"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 25

“Phù—— cuối cùng cũng xong!”

Lục Trúc thả người xuống ghế sofa, gương mặt đầy vẻ như vừa được giải thoát, xen chút mệt mỏi.

Từ ký túc xá nữ về đến Vườn Anh Đào cũng không phải là quãng đường ngắn. Dù Nam Cung Hướng Vãn không nặng lắm, nhưng bế suốt đường thì cũng mệt bở hơi tai.

May mà phần việc tiếp theo không đến lượt cậu làm.

Một lúc sau, cửa phòng ngủ mở ra, Saotome Mirai vừa lau mồ hôi trên trán vừa bước ra, nét mặt cũng là vẻ nhẹ nhõm.

“Xong hết rồi?”

“Ừ, xử lý xong.”

Không ngờ chỉ giúp thay bộ đồ thôi mà cũng mệt như vậy.

Không thể nói là Saotome Mirai yếu… ừ thì, cô đúng là yếu thật, nhưng nguyên nhân chính là vì xấu hổ.

Bởi vốn dĩ… cũng chẳng nhất thiết phải thay đồ, nhưng mà… nhưng mà… haizz…

Cái “công tắc” mở ra thế giới mới này, Saotome Mirai thật sự không muốn chạm vào.

“Bạn Lục, mình đi thôi, đừng nán lại lâu quá.”

Lục Trúc gật đầu, dù hơi tiếc cái ghế sofa mềm mại êm ái, nhưng vẫn đứng lên theo Mirai rời đi.

Không còn cách nào, vẫn phải quay về Vườn Anh Đào — đống đồ picnic vẫn chưa thu dọn.

Cũng như lúc đi, trên đường về cả hai chẳng nói chuyện gì nhiều.

Khá ngượng ngập.

“Này, Saotome-senpai, chẳng phải chị có chuyện muốn nói với tôi à?”

Không phải Lục Trúc tự tin thái quá, mà là cái vẻ băn khoăn của Saotome Mirai viết rõ mồn một trên mặt. Thỉnh thoảng còn lén liếc cậu mấy lần, làm cậu cũng thấy khó chịu.

Mirai ngẩn ra, mặt ửng đỏ, xua tay lia lịa: “Không… không có gì đâu…”

Càng nói lại càng giống đang giấu diếm.

Lục Trúc thở dài: “Muốn nói gì thì nói, không cần ngại. Thậm chí… bây giờ chị mới trông giống một cô gái bình thường đấy.”

“Hử? Ý cậu là… trước đây tôi không giống một cô gái bình thường sao?”

“Không phải thế. Chỉ là… trước đây chị luôn tự ép mình quá mức. Tôi thấy như bây giờ vẫn tốt hơn.”

“À… ra vậy.”

Một luồng ấm áp lặng lẽ dâng lên trong lòng Mirai, khiến cô mỉm cười.

“Vậy senpai, sao lúc nãy chị cứ lén nhìn tôi hoài vậy?”

Mirai quan sát ánh mắt Lục Trúc, thấy không phải cậu cố ý gài bẫy mình thì mới thở phào.

“Thật sự được hỏi chứ? Có thể sẽ đụng tới chuyện cậu không muốn nhắc…”

Lục Trúc nhún vai — không có nghĩa là cậu chẳng quan tâm: “Thì còn tùy. Không muốn trả lời thì tôi bảo chị đổi câu hỏi khác.”

Nghe rõ như vậy, Mirai cũng nhẹ được một nửa gánh nặng.

“Vậy à… thế thì… cậu có thể kể cho tôi nghe về em gái của cậu không?”

“Ồ? Chị hứng thú với nó à?” Lục Trúc liếc Mirai với ánh mắt sâu xa.

Mirai chống ngón trỏ lên cằm, suy nghĩ: “Ừm… chỉ là nhớ tới lúc cậu dỗ Hướng Vãn khi nãy. Cảm giác rất dịu dàng. Cậu hẳn rất thương em gái mình nhỉ? Những động tác đó… chỉ có thật lòng mới làm ra được.”

Lục Trúc khựng lại, một lát sau mới bật cười bất đắc dĩ: “Đó chỉ là một hành động rất bình thường thôi mà.”

“Không phải đâu. Chính vì nó quá bình thường nên mới càng khiến người khác cảm nhận được sự khác biệt.”

“Senpai cũng rành chuyện này ghê nhỉ. Nhưng tôi nhớ chị là con một mà? Trải nghiệm từ đâu ra vậy?”

Mặt Mirai đỏ bừng, trong đầu chợt hiện ra một bóng hình.

Xấu hổ đến mức môi cũng run run, cô mím chặt môi: “Chuyện đó… cậu đừng hỏi!”

Lục Trúc chỉ biết bật cười, thở dài, lắc đầu: “Senpai đúng là…”

“Thôi được, tôi hiểu rồi. Cậu không muốn nói chuyện này thì mình đổi chủ đề nhé.”

“Ừ, được.” Lục Trúc liếc cô một cái thật sâu, không tỏ thái độ gì thêm.

Trời đã ngả chiều, Nam Cung Hướng Vãn — người ngủ gần nửa ngày — khẽ tỉnh lại. Tất cả những cảm xúc tiêu cực trước đó đều biến mất.

Tĩnh lặng. Đầu óc trống rỗng. Không nghĩ gì, chỉ ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Đây là đâu?

À… là căn hộ của mình.

Cô trở về bằng cách nào?

Không rõ. Không nhớ gì hết.

Đầu rỗng không. Mắt rỗng không. Bụng… cũng rỗng không.

Chỉ loáng thoáng nhớ được… trên đầu mình từng rất ấm áp.

Ngẩn người một lúc lâu, Nam Cung Hướng Vãn khẽ cau mày, lười biếng xoay người.

Ọc~

“Đói à?”

Nam Cung Hướng Vãn: !!!

Giọng nói xa lạ vang lên trong căn phòng lập tức kéo cô về hiện thực.

Trí óc nhanh chóng vận hành, cô quay về phía phát ra tiếng nói.

Khi nhìn thấy Saotome Mirai đứng ở cửa, trái tim vốn đang căng thẳng liền dịu xuống đôi chút.

Dù không thích có người vào không gian riêng của mình, nhưng vì đã có tiền lệ Lục Trúc, nên sự xuất hiện của Mirai cũng không quá khó chấp nhận.

Nam Cung Hướng Vãn day day trán, vừa ngồi bật dậy thì thấy hơi choáng: “Tôi… về kiểu gì vậy?”

“Ờm… được Lục Trúc bế về.”

Hướng Vãn ngẩn ra, hơi bất ngờ: “Tôi không tỉnh giữa chừng sao?”

Mirai thật thà lắc đầu.

Cô mím môi, vẻ mặt hơi cứng lại, rõ ràng là khó chấp nhận chuyện này: “Tức là… tôi không hề phản kháng gì à?”

Mirai tiếp tục lắc đầu.

“Vậy… lúc thay đồ tôi cũng không tỉnh?”

Lại lắc đầu.

Sắc mặt Hướng Vãn tối sầm, môi run nhẹ: “Vậy là… chị thấy hết?”

Mirai… rất thành thật mà gật đầu.

Cái ửng đỏ trên má không thể che giấu được.

Trái tim vừa mới bình lặng của Nam Cung Hướng Vãn lập tức nổi bão: “Đồ khốn! Đồ khốn! Đại đồ khốn! Hắn đã làm gì tôi?!”

Cô không thể tin nổi là mình lại hoàn toàn mất cảnh giác như thế.

“Không… Lục Trúc… chẳng làm gì cả.”

Mirai có vẻ hơi khó nói, nhưng Hướng Vãn đã chìm trong cơn nghi ngờ bản thân, chẳng để ý gì.

Nhìn cô gái trước mặt như đang giận dỗi trẻ con, Mirai lại càng cảm thấy Hướng Vãn giống như một đứa em gái.

Chậc… khiến người ta chỉ muốn thử chạm vào mái đầu kia xem cảm giác thế nào.

Mirai hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Muốn ăn chút gì không? Trưa nay tôi thấy cô chẳng ăn được bao nhiêu.”

Không nhắc thì thôi, vừa nghe nhắc bụng Hướng Vãn lại thấy đói.

Cô gật đầu, chậm rãi xuống giường.

“À, còn cái tên đại khốn Lục Trúc đang làm gì?”

“Về ký túc rồi. Muốn gặp không? Tôi gọi cho cậu ấy nhé?”

“… Không, khỏi.”

“Ừ…” Mirai liếc cô một cái thật sâu.

Quả nhiên đúng như Lục Trúc nói.

Cảm giác lạnh sống lưng ngày càng rõ rệt, Lục Trúc cau mày. Cậu ghét loại cảm giác này.

Tại sao nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy có lẽ mình nên đến bệnh viện kiểm tra.

Nhưng… lại tốn tiền.

Tch!

Khi còn đang do dự, tin nhắn của Saotome Mirai gửi tới.

Xem ra Nam Cung Hướng Vãn đã tỉnh.

[Lục Trúc: Phiền senpai giúp nhé. Tôi đi bệnh viện một chuyến.]

[Saotome Mirai: Ể? Cậu bệnh à?]

[Lục Trúc: Không… chắc là không.]