"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 28

Con đường nhỏ trong khuôn viên trường, một nam một nữ sóng vai, bầu không khí quái dị.

“Em về đây.”

“Ừ.”

“Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Chàng trai khựng lại, hai tay nắm chặt, dường như còn nuối tiếc điều gì.

Tuổi trẻ mà… vốn dĩ đã chát đắng như thế.

Cậu ta khẽ cười khổ, trong lòng ngổn ngang trăm mối, bàn tay siết chặt cũng không thể buông lỏng.

“Anh thật sự chẳng định nói gì sao?” Cô gái thất vọng. Ở vị trí chàng trai không thể nhìn thấy, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Anh… anh…”

Phải rồi, hai người này… cũng chỉ là những kẻ lướt qua đời nhau mà thôi.

Lục Trúc cạn lời. Đi bộ thôi mà cũng có thể đụng trúng hiện trường một màn “văn học đau thương tuổi trẻ”. Quan trọng hơn, hai người này còn đứng chặn cả đường, khiến cậu tiến cũng khó, lùi cũng chẳng xong.

Nam Cung Hướng Vãn cau mày, huých khuỷu tay vào Lục Trúc:

“Anh, đi giải quyết chút đi.”

Lục Trúc giật khóe miệng:

“Sao em không đi?”

“Em không làm kẻ ác.”

“… Thôi bỏ đi, đổi đường khác vậy. Giờ không tiện làm phiền người ta.”

Nam Cung Hướng Vãn không nói gì thêm, chỉ dùng hành động để bày tỏ thái độ.

Ừ, cứ đi theo Lục Trúc.

Và rồi, chỉ còn lại họ — một không gian riêng thực sự.

“Vậy em gọi anh ra đây là muốn nói gì?” Lục Trúc phá tan bầu im lặng, kiên nhẫn chờ Nam Cung Hướng Vãn mở miệng.

Cô liếc nhìn cậu, thản nhiên nói:

“Em về đây.”

Cảnh tượng quen thuộc đến kỳ lạ…

Lục Trúc nhướng mày:

“Hội giao lưu không tham gia nữa à?”

“Hừ, nhà có việc. Chẳng lẽ trường học còn có thể giam giữ tự do thân thể của học sinh?”

“Cũng đúng… Nhưng nếu đã quyết định về, tức là em đã chuẩn bị xong cả rồi chứ gì?”

Nam Cung Hướng Vãn khẽ cười, hơi lạnh tỏa ra quanh người.

Rồi, khỏi hỏi, chắc chắn đã sẵn sàng cho màn trả đũa.

Lục Trúc nhún vai:

“Xong việc, em có quay lại không?”

Cô nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu:

“Sao em phải quay lại? Anh tưởng anh đáng để em trở về thêm lần nữa à?”

“Hả? Anh có bao giờ nói muốn em vì anh mà quay lại đâu?”

“Vậy sao còn hỏi câu ngu như vậy?”

Lục Trúc bĩu môi:

“Anh chỉ muốn nhắc em, nếu đã xác định sẽ không quay lại, thì anh sẽ đưa luôn cho em danh sách những cổ phiếu và dự án đầu tư còn có thể phát triển, để khỏi phải gọi điện làm phiền anh sau này.”

“Ồ.”

Không vui…

Sự im lặng vừa bị phá tan lại lập tức quay về như cũ.

Nam Cung Hướng Vãn cau mày, quay sang nhìn Lục Trúc:

“Anh còn gì muốn nói với em không?”

Cô chắc chắn Lục Trúc vẫn còn điều gì muốn nói. Không thì với tính cách của cậu, đã chẳng phí thời gian ở đây.

Nằm dài ở nhà chẳng phải dễ chịu hơn à?

Lục Trúc hít sâu, ngước mắt nhìn trời:

“Đúng là anh có điều muốn nói.”

Nam Cung Hướng Vãn lạnh lùng khoanh tay:

“Nói đi, em nghe đây.”

“Sau khi về, tuyệt đối đừng để lộ chuyện của anh.”

“… Anh không tin em đến vậy sao? Nghĩ em sẽ bán đứng anh à?”

“Nhỡ đâu họ ra giá cao thì sao?”

Cảm giác bị xem thường khiến cô khó chịu… nhưng lại không thể phản bác.

Quả thật, như Lục Trúc nói, nếu lợi ích vượt quá tổn thất, cô sẽ cân nhắc.

Chỉ là bây giờ tình thế khác. Nam Cung Hướng Vãn đã sớm hợp tác với họ, nói hay không chẳng khác gì nhau.

Đương nhiên, không thể để Lục Trúc biết chuyện này.

“Hừ, em đảm bảo sẽ không nói.”

“Ồ? Em lấy gì đảm bảo?”

“Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu.”

Nóng rồi.

Lục Trúc nhún vai:

“Thôi, không chọc em nữa. Dù sao anh cũng chẳng làm gì được em.”

“Hừ, biết vậy là tốt. Còn gì nữa không?”

“Có.” Lục Trúc nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt mà Nam Cung Hướng Vãn chưa từng thấy.

Khí thế trên người cậu đột nhiên thay đổi, khiến cô thoáng ngẩn ngơ.

“Nếu em đạt được đỉnh cao mà mình mong muốn, hãy dành ra một phần nhỏ mà em cho là chẳng đáng kể, để cho gia đình anh sống tốt hơn một chút.”

Bóng dáng cao lớn trước mặt bất ngờ cúi xuống rất nhiều. Nam Cung Hướng Vãn ngẩn người, nhìn Lục Trúc đã khom lưng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Trong đầu, bất giác hiện ra tờ giấy xét nghiệm trước đây của cậu.

Những lời này… sao nghe như trăn trối vậy?

Cô siết chặt nắm tay, nghiến răng:

“Nếu em không đồng ý thì sao?”

Như đã lường trước, Lục Trúc bình thản đứng thẳng dậy, mỉm cười nhạt:

“Không đồng ý thì thôi, anh đâu thể ép em.”

“Anh ép em ít lần chắc?”

“Hử?”

“Không có gì! Em đồng ý.”

“Cảm ơn.”

Lục Trúc như trút được gánh nặng, vẫy tay, quay lưng định rời đi.

Nam Cung Hướng Vãn khựng lại, không ngờ cậu lại đi dứt khoát như thế.

Cô còn chưa nói hết chuyện mình muốn nói.

Lần này đến đây đâu chỉ để thông báo sẽ rời đi.

Những lời đó, chỉ cần nhắn tin là được, hà tất phải hẹn gặp?

“Khoan đã!”

Lục Trúc dừng bước, quay đầu lại, có chút khó hiểu:

“Sao vậy?”

“Em chưa nói xong.”

“Ồ, nói sớm đi chứ. Anh còn tưởng em đến để phát phúc lợi cho anh cơ.”

Phát… phúc lợi?

Trán Nam Cung Hướng Vãn nổi vài vạch xanh, nhưng không hẳn là tức giận. Chỉ là nghe cậu nói vậy, cô cảm giác mình vừa bị “vặt lông”.

Mà đã là nhà tư bản thì chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ.

“Em muốn anh giúp một việc.” Cô không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề.

Nghe xong, Lục Trúc chỉ hơi nhíu mày, không quá bất ngờ.

Cậu biết rõ thủ đoạn của Nam Cung Hướng Vãn:

Trước tiên để cậu đưa ra yêu cầu; nếu không quá đáng, cô sẽ đồng ý. Rồi tiếp theo, cô sẽ yêu cầu cậu trả giá.

Vốn dĩ vẫn là giao dịch, chỉ là loại không để lại chứng cứ.

Quả nhiên, việc cô muốn làm lần này tuyệt đối không được để lại dấu vết.

Nhưng cũng chẳng quá phiền phức.

Lục Trúc thở ra một hơi:

“Được, anh đồng ý. Nhưng em chẳng phải vừa nói em rất tự tin sao?”

“Hừ.” Cô liếc cậu:

“Em đúng là rất tự tin, nhưng chuẩn bị nhiều hơn cũng chẳng phải chuyện xấu.”

Lý lẽ thì đúng, nhưng thực tế… chỉ đúng một nửa.

Có tự tin không? Có. Nhưng không phải tuyệt đối.

Nam Cung Hướng Vãn vẫn đề phòng Nam Cung Hướng Thần. Dù gì, hắn có thể nhanh chóng leo lên vị trí cao như vậy, chắc chắn là nhờ một con át chủ bài nào đó.

Thú thật, Lục Trúc cũng tò mò. Ấn tượng sâu nhất của cậu về Nam Cung Hướng Thần… là bị Nam Cung Hướng Vãn đá bay một đoạn khá xa.

Mà thôi, không liên quan. Cậu chỉ cần làm tốt phần việc của mình.

“Haizz, em với anh trai em đúng là hai kẻ chuyên gây rắc rối.”

“Anh từng gặp hắn?”

“Hử? Chưa, sao vậy?”

Nam Cung Hướng Vãn khinh khỉnh:

“Không có gì. Chỉ là một tên phế vật. Nếu không nhờ hôn sự liên minh, hắn lấy gì mà đấu với em?”

“Ồ~ Thế đối tượng liên minh của hắn chắc ghê gớm lắm.”

“Hừ, không sao. Sớm muộn gì, em cũng khiến cái nhà họ Tần đó phải hối hận.”

Lục Trúc sững lại, chậm rãi quay sang nhìn cô:

“Em nói… họ gì cơ?”

“Họ Tần.”