"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 5 - Chương 26

“Bạn Lục, tình trạng của cậu… có phải gọi là ‘hàn khí xâm nhập vào cơ thể’ không nhỉ?”

Saotome Mirai mỉm cười, trông như rất hứng thú khi thấy Lục Trúc trong bộ dạng này.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật:

“Cậu bớt đọc tiểu thuyết võ hiệp lại đi. Mà nói chứ… sao cô ta cũng đi theo?”

Cậu kín đáo liếc sang Nam Cung Hướng Vãn đang khoanh tay đứng nhìn lạnh lùng ở bên cạnh.

Bị ánh mắt ấy dán vào người đúng là chẳng dễ chịu chút nào.

Saotome Mirai thu lại nụ cười, thở dài:

“Hướng Vãn bảo muốn tìm cậu… hỏi cho ra lẽ.”

“Hỏi? Hỏi cái gì mới được?”

“Không biết.”

Saotome Mirai làm vẻ vô tội — thật ra nếu không phải vì Hướng Vãn nhờ, cô cũng chẳng muốn tới đây.

Chỉ là…

Cái cô nàng hôm qua còn hùng hổ trong căn hộ, la lối đòi “tên khốn kia phải cho mình một lời giải thích” — bây giờ lại im thin thít.

“Ê… đây hình như không phải đường tới bệnh viện thì phải?”

Lục Trúc gật đầu:

“Ừ. Bệnh viện tốn kém quá, tôi chọn đi… giác hơi.”

“Giac… hơi?”

“Ừ. Tôi nghĩ chắc do trong người tôi ẩm khí quá nặng. Thay vì tốn công khám xét rồi chờ kết quả, giác hơi cho nhanh.”

“Nhưng mà… tình trạng này, tới bệnh viện kiểm tra vẫn tốt hơn chứ?”

“Không không không, là vì cậu chưa từng trải qua ‘ma pháp phương Đông’ thần kỳ này thôi.”

Saotome Mirai: ???

Nghe thần bí như thế, cô thật sự bắt đầu tò mò.

Cô không phải chưa từng nghe đến giác hơi. Hồi trước lướt web trên mấy trang Lục Trúc hay giới thiệu, thỉnh thoảng cô cũng thấy những câu kiểu: ‘Tấm lưng của bạn thật đẹp, không giác hơi thì thật phí.’

Ừm… nghe cũng muốn thử thử.

“Saotome-senpai, chẳng lẽ cậu cũng muốn thử?” Lục Trúc nở một nụ cười gian.

“Ể? Cái đó… thôi đi, tôi đâu có ẩm khí.”

“Không không, ai nói chỉ khi khó chịu mới giác hơi? Cậu hoàn toàn có thể coi như một cách dưỡng sinh mà.”

Nam Cung Hướng Vãn chau mày, định phản bác… nhưng lời Lục Trúc nói, hình như… cũng có lý.

Vả lại, giờ cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để mở lời với Lục Trúc.

Thôi kệ, tạm thời bỏ qua. Mà… cô cũng muốn thử xem sao.

Dạo này bận đủ thứ chuyện, cô chẳng còn chăm chút cho bản thân mấy. Đến mức… thỉnh thoảng đau bụng kinh cũng không lạ.

Ba người, mỗi người ôm một tâm sự riêng.

Không lâu sau, Lục Trúc dẫn họ dừng trước một cửa tiệm. Saotome Mirai và Nam Cung Hướng Vãn đồng loạt lộ vẻ mặt kỳ quái, như vừa nhớ lại chuyện gì chẳng vui.

“Hoan nghênh quý khách!”

“Xin chào, tôi đã đặt lịch giác hơi.”

“Vâng, để tôi kiểm tra thông tin của anh.”

“Phiền cô nhé.”

Một buổi giác hơi, mà như hút cả linh hồn ba người ra ngoài.

Dù lưng trông chẳng đẹp đẽ gì sau đó, nhưng vì mới đầu xuân, họ mặc khá nhiều nên che lại cũng chẳng sợ ai thấy.

Còn về phần thầy thuốc đề nghị nắn chỉnh xương, cả ba đều khéo léo từ chối.

Phải nói là… đúng là thoải mái thật. Đến mức cả ba vô thức ngủ quên lúc nào không hay.

“Vậy… bây giờ phải làm sao?” Nam Cung Hướng Vãn rốt cuộc cũng mở miệng lần đầu trong buổi tối nay.

Lục Trúc ngẩng lên nhìn trời, rồi liếc điện thoại.

Ừm… cổng trường đóng rồi.

Ánh mắt cậu lặng lẽ chuyển sang Saotome Mirai.

Vai Saotome khẽ run, cô mím môi, thở dài:

“Được rồi… để tôi báo với ba một tiếng.”

“Cảm ơn Saotome-senpai.”

Thế là xong, vấn đề chỗ ngủ giải quyết rồi. Còn rắc rối gì nữa không?

Không, chẳng còn gì hết!

Một đêm bình yên, êm ả—

… Đùa thôi!

Lục Trúc nhìn tiểu thư Nam Cung Hướng Vãn đang đứng ở cửa phòng, mí mắt phải giật giật:

“Tiểu thư, cô không đi ngủ, tìm tôi làm gì?”

“Tìm anh nói chuyện.”

Nói chuyện? Dịch ra nghĩa đen là — tìm anh tính sổ.

Lục Trúc đã chuẩn bị tinh thần, nhưng…

“Không phải, khuya rồi mới nói? Không thể để mai sao?”

“Không. —” Giọng Hướng Vãn kiên quyết, khôi phục lại dáng vẻ không cho ai cãi thường thấy.

Lục Trúc bất lực thở dài, nghiêng người để cô bước vào phòng:

“Vậy cô muốn nói gì với tôi?”

“Xin lỗi…”

“Hả?” Lục Trúc nghi ngờ mình nghe nhầm:

“Cô vừa nói gì?”

“Xin lỗi.”

Không nghe nhầm. Cô ấy thật sự đang xin lỗi.

Hơi bất ngờ.

Lục Trúc nhướng mày:

“Tại sao lại xin lỗi?”

Nam Cung Hướng Vãn cắn môi, tay siết chặt:

“Tôi biết sáng nay mình đã vô lý, nên tới xin lỗi.”

Biết co biết duỗi đấy chứ… Phải nói là Hướng Vãn bây giờ đã chín chắn hơn trước nhiều — dù thời điểm này vẫn sớm hơn dự kiến nửa năm.

Hiệu ứng cánh bướm sao?

“Ồ, tốt mà. Thật ra… cô cũng chẳng sai.”

“Tôi không sai?” Hướng Vãn bất chợt quay phắt lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Lục Trúc.

Cảm giác như bị gài bẫy.

“Nói xem, tại sao tôi lại không sai?”

Lục Trúc: …

Thú thật, bình thường thì cậu sẽ thẳng thừng buông một câu không nể nang gì.

Nhưng giờ nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, cậu lại mềm lòng.

“Cô chỉ phản đối những cuộc hôn nhân hoặc tình yêu không xuất phát từ tình cảm, đúng chứ?”

Hướng Vãn không đáp, xem như ngầm thừa nhận.

“Chuyện đó chẳng có gì sai. Ai cũng muốn người kia thật lòng yêu mình, chứ không phải ràng buộc bằng lợi ích cả đời.

Chỉ là… cô hơi kích động quá. Làm sao cô chắc họ không có tình cảm với nhau?”

“…”

“Mà… đúng là cô gái kia không có cảm giác với Giả Ninh thật.”

Nói thì hơi phũ, nhưng theo lời Giả Ninh kể, cô nàng ấy chỉ nhận lời đi chơi vì muốn… ngắm hoa.

Chuyện bên lề thôi.

Lục Trúc nhún vai:

“Khi lo cho người khác, hãy nhớ yêu bản thân mình trước.”

“Yêu bản thân mình trước” à…

Nam Cung Hướng Vãn hít sâu:

“Tôi hiểu rồi.”

“Ừ, hiểu là—”

“Vậy còn chuyện khác: sáng nay anh đã làm gì tôi?”

Đòn này hơi bất ngờ.

Không phải là không biết trả lời thế nào, mà giọng cô ấy nghe như thể cậu đã phạm tội tày trời vậy.

Vấn đề là… cậu đâu làm gì sai.

Đánh vào mông cô ấy… có tính không? Nhưng lúc đó cô vẫn tỉnh mà.

Lục Trúc cau mày, chưa đoán được ý cô, liếc cô một cái rồi hỏi chậm rãi:

“Cô đang nói về… chuyện gì?”

“Hả? Nghĩa là anh làm nhiều chuyện với tôi lắm sao?” Sắc mặt Hướng Vãn sầm xuống, ánh mắt như muốn phun lửa.

“Không, ý tôi là… vì tôi chẳng làm gì, nên mới hỏi cô rõ.”

“Anh không làm gì? Thế tại sao tôi lại rơi vào trạng thái ngủ kỳ quái đó?”

À… hóa ra cô nàng coi việc ngủ ngon cũng là… chuyện xấu à?

Cậu hơi cạn lời, nhưng vẫn kiên nhẫn:

“Tôi thật sự không làm gì. Cô ngủ say chỉ vì áp lực tích tụ quá lâu, rồi bất chợt được giải tỏa thôi.”

“Anh có thể giải tỏa áp lực cho tôi?” Hiển nhiên, Hướng Vãn không tin, vẫn nhìn cậu đầy nghi ngờ.

“Cô muốn thử lại không?”

“Hứ!”

Saotome Mirai đêm đó ngủ không ngon, vì nghe thấy vài âm thanh vừa đau đớn vừa… khoái lạc.

Mặt đỏ bừng.

Họ… đêm qua đã làm gì vậy?