"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 14

Tại sao họ lại có thể thân thiết như người một nhà như vậy?

Giang Thư vừa ngưỡng mộ, lại vừa ghen tị. Cô cảm thấy đây hẳn là mánh khóe nhỏ của Trần Nguyên Nguyên để tạo quan hệ tốt với Lục Trúc.

Nhưng… những nụ cười ấy, lại thật sự rất thuần khiết.

“Ể? Chị Giang, sao chị không ăn vậy?”

Giọng của Tiểu Như vang lên bên tai, kéo Giang Thư về thực tại. Cô quay sang nhìn Tiểu Như.

Đây là người bên phía Trần Nguyên Nguyên, thế nhưng từ đầu đến giờ, cô gái này chưa hề tỏ ra thiên vị rõ rệt.

Ngẫm nghĩ một chút, Giang Thư vẫn quyết định hỏi thẳng:

“Các em ở đây… là vì muốn tăng thiện cảm của Lục Trúc à?”

Chuyện này dính dáng đến vấn đề “chạy trước” — nhưng quy tắc cũng không hề cấm tích lũy thiện cảm sớm.

Nếu tính kỹ, bọn họ vốn đã chẳng cùng xuất phát điểm.

Tiểu Như chớp đôi mắt to, rõ ràng có chút sửng sốt:

“Không phải đâu. À… chắc Nguyên Nguyên thì có, nhưng em chỉ thấy mấy đứa nhỏ ở đây đáng yêu nên mới ở lại giúp thôi.”

“Đáng yêu… sao?”

“Đúng rồi, đúng rồi! Chị không thấy à? Rõ ràng đang sống trong bi kịch, vậy mà vẫn có thể lạc quan như thế. Chẳng phải rất đáng yêu sao?”

“…Ừ, cũng đúng.”

Tiểu Như lập tức sáng bừng đôi mắt, nắm lấy tay Giang Thư.

“Quan trọng nhất là, khi chị quen với tụi nó rồi, sẽ có một đám nhỏ lon ton chạy theo sau, ngọt ngào gọi ‘chị ơi, chị ơi’… nghĩ thôi cũng thấy thành tựu lắm!”

“Ờ… ờ.” Giang Thư khẽ rút tay về, lại nhìn đám trẻ một lần nữa, trong lòng bỗng có chút cảm xúc khác.

Lục Trúc… trước đây cũng từng như vậy sao?

Những khoảnh khắc vui vẻ luôn trôi qua thật nhanh.

Trần Nguyên Nguyên và Tiểu Như ở lại giúp dọn bàn, còn Giang Thư và Thượng Quan Tình Vũ thì đi thẳng tới tìm viện trưởng.

Trước khi đi, Giang Thư liếc nhìn Trần Nguyên Nguyên — cô ta không hề có vẻ căng thẳng, chẳng rõ là vì tự tin nắm phần thắng hay thế nào.

“Mời ngồi, mời ngồi.”

“Xin lỗi đã làm phiền, thưa ông.”

Viện trưởng cười khoát tay: “Không sao, lão già này buổi trưa không ngủ.”

Nghe là biết khách sáo, chỉ cần cười đáp lại là được.

Để tiết kiệm thời gian, Thượng Quan Tình Vũ đi thẳng vào vấn đề.

Thế nhưng—

“Ha ha ha, không ngờ thằng nhóc ấy lại được ưa chuộng như vậy, ngay cả mấy cô cũng tới vì nó.”

Cười rồi, viện trưởng lại khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy cúi người:

“Xin lỗi nhé, chắc nó đã gây phiền phức cho các cô rồi? Thật ra nó là một đứa trẻ rất tốt bụng.”

Cái cúi người ấy khiến người ta khó mà nhận. Đến Thượng Quan Tình Vũ cũng hơi sững, vội vàng đứng lên đỡ ông:

“Ông nói quá rồi. Lục Trúc… không hề gây phiền phức cho bọn cháu.”

Ngực có chút nhói.

“Haiz, đừng bênh nó nữa, con bé Như đã kể với tôi rồi.”

“Không, không… cháu đâu có cố tình nói tốt cho nó.” Cơn đau nơi ngực càng rõ, Thượng Quan Tình Vũ khẽ hít sâu. “Hay là… ông nghỉ ngơi một lát trước nhé?”

Viện trưởng khoát tay: “Không cần. Tôi biết các cô tìm tôi có chuyện, cũng biết các cô bận rộn. Có gì cứ nói thẳng đi.”

Thấy ông kiên quyết như vậy, Thượng Quan Tình Vũ đành thở dài:

“Vậy được. Chuyện là… bọn cháu muốn tìm hiểu thêm về Lục Trúc. Dù sao… cậu ấy dường như rất khó mở lòng với mọi người.”

Nghe xong, ánh mắt viện trưởng như phủ một lớp màu của ký ức.

“Mở lòng à… chuyện này tôi cũng bất lực thôi, bởi ngay cả với tôi, thằng bé cũng chưa từng mở lòng. Nhưng tôi có thể kể cho các cô nghe chuyện hồi nó còn nhỏ.”

Tuy hơi thất vọng, nhưng dù sao cũng không phải tay trắng.

Giang Thư vỗ nhẹ lên má, ánh mắt kiên định:

“Xin hãy kể cho cháu nghe, viện trưởng.”

Lục Trúc được viện trưởng đưa về cô nhi viện khi còn rất nhỏ.

Khi viện trưởng nhận thông báo tới đón người ở đồn cảnh sát, cậu và em gái đang ngồi trên ghế dài, im lặng không nói một lời.

“Cháu tên gì?”

“…”

Viện trưởng đã thử bắt chuyện, nhưng từ đầu đến cuối, Lục Trúc vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại đánh mất quyền được làm trẻ con.

“Thằng bé đã trải qua chuyện gì vậy?”

Viện trưởng từng hỏi viên cảnh sát phụ trách, và nhận được câu trả lời: Trong nhà xảy ra vụ nổ, chỉ còn hai anh em sống sót.

Nguyên nhân vụ nổ là rò rỉ khí gas.

Là người vốn hiền hậu, viện trưởng vừa thương cảm cho hoàn cảnh của hai đứa, vừa cảm thấy xót xa.

Ông đã vỗ ngực hứa, từ nay nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho chúng.

Quả thật, dù cuộc sống ở cô nhi viện đơn sơ, nhưng ông đã làm đúng như lời mình nói.

Ánh mắt Lục Trúc dần lấy lại sức sống.

Lẽ ra đó phải là một điều tốt, nhưng… khác với cậu, em gái cậu luôn ủ rũ, thường co mình trong góc khóc thầm.

Mỗi lần như thế, Lục Trúc sẽ đến dỗ dành — và lúc nào cũng hiệu quả.

Thời gian trôi, lũ trẻ dần lớn, dần chấp nhận quá khứ của mình. Nhưng trong nhóm ấy, dường như không hề có chỗ cho em gái Lục Trúc.

Cô bé chỉ thích ở cạnh anh trai, hai người lúc nào cũng kè kè bên nhau.

Điều đó cũng chẳng có gì lạ — là anh em ruột mà.

Nhưng rồi, cuộc sống ấy bị phá vỡ vào một ngày.

Một gia đình ngỏ ý muốn nhận nuôi cả hai anh em.

Vốn là chuyện tốt, nhưng Lục Trúc lại từ chối. Không chỉ thế, cậu còn đẩy em gái ra, mặc kệ tiếng khóc xé lòng của cô bé.

Tình huống này, viện trưởng đương nhiên không thể để đôi vợ chồng kia dẫn người đi dễ dàng.

“Tại sao cháu chỉ để em gái đi?”

Câu trả lời của Lục Trúc là:

“Nó là gánh nặng. Nó đi rồi, cháu sẽ nhẹ nhõm hơn.”

Một lời thật tàn nhẫn.

Lúc ấy, viện trưởng không hiểu nổi vì sao cậu bé lại nói vậy, chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Chuyện nhận nuôi cứ thế dừng lại.

Nhưng chưa kịp gọi điện hủy bỏ, Lục Trúc đã dẫn em gái tới, nói đã bàn bạc xong, em gái đồng ý đi, còn cậu thì ở lại.

Dù viện trưởng ra sức khuyên ngăn, Lục Trúc vẫn kiên quyết giữ nguyên lựa chọn ấy.

Bất đắc dĩ, ông đành tôn trọng ý nguyện của hai đứa.

Ông từng nghĩ, sao thằng bé lại có thể nhẫn tâm như vậy… nhưng đến ngày tiễn đi, ông lại thấy Lục Trúc trốn một mình trong góc, lặng lẽ nhìn em gái rời xa.

Hôm ấy, cậu ngồi yên thật lâu.

Có lẽ… chính cậu mới là người không nỡ rời xa nhất.

Rõ ràng rất để tâm, nhưng lại cố tình buông lời tàn nhẫn để lừa người… và lừa cả bản thân.

“Tôi phải ở lại đây. Các em nhỏ vẫn cần tôi.”

Từ đó về sau, chỉ còn lại một mình, Lục Trúc dường như gánh hết mọi việc lớn nhỏ trong cô nhi viện. Nụ cười trên môi nhiều hơn, nhưng trong mắt viện trưởng, đó chỉ là sự gượng gạo.

“Làm một đứa trẻ, hưởng thụ tuổi thơ và thanh xuân, chẳng phải tốt hơn sao? Sao cứ phải như vậy…”

Viện trưởng thở dài, ánh mắt tràn đầy thương xót.

Có thể tưởng tượng, suốt bao năm qua, Lục Trúc đã chịu không ít khổ sở, chỉ là chưa bao giờ kể ra.

Giang Thư lặng lẽ lắng nghe, khóe mắt hơi ươn ướt.

Ngoài cửa, cũng có một bóng người lặng thầm đứng nghe.