"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 09

Người này đúng là bị ám ảnh đến mức hoang tưởng rồi…

Lục Trúc khẽ lắc đầu, bất lực thở dài:

“Vụ Sơn, cậu có muốn ăn chút đồ khuya không?”

Bữa tối vừa rồi ăn thật sự quá ngột ngạt, Lục Trúc chẳng buồn ăn bao nhiêu. Ở ký túc lâu vậy mà chẳng tích trữ được chút đồ ăn vặt nào.

Hết cách, đành tìm Vụ Sơn vậy. Cậu ta là dân bản xứ, chắc biết chỗ nào bán đồ ăn ngoài ngon.

“Ê~ Muốn chứ muốn chứ! Trúc-san muốn ăn gì? Để tớ đặt cho!”

Biết điều phết.

Lục Trúc mỉm cười:

“Tớ không kén ăn, cậu tự chọn đi. Nhưng đặt ba phần nhé.”

“Ờm… nhưng tớ không nghĩ Ninh-san bây giờ có tâm trạng ăn uống đâu nha.”

“Không, là tớ muốn ăn hai phần.”

“Ờ… được thôi.”

Lời cầu nguyện của Giả Ninh hoàn toàn không phát huy tác dụng. Đợi mãi chẳng thấy tin nhắn chấp nhận lời mời kết bạn nào.

Uể oải, cực kỳ uể oải. Bỏ điện thoại xuống, phản ứng đầu tiên của Giả Ninh chính là… đi tìm chút an ủi tinh thần.

Giảm bớt áp lực tâm lý, chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Ngoảnh đầu lại, liền thấy Lục Trúc và Vụ Sơn đang hí hửng ăn sushi với lẩu Oden, mùi thơm bay lơ lửng trong không khí, lập tức khiến dạ dày cậu réo ầm lên.

“Cho tớ chút!”

Vừa khóc vừa vươn tay giành lấy, nuốt ngấu nghiến, biến bi phẫn thành sức ăn.

Lục Trúc vẫn rất bình thản, sớm đoán được tình huống này nên mới chuẩn bị ba phần.

“Sao? Cô ấy không thèm để ý cậu à?”

Giả Ninh rũ mặt:

“Haiz, đừng nhắc nữa. Từ chiều tớ gửi lời mời kết bạn tới giờ vẫn chưa đồng ý.”

Lục Trúc gật đầu — chuyện nằm trong dự tính. Anh đã khuyên Giả Ninh từ trước, nhưng khi đã dính “não yêu” thì ai cản nổi.

Kệ đi, không liên quan đến mình.

“Này, Lục ca…”

“Hửm?”

“Giúp anh em một tay đi mà.”

Lục Trúc im lặng, từ từ đặt đũa xuống, giọng đầy nghiêm nghị:

“Không phải anh em không muốn giúp cậu… mà là không giúp được.”

“Hả? Sao lại thế?”

“Tình yêu là thứ phải tự mình giành lấy. Còn thứ dựa vào người khác ‘hỗ trợ’ mà có được… cậu nghĩ mình giữ nổi à?”

“Hả?”

“Thử nghĩ xem: nếu cô gái ấy vì tình cảm chân thành của chính cậu mà quay lại, khi nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương, trong đôi mắt ấy sẽ chỉ có hình bóng của cậu thôi, chẳng phải rất tốt sao?”

“Ờ… cũng đúng, nhưng liên quan gì đến việc giúp hay không giúp?”

“Nông cạn! Sao cậu chỉ nhìn được tới mức ấy?”

“???”

Giả Ninh ngơ ngác, nhìn Lục Trúc bỗng nhiên kích động, vẻ “hận sắt không thành thép” túm chặt lấy vai mình.

“Nghĩ đi! Nếu tôi ra tay, sau này hai người thành đôi, ai sẽ là công thần lớn nhất?

Là tôi!

Nhưng lúc hai người nhìn nhau tình tứ, người hiện lên trong đầu cô ấy là ai?

Vẫn là tôi!

Tại sao? Vì chính tôi đã giúp hai người thành đôi!

Nhưng… người mình yêu ngay trước mắt, mà trong đầu cô ấy vẫn còn nghĩ tới một thằng đàn ông khác, chẳng phải chẳng khác gì bị ‘cắm sừng’ sao?

Cậu chịu được cảnh bị giật mất người yêu không?!”

“Không!”

“To hơn! Tôi không nghe thấy!”

“KHÔNG!!”

“Tốt! Đi đi chàng trai! Dùng sự chân thành của cậu mà chinh phục cô ấy! Dù có biến thành ‘chó liếm’ thì sao chứ?

‘Chó liếm’ cũng có ngày vùng lên cất tiếng hát!

Chúng ta phải là VUA của chính mình! Là vị vua không ai dám coi thường!”

“Uoooo!!!”

“Đi thôi! Pikachu… à nhầm, chàng trai trẻ!!”

Bên cạnh, Vụ Sơn đứng hình luôn. Trơ mắt nhìn Giả Ninh như được tiêm adrenalin, hùng hổ lao ra khỏi ký túc.

Còn đi đâu, thì chịu.

Ngay sau khi Giả Ninh biến mất, Lục Trúc lập tức trở lại vẻ mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì.

Vụ Sơn nuốt nước bọt — đây chính là thứ người ta gọi là “pua” sao?

“À này… Trúc-san, làm vậy thật ổn chứ?”

Lục Trúc phẩy tay, vẻ hờ hững:

“Ờ, mấy trò thường thấy ở giai đoạn ‘não yêu’ thôi, cậu ta sẽ tự ngộ ra.”

“Ồ…”

Một đêm ngon giấc.

Ít nhất là với Lục Trúc, vì tối qua Giả Ninh không về, Vụ Sơn phải một mình chơi game, ký túc yên tĩnh hẳn.

Chỉ có điều…

Ò… ò… ò ò… ò ò ò…

Cơn “mưa bom” tin nhắn sáng sớm đã chính thức soán ngôi của chiếc đồng hồ báo thức bền bỉ nhất.

Mới tỉnh, Lục Trúc còn hơi mơ màng, may mà ngủ đủ nên không cáu gắt.

Nhưng vấn đề là — ai lại gọi điện, nhắn tin dồn dập thế này? Trời sập à? Hay nhà vệ sinh nổ tung rồi?

Rõ ràng… chẳng phải.

Người gọi là Nam Cung Hướng Vãn. Thấy cô nàng gửi liên tục mấy tin nhắn thoại, Lục Trúc càng khó hiểu.

Nghe từng tin thì phiền, Lục Trúc bèn gọi thẳng lại.

“A lô?”

“Đồ… %$#@!#$%^&*!!!”

Bị mắng xối xả không kịp thở. Lục Trúc lập tức tỉnh ngủ, nhưng cũng ngơ ra.

Khó chịu.

“Tại sao cô lại mắng tôi?”

BỐP!

Cửa ký túc đột nhiên vang lên tiếng đập mạnh, làm Vụ Sơn giật bắn người ngồi bật dậy.

Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lục Trúc gãi đầu, nhìn lại điện thoại thì thấy cuộc gọi đã cúp.

Quái lạ thật.

Suy nghĩ vài giây, Lục Trúc quyết định ra cửa xem.

Nhưng —

Qua mắt mèo, anh chạm ngay ánh nhìn đầy sát khí của Nam Cung Hướng Vãn.

“Mở cửa!”

Tuy còn nghi hoặc, Lục Trúc vẫn mở. Đến khi thấy toàn bộ cảnh trước mắt, anh mới nhận ra Giả Ninh đang đứng đó, mặt mũi bầm tím như vừa ăn no đòn.

Im lặng—

“Hắn… sao lại— Ối!”

Chưa nói xong, Lục Trúc đã bị đấm một cú vào bụng, tiếp đó là bị túm cổ áo lôi đi.

Bực mình, anh nghiến răng:

“Sáng sớm cô lên cơn gì thế?”

“CÂM MIỆNG!!!”

“…”

Không ngờ Nam Cung Hướng Vãn còn tức hơn cả anh. Khoảnh khắc ấy, Lục Trúc bỗng thấy… hơi chột dạ.

Chẳng lẽ Giả Ninh vừa làm chuyện gì động trời thật sao?

Càng nghĩ càng thấy có lý, nhất là với cái mặt sưng húp kia, đúng là đủ sức gây sốc buổi sáng.

“Ờ… hay là có gì thì nói đàng hoàng?”

Nghe vậy, Nam Cung Hướng Vãn dừng lại, chậm rãi quay đầu, mắt lạnh như băng:

“Hả? Anh nghĩ anh có tư cách sao?”

“… Cô đừng ép tôi.”

“Nào.”

“Nào?”

“Không phải muốn động tay à? Nào, hay tôi cởi hết cho anh đánh, đánh thẳng vào da còn đau hơn, tới đây!”

Lục Trúc lặng lẽ lùi vài bước.

Không thể đánh, cô này đang loạn thần kinh, đánh là toang luôn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói thẳng không được à?”

Nam Cung Hướng Vãn cười khẩy, đôi mắt đỏ ngầu càng thêm đáng sợ:

“Là anh xúi thằng ngu đó theo đuổi tôi đúng không?”

Hóa ra là chuyện này?

“Cái này…”

“Anh biết nó đã làm gì không?”

“Ờ…”

“Hừ, nó đứng dưới ký túc xá nữ của tôi gào cả đêm, bây giờ cả tòa đều biết tên Nam Cung Hướng Vãn rồi!”

Không lạ khi cô ta mệt rã rời thế này. Gào cả đêm… đúng là không sợ “chết xã hội” à?

Xem thường sức mạnh “xã giao trâu bò” của dân otaku rồi.

Lục Trúc bắt đầu chột dạ, lặng lẽ quay đi chỗ khác. Dù sao chuyện này cũng là do anh gián tiếp khơi mào.

Nhưng xen lẫn với cảm giác chột dạ, anh lại nhận ra một điều —

Cảm xúc của Nam Cung Hướng Vãn… có gì đó không đúng.

Tức giận là chắc chắn, nhưng trong ánh mắt thoáng thất thần kia… lại lộ ra chút tuyệt vọng?

Như thể vô tình chạm vào một “vùng cấm” nào đó.

BỐP—