“Bõm—”
Cú đấm đang giơ lên của Lục Trúc khựng lại, anh cúi đầu nhìn xuống Giả Ninh với vẻ cạn lời.
Nhìn động tác lao tới, cứ tưởng cậu ta muốn chơi trò tập kích bất ngờ gì đó. Ai dè… lại ôm chặt lấy đùi như bạch tuộc bám đá?!
“Lục ca! Giúp em với! Lần này là lần duy nhất tim em rung động thật sự! Anh cũng không nỡ nhìn anh em mình thua thảm như thế đúng không?!”
Vừa khóc vừa sụt sịt, vừa quẹt mũi vừa lau nước mắt lên quần người ta, khiến Lục Trúc giật giật gân xanh trên trán, cố gắng kiềm chế không để cú đấm hạ xuống.
Coi như con trai là được. Làm cha thì không chấp con trai…
Trừ khi… thật sự không nhịn nổi nữa…
“Cậu có thể buông tôi ra trước được không?”
Lục Trúc cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng dù vậy, vẫn nghe được tiếng run khẽ.
Sắp… không nhịn được rồi.
Thật sự là… kinh tởm quá!
“Không! Không! Không buông!”
Lục Trúc: …
Hít sâu—
(Mọi người đều thấy đấy nhé, là nó tự mất mặt trước, đổi lại ai mà chẳng muốn đấm cho một trận?)
Ánh mắt anh lạnh đi, nhắm ngay gáy Giả Ninh…
“Rè rè rè—”
“…”
Lục Trúc nghiến răng, liếc cậu ta một cái, thầm bĩu môi.
Thằng nhóc này ăn ở thế nào mà may mắn thế?
Anh liếc điện thoại — là người anh không thể không nghe máy. Không còn cách nào, chuyện đánh ngất Giả Ninh đành gác lại.
“Alo? Thầy ạ?”
“Em đang làm gì?”
“Ở ký túc xá.”
“Hôm nay em đi đâu?”
Lục Trúc chớp mắt, thở dài:
“Em vừa ghé chỗ Nam Cung Hướng Vãn.”
Chuyện này giấu không nổi, dù sao lúc anh đi cũng có không ít người trông thấy.
Thấy thì thấy, ai mà biết bọn họ là gì của nhau chứ?
Thật ra… ai cũng biết.
Vì trong lời kể của người khác, sẽ luôn xuất hiện mấy chữ: “Hai con nhóc tóc trắng”.
Nghe là biết ai liền, đừng tưởng người ta ngốc.
Nói thật cũng chẳng có gì sai.
“Vậy vừa hay, em đi thêm lần nữa. Trước hết qua phòng y tế, mang ít thuốc trị bong gân cho Nam Cung Hướng Vãn.”
“Hả? À… vâng…”
Tút—
Cúp máy.
Lục Trúc thở ra, cúi đầu đối mắt với Giả Ninh.
Nhìn cái vẻ hớn hở như sói thấy thịt kia, anh làm sao không đoán được nó định làm gì.
Haiz…
“Quần tôi ướt rồi, quần khác chưa giặt. Giờ ra ngoài kiểu gì?”
Giả Ninh lập tức hiểu ý, đập tay lên ngực — vốn chẳng có cơ ngực nào — hớn hở nói:
“Để em! Em thích giúp bạn lắm!”
Đúng là thằng ngốc…
Lục Trúc lại thở dài:
“Cho cậu cơ hội đó. Tự mà biết đường. Lại như hôm qua nữa thì… đi tu luôn đi.”
“OK luôn!”
Cuối cùng Giả Ninh cũng chịu buông đùi anh ra, hí hửng đứng dậy:
“Mà Lục ca… cái này…”
Thấy nụ cười gian của cậu ta, Lục Trúc khó chịu lùi một bước, nhưng vẫn cầm điện thoại lên.
[Lục đại hỗn đản: Cô bị sao vậy?]
Nam Cung Hướng Vãn cau mày, siết nắm đấm.
[Nam Cung Hướng Vãn: Trẹo chân.]
Không khó đoán, vừa rồi khi cô gọi cho thầy nhờ giúp, thầy bảo không rảnh nên sẽ tìm người khác đến.
Không ngờ… lại là Lục Trúc.
Chẳng lẽ… con gái chết hết rồi à?
[Lục đại hỗn đản: Biết rồi, lát sẽ có người mang thuốc đến.]
[Nam Cung Hướng Vãn: Sao anh không tự đến?]
[Lục đại hỗn đản: Cô muốn tôi tới? (Nhướng mày.jpg)]
[Lục đại hỗn đản: Không còn cách, quần tôi ướt rồi, không có đồ thay thì ra ngoài sao được.]
Vừa mới tức giận mắng anh không biết xấu hổ, giây sau mặt Nam Cung Hướng Vãn lại đỏ lên.
Quần ướt? Chẳng lẽ… là do mình?
Cắn răng nghiến lợi.
[Nam Cung Hướng Vãn: Tùy.]
[Lục đại hỗn đản: Để Giả Ninh đi. Khoan! Đừng chửi. Giờ trong ký túc chỉ còn nó rảnh. Mối quan hệ xã hội của tôi cô biết rồi — gần như bằng không.]
Nam Cung Hướng Vãn cũng chẳng buồn để tâm, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn.
[Nam Cung Hướng Vãn: Không đảm bảo nó còn nguyên vẹn đâu. (Tin nhắn thoại)]
Hiểu rồi… Không ngờ lại chấp nhận nhanh vậy?
Lục Trúc liếc sang Giả Ninh — lúc này đang tìm cách che cái mặt sưng.
Thôi… mặc kệ cô nghĩ gì, chỉ mong nó đừng tự tìm đường chết.
Anh thở dài, cởi quần, ném vào chậu ngâm.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Trúc và Vụ Sơn liếc nhau, đặt bát đũa xuống, cùng bước ra.
Tại sao phải cùng ra?
Theo lời Vụ Sơn thì… Giả Ninh nặng quá, một otaku như cậu ta kéo không nổi.
Cạch—
Cửa mở ra, hai người chẳng thấy cảnh Giả Ninh thê thảm như tưởng tượng.
Nó vẫn đứng lành lặn trước cửa.
Người còn sống, Lục Trúc và Vụ Sơn lập tức quay vào ăn tiếp.
“Ơ? Hai ông gì kỳ vậy? Tôi khải hoàn trở về mà không ai chúc mừng à?”
Lục Trúc: …
Vụ Sơn: …
Chẳng ai hỏi, nhưng Giả Ninh vẫn hăng, tự chạy lại, ngồi phịch xuống giữa hai người.
“Ăn gì ngon thế? Có phần tôi không?”
“Tưởng ăn đồ ngọt no rồi chứ.” — Lục Trúc liếc nhạt.
“Đồ ngọt? Gì cơ?”
“Cửa đóng im ỉm.”
“Đừng đùa! Nam Cung tiểu tỷ tỷ còn mở cửa cho tôi đấy!”
Cũng hơi lạ thật.
(Rè rè—)
Giả Ninh chống cằm, mặt rạng rỡ như nắng mai:
“Cái nhíu mày, cái liếc mắt đó… thật khiến người ta không rời nổi mắt. À à, anh biết không? Cô ấy còn lườm tôi một cái, dễ thương cực! Hehehe~”
Lục Trúc im lặng, ngẩng đầu nhìn nó, muốn nói rồi lại thôi.
Vụ Sơn cũng bị kéo hứng thú, ghé lại:
“Rồi sao?”
“Rồi tôi về luôn.”
…
Không bình luận nổi.
Lục Trúc không nỡ nói cho nó biết tin nhắn vừa nhận từ Nam Cung Hướng Vãn:
[Nam Cung Hướng Vãn: Lần sau mà để tôi gặp loại ghê tởm như thế nữa, anh cũng xong đời.]
Thôi, để “con trai ngoan” này còn giữ chút mộng tưởng vậy…
Haiz—
“Cạch—”
Con dao nặng nề chém xuống.
Thịt xương phàm tục, làm sao chịu nổi lưỡi thép sắc bén?
Giang Thư vẫn chưa hoàn hồn kịp.
May mà… thứ cô chém chỉ là chân giò heo.
Trần Nguyên Nguyên khoanh tay lạnh lùng nhìn, khẽ hừ một tiếng. Cứ tưởng cô dám chém thật… ai ngờ… chỉ vậy thôi?
Bếp lại chìm vào yên tĩnh, khác chăng chỉ là Giang Thư không còn phụ giúp nữa.
Phải mất một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn tránh nhìn Trần Nguyên Nguyên.
Không biết đã bao lâu, Tiểu Như bất ngờ chạy vào, nhảy chân sáo lại gần:
“Nguyên Nguyên~ cơm xong chưa? Niêu Niêu đói rồi.”
“Sắp xong. Mang mấy đĩa này ra bàn trước đi.”
“Hehe~ được! À đúng rồi, viện trưởng nói hôm nay đông vui, ông sẽ ăn cùng mọi người, khỏi nấu mì riêng.”
Trần Nguyên Nguyên nhíu mày:
“Ăn cơm gạo ông chịu được không?”
“Ừ nhỉ… thôi cứ nấu thêm mì cho chắc.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người tự nhiên đến mức… khiến Giang Thư hơi bất ngờ, nhất là thái độ của Trần Nguyên Nguyên.
Cứ như… người một nhà vậy.
Cô mím môi, không nói gì, lặng lẽ làm việc của mình.
Đến khi bữa trưa được dọn ra, Giang Thư mới thấy hết mọi người trong trại phúc lợi này.
Một cảm giác ấm áp lan khắp nơi…