kéo dài được cả buổi. Nhưng một khi đã ngủ, mà lại bị dựng dậy khi chưa đủ giấc, thì chẳng khác gì cái điện thoại sắp hết pin, vừa mở lên được mấy phút đã lại sập nguồn.

Lục Trúc hít một hơi thật sâu, đưa tay day trán, không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng.

Buồn ngủ muốn chết đi được——

“Á! Bạn Lục đến rồi à? Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Lục Trúc chẳng buồn đáp, đầu cũng không ngoái lại, mắt lim dim đứng sau quầy tiếp tân.

Tiếng bước chân loạng choạng vang lên không đều, nghe cũng không phải chỉ có một người.

“Cảm ơn cô, tiểu thư Trần Nguyên Nguyên. Thật sự làm phiền cô quá rồi.”

“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi. Nhưng mà… cậu thật sự không cần tôi dìu nữa à?”

“Không cần đâu, đoạn đường ngắn thế này để tôi tự đi, coi như là… vận động phục hồi?”

“Ừ, vậy thì cẩn thận nhé, tự đi từ từ là được rồi.”

【Giọng nói đang được mở khóa… hệ thống đang khởi động lại…】

Nhìn Saotome Mirai loạng choạng đi về phía phòng nghỉ, Trần Nguyên Nguyên liếc qua Lục Trúc vẫn đứng y như tượng đằng sau quầy, rồi lặng lẽ bước đến trước mặt cậu.

“Ngủ không ngon à?” Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, rõ ràng có cả đống câu muốn hỏi, nhưng nhìn bộ dạng này của Lục Trúc, cô lại nuốt hết vào trong.

Lục Trúc không đáp, não vẫn còn đang trong quá trình… khởi động lại.

Nhưng Trần Nguyên Nguyên là kiểu người không thể chờ đợi, thấy cậu mãi không phản ứng gì, cô liền giơ tay gõ “cốc” một phát vào trán cậu.

【Khởi động lại thành công…】

Lục Trúc đưa tay xoa trán, ngơ ngác nhìn cô, “Sao tự nhiên đánh tôi?”

“Không có gì, giúp cậu tỉnh ngủ thôi. Tối qua đi làm gì đấy?”

Vừa mở miệng đã là giọng điệu đầy nghi vấn.

Lục Trúc thở dài, gãi đầu: “Chắc là ở bệnh viện.”

Trần Nguyên Nguyên khựng lại — ở bệnh viện? Còn phải dùng từ “chắc là”?

Nhìn trạng thái hiện tại của Lục Trúc thì cũng không khác mấy so với mấy hôm trước, chỉ là giọng hơi nghẹt mũi một chút, mà mức độ thì cũng nhẹ thôi.

Chẳng lẽ… cái tên chết tiệt này là đi cùng Giang Thư – cái kiểu trắng ngoài đen trong đó?

Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên lập tức trở nên nguy hiểm, trừng trừng nhìn Lục Trúc, khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh tanh: “Đến bệnh viện làm gì?”

Lục Trúc vẫn điềm tĩnh, dường như hoàn toàn không nhận ra tâm trạng Trần Nguyên Nguyên đang vô cùng khó chịu, “Theo lời nhân chứng, tôi hình như… bị ngất.”

“Hở?”

“Ờ, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

Nói năng thật thà quá mức, nhưng mà là sự thật thì đâu cần phải thấy áp lực.

Thấy cậu không giống như đang đùa, Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, đưa tay đặt lên trán Lục Trúc.

Lục Trúc: ???

Cô nghiêng đầu qua lại, nhìn mắt, nhìn miệng, nhưng tiếc là cô đâu phải bác sĩ, nhìn cũng chẳng ra được gì.

“Giờ còn thấy khó chịu chỗ nào không?”

Lục Trúc dở khóc dở cười, khẽ thở dài: “Nếu nhất định phải nói… thì chắc là cổ.”

Trần Nguyên Nguyên: ……

Ý là đang mỉa cô không biết chuyện mà còn cứ thích lo chuyện bao đồng, tùy tiện động tay động chân làm đau cổ cậu đúng không?

Bực thật đấy, nhưng Trần Nguyên Nguyên vẫn nhịn được, không thèm chấp với người bệnh.

Dù vậy, cô cũng thấy nhẹ nhõm phần nào — đùa giỡn được thế này, chắc cũng không có gì nghiêm trọng.

Cô khẽ thở ra một hơi, rồi lại nhíu mày: “Mà nói đi cũng phải nói lại, sao cậu lại ngất được?”

“Tôi cũng thấy kỳ quặc. Y tá bảo là cảm cúm nhẹ.”

“Hả? Đùa ai thế? Cảm cúm nhẹ nhà ai mà ngất luôn được hả?”

Lục Trúc nhún vai, không nói nữa, biểu cảm đầy bất đắc dĩ, như muốn nói: Tôi cũng chịu thôi.

Trần Nguyên Nguyên híp mắt lại, đảo mắt từ đầu đến chân cậu một lượt: “Không được, tôi vẫn thấy lo. Tan làm rồi đi bệnh viện với tôi, làm kiểm tra tổng quát.”

“Ể —— có cần phiền phức vậy không?”

“Bớt lắm mồm! Muốn xen vào quyết định của tôi thì ít nhất cũng phải là người nhà tôi đã!”

Lục Trúc im bặt. Người nhà… nghĩa là sao? Hoặc là có quan hệ huyết thống, hoặc là… kết hôn…

Bó tay. Dù Du Hi và Giang Thư là kiểu rơi vào hoàn cảnh đặc biệt, nhưng Trần Nguyên Nguyên thì…

Lục Trúc thật sự không nghĩ ra cách nào khả thi.

Mà người không có gì để mất thì cũng chẳng sợ, khác với hai người kia, Trần Nguyên Nguyên sống buông thả, không vướng bận điều gì.

Lục Trúc bất lực thở dài, “Có đáng không?”

“Cậu nghĩ tôi đang đầu tư chắc?”

À — hiểu rồi, không phải đầu tư, chỉ đơn giản là… tiêu tiền mua niềm vui cho bản thân?

Cũng như chơi game PVP vậy, ai biết là vui hay tự chuốc khổ vào thân?

“Một câu thôi, đi hay không đi?” Trần Nguyên Nguyên ra tối hậu thư, nghe giọng là biết chẳng có chỗ cho từ chối.

“Đi.” Lục Trúc gật đầu, coi như thỏa hiệp. Một là vì không biết nếu từ chối sẽ có hậu quả gì, hai là…

Thật ra cậu cũng hơi nghi ngờ cơ thể mình, có cơ hội kiểm tra thì cứ kiểm tra cho chắc.

Thấy cậu ngoan ngoãn, tâm trạng Trần Nguyên Nguyên tốt lên rõ rệt, khóe môi khẽ nhếch lên đầy đắc ý.

Thấy chưa, ai mới là người cậu nghe lời nhất? Quá rõ rồi. Giang Thư cái hồ ly tinh kia chẳng có gì đáng ngại cả.

À, suýt nữa thì quên.

Trần Nguyên Nguyên liếc nhìn Lục Trúc, giọng nhàn nhạt: “Giang Thư có liên lạc với cậu không?”

“Có mà như không.”

Trần Nguyên Nguyên: ……

ẦM ——

Không khí căng đến mức tai cô như vang lên một tiếng nổ ảo ảnh.

Sắc mặt Trần Nguyên Nguyên trầm xuống, “Thích chơi trò nói nửa chừng hả?”

Lục Trúc lắc đầu, “Không phải. Cô ấy có gọi, nhưng tôi không nghe máy.”

“Cậu không nghe được, hay là… nội dung cuộc gọi không tiện cho tôi biết?”

Nếu bình thường, câu này của Trần Nguyên Nguyên có thể được xem là trực giác nhạy bén. Nhưng lần này, xin lỗi nhé, đúng là như thế thật.

“Thật sự là không nghe được.”

Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, không hề có lấy một tia chột dạ.

Trần Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm cậu một lúc, miễn cưỡng tin.

Nhưng mà…

“Cô ta không gọi lại liên tục hay nhắn tin gì sao?”

Lục Trúc lắc đầu, mặt không biểu cảm.

Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng, âm thầm nghiến răng. Trong lòng đang đoán chắc Giang Thư đang giở trò sau lưng, tâm trạng cô lập tức tụt dốc.

Vèo ——

Trong chớp mắt, ánh mắt khóa chặt vào Lục Trúc, Trần Nguyên Nguyên nghiến răng nói:

“Nhớ kỹ vị trí của mình đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”

“Ừ ừ ừ……” Cái kiểu gật đầu qua loa đến mức khiến người ta muốn đánh thật ấy.

Nhưng thôi, lời nói ra rồi, muốn thử thì cứ thử, Trần Nguyên Nguyên chẳng ngán ai.

“Câu cuối, hôm qua cậu đi đâu cả ngày?”

Lục Trúc cứng người. Chưa xong nữa à? Theo đà này, chẳng mấy chốc cô sẽ bắt cậu khai ra cả chuyện hồi bé tè dầm mấy lần mất.

Nói thật? Không được, nếu Trần Nguyên Nguyên biết còn có người phụ nữ khác, chắc nổ tung luôn.

Mới một mình Giang Thư mà suýt đánh nhau, Nam Cung Hướng Vãn cậu còn không dám nhắc đến, Du Hi thì càng khỏi nói.

Mặc dù giờ Du Hi có vẻ như đã vạch ranh giới rõ ràng với cậu…

Lục Trúc thở dài, che giấu cảm xúc trong mắt, chậm rãi nói: “Đi giúp người ta chút việc.”

“Giúp ai?”

Cái kiểu hỏi tới cùng này đúng là không thể tránh được.

Lục Trúc âm thầm bĩu môi, đang định bịa… à không, đang suy nghĩ ra một lý do thì ánh mắt lại liếc thấy Saotome Mirai.

Tội nghiệp cô gái kia…

“Giúp một đồng nghiệp làm thêm.”

Ừ, vẫn còn lương tâm, không đổ hết cho một mình Saotome Mirai.

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, “Nam hay nữ?”

“Con gái.”

“Con gái thì cậu giúp luôn hả?”

“Không có cách nào. Saotome tiền bối bận đi với mấy người, không còn ai, nên mới tìm đến tôi.”

“Hả? Cậu tưởng tôi ngốc hả? Cô ta không có ai khác để nhờ sao?”

Lục Trúc khẽ nhếch môi cười. Câu này hay đấy! Thiên Điền Minh Lý không có bạn bè hả?

Cậu không biết, nhưng với cái tính cách đó, chắc cũng không nhiều đâu.

Đây gọi là tận dụng đặc điểm hợp lý.

Lục Trúc nhún vai, “Chà, cái này tôi không biết. Dù sao thì, nhóm làm thêm ở quầy lễ tân tụi mình, hình như đứa nào cũng là vấn đề hết.”

Tính cả bản thân cậu vào, đúng là mặt dày có khác.

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, từ từ dời ánh mắt sang Saotome Mirai: “Này, Saotome-san, cô có người bạn nào cũng làm thêm ở đây không?”

Saotome ngẩn người, vừa định trả lời thì nhìn thấy Lục Trúc ở phía sau làm một động tác tay.

Nói thật, cô chẳng hiểu lắm, nhưng đại khái cũng đoán ra được ý.

Lục Trúc… lại đang tự tìm đường chết rồi…

Saotome Mirai mím môi, trong lòng có chút giằng co. Cô biết như vậy là không tốt.

Nếu đã như thế…

Cậu Lục, xin lỗi nhé, tôi đúng là không thể vô tư mà nói dối được.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, Saotome Mirai hít một hơi, hạ quyết tâm: “Có ạ.”

“Con gái?”

“Vâng, cô ấy tên là Thiên Điền Minh Lý.”

“Thế cô Thiên Điền Minh Lý này, bạn bè ít lắm hả?”

Saotome Mirai ngẩn ra, không ngờ bị hỏi câu đó, hơi ngơ một chút rồi gật đầu, “Vâng… Minh Lý-chan có lẽ… không hợp với mọi người cho lắm.”

Nói rất uyển chuyển rồi, chỉ còn thiếu mỗi câu trắng trợn “cô ấy không có bạn” nữa thôi.

Trần Nguyên Nguyên nghe xong, liếc nhìn Lục Trúc, vẻ mặt cậu vẫn bình thản như thường.

“Saotome-san, cô Thiên Điền Minh Lý kia, nghĩ gì về Lục Trúc?”

“Ể? Ờm… chắc cũng như những người khác thôi ạ?”

Trần Nguyên Nguyên gật đầu, “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn.”

Saotome Mirai: ???

Không giống như cô tưởng tượng…

Lục Trúc âm thầm thở phào, ánh mắt lộ vẻ như đã đoán trước được.

Cái động tác tay lúc nãy, thực ra chỉ là giả vờ, để khiến Saotome Mirai không nghĩ nhiều. Vì chỉ khi trả lời theo phản xạ, mới là thành thật nhất.

Tạm thời Trần Nguyên Nguyên tin lời cậu, chậm rãi quay người: “Tôi ngồi đây đọc sách chút được không?”

“Được thì được, nhưng đừng mang sách ra khỏi thư viện là được.”

“Biết rồi, tan làm tôi tới tìm cậu.”

“Ừ.”

Trần Nguyên Nguyên đi rồi, Saotome Mirai vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầy vẻ nghi hoặc. Nghĩ mãi cũng không hiểu sao chỉ hỏi chuyện của Thiên Điền Minh Lý.

Thôi bỏ đi, giờ có chuyện quan trọng hơn cần báo với Lục Trúc.

Cô liếc nhìn cầu thang, sợ Trần Nguyên Nguyên quay lại bất ngờ, xác nhận không có ai mới bước đến bên cậu.

Chọt chọt——

“Cậu Lục, có chuyện này… tôi phải nói với cậu.”

“Hả?”

“Là về cô Giang Thư.”