Nam Cung Hướng Thần thấy chuyện này thật hoang đường, không muốn lãng phí thêm thời gian. Có một bé loli nhỏ xuất hiện để thu hút sự chú ý của kẻ phiền phức kia thì còn gì bằng.
Nhân lúc Lưu Nguyệt Tâm đang khoe mẽ cái “uy thế” của tuổi tác, Nam Cung Hướng Thần liền quay người bỏ đi.
Nhưng anh đã tính sai.
Bé loli đó hoàn toàn không để Lưu Nguyệt Tâm vào mắt, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn dán chặt vào anh.
Thấy anh định rời đi, cô bé khẽ mỉm cười, giọng còn non nớt vang lên:
– Nam Cung ca ca, anh định đi đâu vậy?
Nụ cười không chạm đến đáy mắt, ngược lại còn mang theo chút lạnh lẽo.
Bị tiếng gọi này chặn lại, Lưu Nguyệt Tâm tất nhiên cũng nhận ra động tác nhỏ của Nam Cung Hướng Thần. Lông mày được kẻ tỉ mỉ khẽ nhíu lại, cô liếc bé loli một cái rồi nhanh bước đuổi theo.
Nam Cung Hướng Thần cảm thấy bực bội, vô cùng bực bội. Từ thiện cảm ban đầu, anh lập tức hạ thấp đánh giá với cô bé mới xuất hiện này.
Thế nhưng, dù anh tỏ ra khó chịu thế nào, bé loli vẫn làm như không hay biết, chỉ đứng đó cười nhìn anh.
Thầm chửi một câu trong bụng, Nam Cung Hướng Thần dứt khoát bỏ đi, chẳng buồn quan tâm có ai đi theo hay không.
Và đúng như anh mong, cả Lưu Nguyệt Tâm lẫn bé loli kia, vì nhiều nguyên nhân khác nhau, đều không tiếp tục tới quấy rầy anh.
Anh cứ nghĩ chuyện này sẽ chấm dứt ở đây, nhưng vài ngày sau, Nam Cung Hướng Thần lại gặp lại bé loli ấy… ngay trong nhà mình.
Chỉ là lần này, bên cạnh cô bé còn có một nam một nữ đi cùng.
Mẹ anh thấy anh bước vào liền nở nụ cười gọi lại ngồi cùng.
Nhưng Nam Cung Hướng Thần thừa biết nụ cười ấy không phải dành cho anh, mà chỉ là kiểu cười xã giao khi có mặt người ngoài.
“Các con thử tìm hiểu nhau đi.”
Đó là lời mẹ anh nói, hoặc… phải nói là mệnh lệnh.
Nghe đầu đuôi câu chuyện, Nam Cung Hướng Thần vẫn khó tin: bé loli này thật sự là đến… xem mắt với anh.
Nhưng… tại sao?
Công ty nhà cô ấy và nhà anh chẳng có mấy liên hệ, hai thành phố cũng không gần nhau. Hơn nữa, trước đó, cả hai chưa từng gặp mặt.
Đây… chính là cái gọi là liên hôn.
Hai gia đình chẳng thân quen gì vẫn có thể vì mục tiêu phát triển mà bắt tay hợp tác với một doanh nhân ở địa phương.
Còn hợp tác kiểu gì… thì không ai nói rõ.
Nam Cung Hướng Thần chỉ xem bé loli như một kẻ đáng thương giống mình, nhưng bản năng lại mách bảo… không phải như thế.
Cặp nam nữ đi cùng dường như… rất sợ cô bé.
Vì sao?
Chẳng lẽ họ không phải cha mẹ ruột của cô? Nếu là cha mẹ, tại sao lại sợ con mình?
Trong lúc anh còn đang thắc mắc, quay lại thì trong phòng khách chỉ còn anh và bé loli.
“Anh… muốn báo thù không?”
Giọng nói lạnh băng, xen lẫn một tia điên loạn, khiến tim Nam Cung Hướng Thần khựng lại một nhịp.
Cô bé vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói, nhưng lại quái dị vô cùng:
“Anh có muốn báo thù không? Nam Cung Hướng Vãn.”
Thịch!
Nam Cung Hướng Thần đã thấy trong mắt cô bé là sự điên cuồng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh đã cảm thấy sợ hãi.
“Tôi thấy rồi đấy… ánh mắt anh đầy bất mãn và tham vọng. Anh đâu muốn mãi bị Nam Cung Hướng Vãn đè đầu, đúng không?”
Người ngốc đến mấy cũng hiểu câu này nghĩa là gì.
Bé loli này ngay từ đầu đã nhắm vào Nam Cung Hướng Vãn, còn anh… chỉ là công cụ.
Nhưng… đã sao?
Muốn đạt được ước vọng thì phải trả giá, cho dù cái giá ấy là hạnh phúc của người khác.
“Tôi đồng ý.”
“Hợp tác vui vẻ, tôi tên là… Tần Lan.”
Một quyết định đầy bốc đồng. Khi bình tĩnh lại, Nam Cung Hướng Thần bắt đầu hối hận, cũng hoài nghi năng lực của bé loli này.
“Anh không cần làm gì cả, cứ yên tâm đợi tin tốt là được.”
Đó là câu cô bé nói trước khi rời đi.
Sau đó, cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, chỉ là không còn Lưu Nguyệt Tâm tới làm phiền.
Chỉ là một giấc mộng Nam Kha thôi.
Đang nghĩ như vậy thì công ty đột nhiên truyền tới tin sốc:
“Nam Cung Hướng Vãn vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ việc lớn, để tồn đọng công việc gây tổn thất nghiêm trọng. Sau quyết định của hội đồng quản trị, tạm thời miễn nhiệm chức vụ quyền tổng giám đốc của cô ấy.”
Một tin tốt trời ban!
Nam Cung Hướng Thần không ngờ mình lại thật sự lật ngược thế cờ. Không chỉ vậy, anh còn ký được vài hợp đồng mà trước đây Nam Cung Hướng Vãn hoàn toàn không làm được.
Anh không biết bé loli kia dùng cách gì, nhưng lúc này, chiến thắng đã khiến anh chẳng còn bận tâm.
Giờ đây, anh mới là người nắm quyền công ty, và tương lai cũng sẽ là của anh!
Giấc mơ là như thế này đây…
Sau đó, anh chỉ gặp bé loli thêm một lần.
Còn Nam Cung Hướng Vãn, chẳng biết đã gặp phải chuyện gì, im hơi lặng tiếng suốt một thời gian dài.
Công ty cũng bắt đầu nảy sinh vấn đề. Có vẻ không đạt được mục tiêu ban đầu, bé loli giảm hẳn sự hỗ trợ cho anh.
Cảm giác nguy cơ ập tới, Nam Cung Hướng Thần hoảng loạn. Anh vốn không có cái đầu như Nam Cung Hướng Vãn, hoàn toàn không giữ nổi cục diện hiện tại.
Nếu không giải quyết được vấn đề… thì giải quyết kẻ gây ra vấn đề.
Mục tiêu của bé loli là Nam Cung Hướng Vãn, vậy chỉ cần tìm cách đưa cô ta trở lại là được.
Như vậy, bé loli sẽ lại xuất hiện trước mặt anh… đúng không?
Liệu có xuất hiện không?
Trong một trang viên phong cách Trung Cổ, Du Hi lắc nhẹ tách trà trong tay, yên lặng tận hưởng khoảng khắc thanh bình.
Đối diện cô, một bé loli ôm con gấu bông, cúi đầu ủ rũ.
Rối loạn nhân cách phân ly.
Đó là dòng chữ được bôi đậm trong báo cáo kiểm tra mới nhất của Tần Lan.
“Chị… em… em muốn về nhà…” – Giọng nhỏ bé, yếu ớt vang lên. Du Hi liếc Tần Lan một cái đầy nhàn nhạt.
Vô hại như người thường.
Tần Lan đã giữ trạng thái này được một thời gian. Từ khi bị Du Hi “mời” đến trang viên này, cô bé vẫn luôn ủ rũ.
“Về nhà? Một mình sao? Bố mẹ em bây giờ chắc đang bận lắm nhỉ?”
Tần Lan phụng phịu chu môi:
“Không đâu… họ… họ sẽ tan làm để chơi với em.”
“Ngoan nào, chẳng phải em muốn gặp anh trai sao? Đợi chút, anh ấy sắp đến rồi.”
Nghe vậy, Tần Lan im lặng, đôi mắt to tròn lóe lên tia mong chờ:
“Vâng, em nghe lời.”
Du Hi hài lòng, quay sang dặn Dụ Dao vài câu, bảo cô chăm sóc tốt cho Tần Lan.
Muốn thắng thì phải thắng triệt để. Giờ người đã ở đây, hai con hồ ly kia còn đấu kiểu gì?
Đợi tới thời điểm, khi họ mất tư cách, thì phải ngoan ngoãn rút lui theo thỏa thuận.
Lục Trúc… là của cô!
Còn về thứ gửi cho Nam Cung Hướng Vãn… chỉ là mồi nhử.
Không lâu nữa, Lục Trúc chắc sẽ cùng Nam Cung Hướng Vãn trở về.
Nghĩ tới việc lại được gặp Lục Trúc, ánh mắt Du Hi dần mơ màng, khóe môi khẽ nhếch.
Có nên “vô tình” gặp anh một lần không nhỉ?
Thôi vậy, phải nhẫn nhịn. Dù sao vẫn còn vài chuyện chưa làm rõ. Nếu không chinh phục hoàn toàn, anh vẫn sẽ bỏ chạy.
Du Hi khẽ thở ra, quay nhìn Tần Lan đang ngoan ngoãn xem TV.
Cô bước lại, ngồi xuống bên cạnh:
“Có thể nói cho chị biết… tại sao em lại ghét Nam Cung Hướng Vãn đến vậy không?”