"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5939

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 18

Những ngày gần đây, cuộc sống dường như ngày càng có hy vọng hơn.

Tâm trạng của Lục Trúc mấy hôm nay cực kỳ tốt. Điện thoại không còn nhiều tin nhắn, cũng chẳng có cuộc gọi thúc giục đến dồn dập như trước.

Giờ thì đến việc dò xét đối phương cũng thành thừa thãi.

Nhưng nói gì thì nói, cuối cùng cũng có thể tạm yên tâm một chút.

Chỉ là… vẫn còn một chuyện khiến anh bực mình—

“Không được, sửa lại.”

“Cậu viết cái gì vậy? Thứ rác rưởi học thuật thế này ai mà nuốt nổi? Không thể thêm chút nội dung tử tế vào à?”

“Định dạng sai rồi, làm lại từ đầu.”

“Cái slide này để lắm khoảng trống thế làm gì? Để vẽ tranh à?”

Tiếng khớp tay răng rắc vang lên. Cái cô Nam Cung Hướng Vãn này quả thực chuyên gia bới lông tìm vết, hễ bắt được cơ hội là phải làm anh khó chịu một trận mới hả.

Lục Trúc thật sự không hiểu. Nói chứ, sao giáo viên lại sắp xếp để hai người họ phải chỉnh sửa, trao đổi bài thuyết trình cho nhau chứ?

“Tsk!”

Lại một lần nữa bị Nam Cung Hướng Vãn phê bình thẳng mặt, Lục Trúc tức đến nghiến răng ken két.

“Gì thế Lục ca?” Giả Ninh vừa ăn khoai tây chiên vừa tò mò nhìn Lục Trúc đang phát… điên.

Lục Trúc liếc cậu ta một cái, tiện tay lấy vài miếng khoai, bĩu môi: “Chẳng phải lại vì con mụ điên đó à.”

“Ê~ sao cậu lại nói vậy về Vãn Vãn được chứ~”

Nghe xong, Lục Trúc nổi hết cả da gà.

“Không phải, cậu vẫn chưa bỏ cuộc à?”

“Hả? Bỏ rồi mà.” Giả Ninh nở nụ cười ngu si, “Nhưng thế có cản được tớ ngưỡng mộ nữ thần đâu?”

Đúng là… không biết bình luận kiểu gì cho phải.

Lục Trúc lặng lẽ dịch sang một bên, tiếp tục chỉnh sửa nội dung bài thuyết trình của mình.

Càng sửa càng bực!

“Con bà nó! Sao mình lại bị xếp chung nhóm với cô ta chứ?!”

“À~ là tớ đề nghị đấy.”

Không khí bỗng chốc im phăng phắc. Lục Trúc chậm rãi quay đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

“Hả??” (╬ఠ༬ఠ)

Gân xanh nổi hằn trên trán: “Cậu đề nghị á?”

Giả Ninh vẫn cười hề hề, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt đang biến đổi của Lục Trúc: “Ừ, vốn dĩ giáo viên định giao cho tớ giám sát cậu.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi tớ bảo tớ không rảnh, nên gợi ý giao cho nữ thần Vãn Vãn. Như thế tớ vừa không mất thời gian chơi game, vừa có thể rảnh rỗi nghe giọng nữ thần, một công đôi việc, quá tuyệt còn gì!”

Sự im lặng của Lục Trúc vang vọng đến chói tai.

Anh lặng lẽ đứng dậy, bước ra phòng khách, cầm lấy tay cầm game.

Hỏi thật, với một game thủ console, điều gì là đau đớn nhất?

Đó chính là—xóa sạch dữ liệu lưu game.

“Yamete!!!”

Chơi thì vẫn chơi, đùa thì vẫn đùa, Lục Trúc rốt cuộc cũng không nỡ xóa dữ liệu của Giả Ninh. Chỉ là… để cho cậu ta một bài học nhớ đời, anh chọn cách khác.

“Anh… Lục ca… Em sai rồi… Tha cho em… Làm ơn…”

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục điều khiển nhân vật.

Cách tra tấn tinh thần này chính là: ngay trước mặt chủ nhân, đánh bại con boss mà cậu ta còn chưa kịp đấu.

Với kiểu game thủ thích trải nghiệm trọn vẹn như Giả Ninh, đây chẳng khác nào cướp vợ trước mắt!

Không được tự tay vượt qua thì còn gì là thú vui?

“Anh… Em xin anh đó!” Nhìn thanh máu của boss chỉ còn một chút, Giả Ninh hoảng loạn. Nếu tiếp tục đánh, cậu ta sẽ phải tạo save mới, còn khổ hơn cả bị xóa sạch dữ liệu.

May thay, Lục Trúc dừng tay, quay lại nhìn cậu ta: “Biết sai chưa?”

“Biết rồi biết rồi! Anh là bố! Em lạy anh! Tha cho đứa con tội nghiệp ấy đi!”

“Còn nhiều chuyện nữa không?”

“Không không không! Không dám nữa!”

“Hừm, tạm tha cho cậu.” Lục Trúc đặt tay cầm xuống, để mặc cho boss tung “cú đấm yêu thương” vào nhân vật của mình.

Anh đứng dậy, vươn vai. Ngồi chơi game lâu thật sự cũng mệt.

“Được rồi, tự tìm cách gỡ ra nhé, tôi đi đây.”

“Ê ê ê! Không… Khoan đã…”

Cạch!

Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Lục Trúc thở dài một hơi, ôm laptop đi về phía tòa nhà giảng đường.

Chuyện đã an bài thì không thể thay đổi, còn biết làm sao? Tiếp tục sửa thôi, coi như trải nghiệm sớm nỗi đau làm khóa luận tốt nghiệp vậy.

“A lô? Lục-kun, trùng hợp ghê.”

Đúng là thế giới nhỏ bé… mà thật ra trường cũng đâu có rộng lắm.

Lục Trúc vẫy tay chào qua loa. Anh thực sự không muốn nói chuyện, nhất là khi bên cạnh Saotome Mirai đang đứng chính là Nam Cung Hướng Vãn—kẻ đóng vai “máy soát lỗi” của anh.

Tsk!

Oán khí ngút trời.

“Lục-kun định đi đâu thế?” Saotome Mirai tò mò nhìn anh.

Còn chưa kịp để anh trả lời, bên cạnh đã vang lên tiếng cười khẽ: “Nhìn dáng này thì chắc là đi sửa slide chứ gì? Cố lên nhé~”

Lục Trúc: …

Tsk!

Anh quay lưng bỏ đi, không hề lưu luyến.

Nữ thần? Phì! Bóc ra bên trong toàn màu đen!

“Hướng Vãn, đừng làm khó Lục-kun quá.”

“Hừ, tôi chỉ đang nghiêm túc làm tròn bổn phận thôi.”

Nghe chưa? Có thể biến chuyện tư thù cá nhân thành lời chính nghĩa thế này, nhìn là biết chẳng phải người tốt.

Mà khoan… từ bao giờ hai người họ lại thân nhau vậy?

Lục Trúc hiểu rõ, gọi thẳng tên là biểu hiện của sự thân thiết. Tuy thắc mắc nhưng anh không hỏi nhiều.

Chỉ mong Saotome Mirai đừng bị Nam Cung Hướng Vãn kéo lệch đường.

Còn lý do quan hệ của hai người tiến triển nhanh thế, thật ra rất đơn giản: Saotome Mirai coi Nam Cung Hướng Vãn là “người cùng phe”, còn Nam Cung Hướng Vãn thì thấy gia thế của Saotome Mirai đáng để kết giao. Chỉ vậy thôi.

Nhìn bóng Lục Trúc đi xa dần, Saotome Mirai khẽ thở dài: “Cảm giác dạo này Lục-kun già dặn hẳn.”

Nam Cung Hướng Vãn chẳng mấy để tâm: “Làm gì có, cô xem cậu ta cười đó, miệng sắp rách đến mang tai rồi.”

“Nhưng mà… tóc của cậu ấy lại bạc thêm rồi kìa.”

Câu này khiến Nam Cung Hướng Vãn không nói lại được.

Từ khi Lục Trúc quyết định che giấu bản thân hoàn toàn, anh đã nhuộm mái tóc bạc thành đen.

Thế nhưng chưa bao lâu, tóc anh lại bắt đầu lốm đốm bạc trở lại.

“Hay là… cho cậu ấy ăn nhiều mè đen hơn?” Saotome Mirai nghiêng đầu. Gần đây cô tìm hiểu khá nhiều về văn hóa Trung Hoa, nên cũng biết vài thứ về thực phẩm màu đen.

“Cho cậu ta ăn mè đen? Ai cho? Cô à?”

Mặt Saotome Mirai đỏ bừng. Câu nói đó chẳng khác nào ám chỉ cô lúc nào cũng lo cho sức khỏe của Lục Trúc.

Nam Cung Hướng Vãn không nhận ra sự bối rối của cô, chỉ tự mình suy nghĩ:

“Nhưng đúng là nên để cậu ta bồi bổ chút.”

Đừng hiểu lầm—không phải vì quan tâm Lục Trúc, mà vì hiện giờ anh vẫn còn giá trị lợi dụng. Những dự án, cổ phiếu mà anh từng đề xuất quả thật đem lại lợi nhuận không nhỏ. Nam Cung Hướng Vãn chưa muốn bỏ qua.

Đợi khi đã tích đủ “quân bài tẩy”, cô sẽ một mạch thâu tóm công ty, lấy lại tất cả những gì mình đã mất.

Đến lúc đó, cô sẽ…

Ánh mắt Nam Cung Hướng Vãn thoáng tối lại. Một gia đình như thế… thực sự đáng để giữ sao?

Những thứ cô luôn theo đuổi… thật sự có thể đạt được ư?

Sau khoảnh khắc hoài nghi, cô nhanh chóng lấy lại quyết tâm.

Không sao, con đường của cô vẫn chưa đi hết. Ai biết chắc là không thể?

Hít sâu—

“Bổ cho cậu ta đi.”

“Ờ… ờ.” Saotome Mirai chọn cách đáp thật “thiền”: Cô nói đúng cả.

Đúng là phức tạp thật, lòng người ấy mà…