"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 21

Tiễn mắt nhìn Nam Cung Hướng Vãn và Saotome Mirai rời đi, Lục Trúc bắt đầu thấy ngồi không yên.

Nói chứ, cái thằng Giả Ninh này sao còn chưa ló mặt ra?

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Vừa định nhắn tin hỏi xem nó đang ở đâu, thì đã thấy hai… khúc gỗ lắc la lắc lư đi tới.

Ừ, đúng nghĩa hai khúc gỗ.

Lục Trúc cạn lời. Thế này thì quá đáng lắm rồi. Lần đầu tiên cậu thấy người ta căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, đi đứng như khúc gỗ thế này.

Mà lạ một chỗ… con bé kia cũng cứng đờ y hệt.

Lục Trúc bĩu môi. Nếu có thể, cậu thề cả đời này không muốn ai biết mình và Giả Ninh ở chung ký túc xá.

M* nó! Chân con bé bó bột thế kia mà cũng lôi ra ngắm hoa cho bằng được?!

Đã thế còn bắt đi bộ?!

Đẩy cái xe lăn thì chết à?!

Bỏ ra bốn năm trăm tệ mua game không chớp mắt, mà thuê cái xe lăn lại khó lắm hả?!

Cái này không còn là kiểu thẳng nam nữa rồi — đây là ngu!

Lục Trúc hơi hối hận, nhưng giờ muộn rồi, hai đứa đã lết qua ngay trước mặt.

Giả Ninh từ xa đã thấy Lục Trúc, liên tục ra hiệu bằng mắt, nhắc nhở cậu làm theo kế hoạch ban đầu.

Dù gì đây cũng là buổi hẹn hò, làm sao để lọt thêm cái bóng đèn thứ ba vào được?

Vì thế, hai đứa đã bàn với nhau: Giả Ninh sẽ ở riêng với cô gái, còn Lục Trúc “ẩn nấp” ở gần đó, quan sát tình hình và chỉ đạo qua tai nghe Bluetooth.

Kế hoạch cũ rích, nhưng công nhận là hữu dụng.

Lục Trúc thở dài, đợi Giả Ninh đi được một quãng rồi mới chậm rãi bám theo.

— Nè nè, bạn Giả, mình nghỉ một chút được không?

— À… à? Ờ ờ! Được được!

Đúng là chậm tiêu… Nhưng thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn. Chỉ có điều, ở chỗ đông người thế này, liệu Giả Ninh có tìm nổi chỗ ngồi không?

Tóm lại vẫn là tại không có xe lăn!

May sao, thằng này vẫn còn chút bản lĩnh, không để cô gái chờ lâu, nhanh chóng trải thảm picnic ra, dìu cô ngồi xuống.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm chỗ quan sát thích hợp.

Nếu muốn cô gái kia không phát hiện, thì chọn góc khuất sau lưng là tốt nhất.

Nhưng… Lục Trúc không tin Giả Ninh có thể kiểm soát được biểu cảm gương mặt.

Vậy nên để tránh bị liên lụy nếu cô nàng nhận ra điều gì, cậu quyết định chọn chỗ khác.

Thực ra chỗ nào cũng như nhau, chỉ là Lục Trúc không muốn vừa bị phát hiện vừa phải ngượng chín mặt cùng Giả Ninh.

— Lục ca Lục ca, giờ làm gì đây?

Giọng nói rón rén của Giả Ninh vang trong tai nghe. Lục Trúc liếc qua, thản nhiên đáp:

— Còn làm gì nữa? Mày mua bao nhiêu đồ ăn đấy, đưa cho người ta chai nước. Đi bộ lâu thế không cho uống tí nào à?

— Ờ ờ ờ! Đúng đúng!

— Aido… à không, bạn Giả?

— A… hả? Sao vậy?

— Cậu vừa rồi…

— À ha ha ha… cái đó… tớ hơi hồi hộp, đừng để ý nhé. À đúng rồi! Đây, uống chút nước đi, đi nãy giờ chắc khát lắm ha?

Chân thành — luôn là chiêu tất sát.

Đây là điều Lục Trúc đã dặn trước: nếu bị phát hiện khác thường, cứ nói là lần đầu hẹn con gái, hồi hộp quá nên đang tự động viên mình.

Ngố một chút thì đã sao? Liên quan gì đến Lục Trúc chứ.

Khóe môi Lục Trúc khẽ cong, cậu đưa mắt nhìn quanh.

— A! Lục bạn học! Ở đây này!

Lục Trúc ngẩn ra, nhìn theo tiếng gọi thì thấy Saotome Mirai đang tươi cười vẫy tay.

Lại gặp nữa à?

Cậu mỉm cười đáp lại, nhưng không có ý định bước tới.

Nhưng… cậu không qua, không có nghĩa người khác không đến.

Nam Cung Hướng Vãn liếc đánh giá cậu một lượt, xoa cằm:

— Cậu này đáng nghi nha, đảo mắt khắp nơi tìm đối tượng để bắt chuyện à?

Lục Trúc cạn lời, khóe miệng giật nhẹ, liếc cô một cái rồi im lặng.

Không muốn nói là một phần, phần còn lại là vì Giả Ninh lại cầu cứu:

— Lục ca Lục ca! Tiếp theo làm gì đây?!

Ngẩng đầu nhìn, thấy hai đứa nó chỉ ngồi đó, không nói câu nào, ngượng chết đi được.

— Làm gì nữa, đừng quên mày đến đây để làm gì.

— Hả? Tôi đến đây để làm gì? — Nam Cung Hướng Vãn nhíu mày.

Lục Trúc: …

— Không nói cô… Này, hai người đến ngắm hoa đúng không? Nói chuyện về hoa đi, mở đầu cho trôi chảy, rồi nghe xem cô ấy muốn nói gì tiếp theo.

— Ờ.

Lục Trúc thở dài, vừa quay đầu thì chạm phải ánh mắt của Nam Cung Hướng Vãn.

Đôi mắt nghi hoặc của cô dán chặt vào tai nghe Bluetooth của cậu:

— Cậu đang giúp người ta hẹn hò?

Lục Trúc gật đầu thẳng thắn thừa nhận. Chuyện này vốn đâu có gì khó đoán, cậu cũng chẳng giấu.

— Ghê tởm.

— Hả? Ghê tởm?

— Hừ, một cuộc tình không trong sáng có sắp đặt trước, đáng gì để bàn?

Sự chán ghét bất ngờ này khiến Lục Trúc khựng lại. Chưa kịp phản ứng thì Nam Cung Hướng Vãn đã trừng mắt, quay lưng bỏ đi.

Saotome Mirai hơi lo lắng, bước tới mỉm cười:

— Lục… Lục bạn học, xin đừng để bụng.

— Không đâu, tôi không để tâm.

Nói là vậy, nhưng Lục Trúc vẫn nhìn theo bóng lưng Nam Cung Hướng Vãn.

Không phải vì cậu bực bội hay gì, mà là vừa nãy chợt nghĩ tới một chuyện liên quan đến bản thân.

Liếc sang phía Giả Ninh, thấy dù vụng về nhưng cũng đã mở lời, tạm thời không cần lo nữa.

Lục Trúc hít sâu:

— Saotome-senpai, nếu không phiền, tôi trải thảm ngồi chung nhé?

— Ể? Ngồi chung thảm?

Lần đầu tiên Saotome Mirai nghe có chuyện “ngồi chung thảm picnic”.

— Ừ, cùng ăn chút gì đi.

Mà, ngắm hoa mà! Đông vui thì mới hay, nhất là khi bạn bè cô vốn không nhiều.

Chỗ của Saotome Mirai chọn khá đẹp, xung quanh có nhiều cây anh đào, lại dễ dàng quan sát chỗ của Giả Ninh.

Nhưng cậu không phải tới đây để chơi.

Ngồi xuống cạnh Nam Cung Hướng Vãn, thấy cô vẫn giữ bộ mặt lạnh, tự tay bày biện đồ ăn.

— Cô…

— Có chuyện gì? — giọng cô lạnh tanh, không buồn quay đầu.

Thái độ này, Lục Trúc gặp quen rồi.

— Chỉ muốn hỏi, cô ra ngoài lâu vậy, bên công ty… thật sự vẫn kiểm soát ổn chứ?

Nếu đoán không nhầm, lý do khiến Nam Cung Hướng Vãn bỗng nhiên khó chịu có lẽ là vì gia đình hoặc ai đó đang sắp xếp cho cô chuyện yêu đương.

Với tính cách này, làm gì chịu ngoan ngoãn nghe theo?

Quả nhiên, nghe xong, Nam Cung Hướng Vãn dừng tay:

— Không liên quan đến anh.

— Không liên quan à? Cũng đúng, chẳng liên quan.

Biết tiến lui đúng lúc, nghe cô đáp thế, Lục Trúc đoán mình đã đoán trúng.

Chỉ là… vậy càng khiến cậu tò mò hơn.

Bản kế hoạch phát triển mà cậu đưa cho cô trước đó đủ để cô tiến thêm một bậc lớn, thế mà cô vẫn ở lại đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Trúc chỉ thấy một khả năng duy nhất:

Nam Cung Hướng Vãn ở lại đây… vì lợi ích lớn hơn.