"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 76

Sau khi Nam Cung Hướng Vãn rời đi, Lục Trúc cũng không ở lại trong phòng lâu, lập tức đứng dậy đi tìm người phụ trách an ninh của khách sạn.

Hành lang khách sạn có lắp camera. Theo lời Nam Cung Hướng Vãn, hôm qua khi gặp “Lục Trúc”, lẽ ra camera phải ghi lại được cảnh đó.

Chỉ có điều, việc trích xuất dữ liệu giám sát không dễ chút nào.

Không còn cách nào khác, Lục Trúc đành viện cớ mình làm mất vật quan trọng, thêm vào đó là vài tờ "nhân dân tệ mềm", cuối cùng mới khiến phòng an ninh chịu để cậu xem một chút.

Xem được một lúc, ánh mắt của chú bảo vệ nhìn Lục Trúc đã bắt đầu trở nên khác lạ.

Phải nói là cái nhìn đó... xuyên thấu lòng người thật sự.

Bởi vì các đoạn video đều ghi lại đầy đủ cảnh Lục Trúc qua lại với từng cô gái, trong mắt bảo vệ giờ cậu chẳng khác nào loại sở khanh điển hình.

Biết sao được? Cắn răng mà xem tiếp thôi!

Chỉ là càng xem, lòng Lục Trúc càng chìm xuống.

Không hề thấy bất kỳ dấu vết nào của “Lục Trúc”. Dù là trong khung thời gian mà Nam Cung Hướng Vãn nói đến, màn hình cũng chỉ hiện lên hình bóng một mình cô.

“Cô gái này… chẳng lẽ gặp ma rồi?” Chú bảo vệ lẩm bẩm, không ngờ lại lọt vào tai Lục Trúc.

Cậu im lặng, chìm vào trầm tư.

Với trạng thái hiện tại của Nam Cung Hướng Vãn thì khó mà nói cô đang lừa cậu, vậy thì điều đó chứng minh “Lục Trúc” thật sự có xuất hiện—chỉ là camera không quay được.

Chết tiệt! Đây cũng là một dạng năng lực đặc biệt à? Tại sao mình lại không có!?

Lục Trúc ghen tị đến nghiến răng. Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận ra một vấn đề.

Tại sao cùng là “Lục Trúc”, mà lại sở hữu những năng lực khác nhau?

Bản thân việc tái sinh và hồi quy đã là điều khó tin rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm những chuyện còn vô lý hơn.

Lục Trúc cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Cậu vốn luôn tự cho là thông minh, vậy mà lúc này cũng chỉ biết vò đầu bứt tóc.

Sắp điên đến nơi rồi, tinh thần lại bắt đầu chệch quỹ đạo.

Lục Trúc ép bản thân trấn tĩnh lại: “Cảm ơn chú bảo vệ.”

Rồi cậu rời khỏi phòng an ninh, chậm rãi quay về phòng mình.

Cú sốc lần này không nhỏ. Lục Trúc càng lúc càng không hiểu nổi hành động của “Lục Trúc” ở tương lai nữa.

Hay là… thật ra không chỉ có một “Lục Trúc”?

Không thể nào. Sau khi đã lựa chọn, tương lai chỉ còn một con đường duy nhất thôi chứ? Làm sao có nhiều như thế được?

Lục Trúc bĩu môi, buông xuôi luôn việc suy nghĩ.

Dù sao cũng là mình, chẳng lẽ lại hại chính mình?

Cậu vươn vai một cái, lại chuẩn bị bắt đầu chuỗi ngày “phó mặc số phận”.

Reng—Reng—Reng—

Mới nằm xuống được một lúc, điện thoại của Lục Trúc đã reo lên.

Là cuộc gọi từ Giang Thư. Nghĩ ngợi một lúc, Lục Trúc vẫn chọn nghe máy: “Alo? Học chị?”

“Bé con, nghe được giọng anh thật tốt biết bao.”

“Ờ… thế thì tốt rồi.”

“Bé con, là vầy, bây giờ tình hình hơi phức tạp, em có thể giúp chị dẫn Tần Lan tới đồn cảnh sát không?”

“Ể? Mấy người định đối chất à?” Lục Trúc nhíu mày, giọng hơi ngờ vực.

Bên kia không đáp. Xem ra đúng là như vậy thật.

Lục Trúc thở dài: “Học chị, chị thật sự nắm chắc sao?”

“Không.”

“Vậy chị còn…”

“Đối chất với Du Hi đâu phải chị.”

Lục Trúc im lặng. Cậu nghe được một tiếng cười khẽ bên đầu dây.

Ừm, là học chị quen thuộc đó đã quay lại rồi—giờ phút này đây, chị đang ngồi chờ xem hổ đấu, chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.

“Được rồi, em dẫn cô ta tới ngay.”

Cúp máy xong, Lục Trúc nhìn màn hình điện thoại thêm mấy giây nữa mới đứng dậy đi gõ cửa phòng bên cạnh.

Tiểu Như thò đầu ra cẩn trọng, thấy là Lục Trúc thì thở phào nhẹ nhõm.

Lục Trúc bất lực: “Cửa có mắt thần mà, sao em không nhìn qua đó?”

“Ể? Vậy à? À… thật ra em có để ý rồi.”

“...Lan Lan đâu, anh—”

“Anh ơi!” Tần Lan bất ngờ nhào ra ôm chặt lấy Lục Trúc không buông.

Cuối cùng... cuối cùng cô cũng toại nguyện rồi!

Gương mặt Tần Lan lộ rõ vẻ phấn khích, tiếc là trong mắt Lục Trúc lại hiện lên một tia chán ghét.

“Đi thôi, đến đồn cảnh sát.” Lục Trúc lạnh nhạt nói.

Nói rồi, cậu quay người đi thẳng. Tần Lan chẳng bận tâm, ngoan ngoãn đi theo.

Chỉ là trên đường tới đồn, cô ta chẳng an phận chút nào, lúc thì quấn lấy tay Lục Trúc, lúc lại định ôm cậu.

“Này anh ơi, mình thật sự phải quan tâm mấy cô kia sao? Ngày nào cũng phải ứng phó với họ, chắc anh mệt lắm nhỉ?”

Lục Trúc liếc cô một cái, vẫn không đáp lời.

Tiếng thì thầm như yêu mị của Tần Lan vẫn chưa dứt: “Sao phải khổ sở sống trong kẽ hở chứ? Anh chỉ cần có Lan Lan là đủ rồi mà, cần gì phiền não vì họ?”

Không nhịn nổi nữa, Lục Trúc cau mày: “Em nói nhiều quá rồi đấy.”

Tần Lan đưa hai tay ôm lấy mặt mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ kích động bệnh hoạn: “Anh dao động rồi, đúng không? Lan Lan nói đúng mà. Nếu mệt, thì nghỉ ngơi đi, nghỉ cùng Lan Lan~”

“Ha.” Lục Trúc cười khẩy, “Đừng mơ tưởng nữa, từ lúc em thờ ơ nhìn ba mẹ gặp nạn, tình cảm anh em giữa chúng ta đã sớm đổ vỡ rồi.”

Sắc mặt Tần Lan tối sầm lại, âm u đáng sợ: “Tại sao anh cứ mãi bận tâm chuyện quá khứ? Tại sao không thể thử chấp nhận em lấy một lần?”

“Em nghĩ nhiều rồi.” Lục Trúc dội thẳng gáo nước lạnh lên mặt cô.

Gương mặt Tần Lan hoàn toàn sầm xuống: “Anh à, nếu anh không đồng ý... thì cô ta—Du Hi—có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Lục Trúc hít sâu một hơi, nhìn Tần Lan bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Xem ra em vẫn chưa học được bài học từ chuyện vừa rồi nhỉ?”

“Em đã chuẩn bị mọi thứ rồi.”

“羣霓児IIIn灵泗#疚妻陕<俬准备?” Lục Trúc hờ hững, “Em chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”

Dĩ nhiên, cậu cũng là quân cờ—chỉ khác là quân cờ cấp cao hơn, một tướng soái có thể ra chiêu.

“Anh không tin em?”

“So với em, anh tin Du Hi hơn. À, tới rồi, xuống xe đi.” Ánh mắt Lục Trúc nhìn cô không mang theo chút cảm xúc nào.

Tần Lan bước xuống xe với vẻ mặt đen như mực: “Anh à, anh không chạy thoát đâu.”

Lục Trúc quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm: “Câu đó, em nên tự nói với chính mình.”

Tần Lan được đưa đến đồn, Lục Trúc liền bàn giao cô lại cho Trần Nguyên Nguyên, sau đó đến ngồi bên cạnh Giang Thư, trở thành dân ăn dưa đúng nghĩa.

“Bé con, anh không sao thật tốt quá!” Giang Thư ôm chầm lấy Lục Trúc, lực ôm hơi mạnh.

Lục Trúc vỗ nhẹ tay cô: “Học chị, nhẹ thôi.”

Giang Thư nghe vậy liền thả lỏng tay, mím môi lùi về sau một chút: “Bé con, anh... có trách em không?”

Lục Trúc đương nhiên biết cô đang nói chuyện gì, thở ra một hơi không để tâm: “Không.”

Giang Thư thở phào nhẹ nhõm, từ từ áp sát lại gần.

“À đúng rồi, dì Thượng Quan đâu rồi?”

“Mẹ à, đang bận chuyện khác.”

Lục Trúc nhướn mày: “Liên quan đến anh không?”

Ngư ông chuẩn bị thu lưới rồi sao?

“Học chị, lần này chị lại nghĩ ra trò mới gì thế?”

Giang Thư chỉ mỉm cười, không trả lời. Lục Trúc bỗng có linh cảm chẳng lành.

〺⑤I〶⒎扒 玐玲漆遛盈〱〴—

Sự sợ hãi luôn đến từ những điều chưa biết.

Lục Trúc tuy chưa đến mức hoảng loạn, nhưng cũng đủ để cảm thấy căng thẳng.

Theo lẽ thường, “chị gái” phiên bản này đáng lẽ sẽ không làm ra những chuyện quá đỗi bất thường.

Hi vọng là vậy…