"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 68

Không sao cả, dù sao thì kết quả cũng là điều Trần Nguyên Nguyên muốn.

Nhưng sau này tốt nhất đừng để Tiểu Như hành động nữa, thật không hiểu nổi sao cô ta lại chọn ngành luật.

Trần Nguyên Nguyên thở dài, bắt đầu thu dọn hành lý.

Về chuyện ngày mai nên làm gì, cô vẫn phải cân nhắc cẩn thận. Tâm tư của Giang Thư giờ rất khó đoán, không thể hành động hấp tấp được.

Khi Trần Nguyên Nguyên đang bước từng bước vững chắc thì ở một nơi khác, có người đã không còn nhịn được nữa.

Sắc mặt Du Hi âm trầm, ánh mắt như muốn giết người.

Rất tốt, ra ngoài không được. Không cần đoán cũng biết là con nhóc Tần Lan kia giở trò.

Tính ra thì, người đi chơi chắc cũng sắp quay về hết rồi, Du Hi muốn đi gặp Lục Trúc một lần nữa.

Nhưng lại bị cánh cửa chết tiệt ngăn lại!

Du Hi nổi giận rồi, và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Thế nhưng cô vẫn nhịn được. Không thể đánh rắn động cỏ. Nếu chẳng may Lục Trúc thấy cửa bị đập hỏng rồi sợ quá mà bỏ chạy thì sao?

Cô không cho phép chuyện đó xảy ra~

Lục Trúc chỉ có thể chạy vào vòng tay cô, tuyệt đối không được rời xa!

Sau khi điều chỉnh lại một chút, Du Hi quyết định gọi nhân viên khách sạn đến xử lý.

Nhưng chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cười nói.

Là tiếng cười của phụ nữ.

Ban đầu Du Hi không mấy để tâm, nhưng với sự nhạy bén của mình, cô lập tức nhận ra tiếng mở cửa khe khẽ ở phòng bên cạnh.

Lục Trúc đã về, nhưng cửa phòng vẫn chưa mở.

Sắc mặt Du Hi dần lạnh đi, tay siết chặt lại. “Chưa xong à?”

Nhân viên ngoài cửa nhíu mày: “Thưa cô, xin chờ thêm chút nữa, chúng tôi sắp xong rồi.”

“Năm.”

Nhân viên hơi bối rối, không hiểu có ý gì.

“Bốn.”

Là đếm ngược sao?!

Không hiểu tại sao, nhân viên khách sạn đột nhiên thấy lạnh sống lưng, có cảm giác nếu không xử lý kịp, người bên trong sẽ phá cửa lao ra mất.

“Ba.”

Rầm! —

Một tiếng vang lớn bất ngờ phát ra từ trong phòng, nhân viên bị dọa đến giật nảy mình.

Hơi đáng sợ thật, còn chưa đếm đến một mà...

“Hai.”

RẦM! —

Nhân viên bắt đầu sợ thật rồi, vội nói: “Thưa cô, xin đừng phá cửa! Chúng tôi sẽ xử lý nhanh nhất có thể!”

RẦM!

“Một...”

“Thưa cô, nếu cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến các vị khách khác, thậm chí còn phải bồi thường nữa đấy!”

Ngoài dự đoán, bên trong bỗng yên lặng trở lại.

Du Hi từ từ buông tay xuống: “Cho các người thêm ba phút, nếu không mở được thì đừng trách tôi tháo cả cánh cửa.”

“Chúng tôi hiểu rồi ạ!”

Du Hi hít sâu một hơi, vừa rồi hơi xúc động quá. Nhưng vẫn là câu nói ấy, nếu dọa Lục Trúc chạy mất thì không hay chút nào.

Còn món nợ của Tần Lan, cô nhất định sẽ tính sổ!

Cuối cùng, ba phút sau, cửa cũng được mở — theo cách bình thường.

Tuy rằng ổ khóa có chút tổn hại, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Khi thấy người vừa ra khỏi phòng là một cô gái có vẻ ngoài yếu ớt thế kia, nhân viên khách sạn lập tức mang tâm trạng phức tạp: “Thưa cô, sau này xin đừng hành động bốc đồng.”

Nói xong là rút lui ngay. Không rút thì làm gì? Con bé này có thể tay không đập hỏng cả cánh cửa đấy!

Du Hi như nguyện bước ra, liếc nhìn phòng 440, trong mắt ánh lên sát ý, rồi chậm rãi chuyển ánh nhìn sang phòng 444.

Bước chân từng bước nhẹ nhàng nhưng sát khí dần lan.

Lục Trúc thì chẳng để ý đến mấy âm thanh ồn ào ngoài kia, chỉ lẩm bẩm phàn nàn khách sạn năm sao mà cách âm tệ thật, rồi tiếp tục nằm chơi điện thoại.

Thật là khoảnh khắc tuyệt vời! Giang Thư bên kia cũng mệt rồi, tối nay chắc không cần lo bị hạ thuốc.

Người duy nhất cần đề phòng đôi chút có lẽ là Trần Nguyên Nguyên.

Nhưng mà cũng chỉ một chút thôi, cô ấy giờ chẳng nói gì cả, chắc mệt vì đi đường nên cũng không có tâm trí gì dành cho cậu.

Thật sung sướng~

Lục Trúc trở mình, bắt chân chữ ngũ thoải mái.

Cốc cốc cốc—

Mới hưởng thụ được chưa đầy ba giây, cửa đã bị gõ. Lục Trúc bĩu môi, lười biếng bò dậy.

Là Giang Thư? Hay Trần Nguyên Nguyên?

Cả ngày mệt mỏi rồi, không nghỉ ngơi cho tử tế lại mò đến đây làm gì...(tách—) Tìm cậu để... để để để... để làm cái quỷ gì!!!

Lục Trúc ngớ người.

Mái tóc dài màu nâu sáng nổi bật, gương mặt không biểu cảm, bộ đồng phục học sinh kiểu Nhật gọn gàng.

“Bất ngờ không?” Du Hi cất giọng bình thản.

Lục Trúc hoàn hồn lại, dụi dụi mắt nhìn kỹ cô.

Chát!

Cậu tự tát mình một cái, đau rát đến nỗi suýt bật khóc.

Không phải mơ. Du Hi thật sự ở đây. Nhưng... sao cô ấy biết cậu ở đây?

Chẳng lẽ lại bị gắn thiết bị theo dõi?

Mà là lúc nào...

Chưa kịp nghĩ thêm, Du Hi đã túm lấy cổ áo cậu, kéo vào trong phòng rồi tiện tay khóa trái cửa lại.

“Này, cô làm gì đấy?” Lục Trúc muốn giãy giụa, dù biết vô ích nhưng vẫn thử.

Du Hi lạnh lùng quay đầu, liếc cậu một cái: “Làm gì à? Đương nhiên là hỏi cậu vài chuyện.”

“Hả? Không không, khoan đã. Sao cô biết tôi ở đây? Cô theo dõi tôi hả?”

Du Hi đứng yên.

Lục Trúc chợt thấy bất an.

Quả nhiên, ngay sau đó, Du Hi xoay người, nở nụ cười nhìn cậu.

Xong rồi! Du Hi mà cười, tức là có chuyện chẳng lành.

Cô bỗng tiến lại gần, hương hoa nhài từ người cô phả vào mặt, Lục Trúc nuốt nước bọt đánh ực.

Du Hi nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên: “Tôi biết là vì sao à? Đương nhiên là nhờ sự chỉ dẫn của tình yêu rồi. Chúng ta làm sao có thể tách rời?”

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Lục Trúc. Hôm nay Du Hi sao lại... thẳng thắn thế này?

Cô ấy tuy có hơi vô lý, nhưng đâu đến mức này?

Lục Trúc giật giật khóe miệng: “Cô... cô bình tĩnh đã. Tôi... tôi có bạn gái rồi.”

Du Hi hừ lạnh: “Bạn gái? Bạn gái của cậu... chẳng phải là tôi sao~”

“Hả? Cô đang nói cái quái gì vậy?”

Không ổn!

Cảm giác không đúng chút nào.

Biểu cảm của Du Hi dần trở lại bình thường, ánh mắt dán chặt vào Lục Trúc như muốn nhìn thấu cậu: “Lẽ nào... cậu không muốn thừa nhận?”

“Thừa nhận? Thừa nhận gì cơ?” Trong đầu Lục Trúc lúc này chỉ còn mỗi hai chữ: mù mịt.

“Ồ?” Mắt Du Hi tối lại, “Thế cậu nghĩ bạn gái của mình là ai?”

Lục Trúc âm thầm nghiến răng. Cô ta đang giăng bẫy đây mà? Nếu cậu trả lời sai, có khi cô rút dao phẫu thuật ra thật luôn ấy chứ?

Cảm giác Du Hi càng lúc càng nguy hiểm rồi!

Cậu chịu được thêm mấy lần chết nữa đây?

Trước kia thể trạng yếu, không dám liều. Nhưng giờ đã phục hồi rồi, chắc còn chơi được!

Mẹ nó! Đánh cược thôi!

“Là đàn chị Giang Thư chứ còn ai nữa?”

“Vậy nếu tôi nói, cô Giang Thư ấy, đã giao cậu cho tôi rồi thì sao?”

Lục Trúc chết lặng: “Không thể nào.”

Dù gần đây Giang Thư có hơi kỳ lạ, nhưng chuyện chủ động nhường cậu ra ngoài á?

Buồn cười quá.

Nhưng ngay sau đó, Du Hi lại mỉm cười: “Thì ra là thế, cậu không nhớ rồi à.”

“Nhớ... nhớ cái gì?”

Trong mắt Du Hi từ từ hiện lên hình trái tim, thân hình áp sát xuống: “Không sao, tôi sẽ giúp cậu... nhớ lại.”

Cơ thể Lục Trúc run bắn, toàn thân như bị rút hết sức lực, không thể cử động.

Cùng lúc đó, lòng bàn tay Du Hi hiện lên một hoa văn kỳ lạ, nhưng lần này không ai để ý.

【Lời nguyền: Lục Trúc vĩnh viễn không thể chống lại Du Hi. Điều kiện kích hoạt: Có người tỏ tình với Lục Trúc.】

Quần áo trên người ngày một ít đi, Lục Trúc bắt đầu hoảng: “Cô bình tĩnh lại đi!”

Đây không còn là trò đùa nữa, nếu để Du Hi chiếm được lợi thế thì với hiệu suất tái diễn của cô ta, đêm nay cậu khỏi ngủ luôn mất!

Nhưng cậu không thể phản kháng.

Lục Trúc nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.

Thế nhưng đúng lúc đó — cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Sự hưng phấn tức thì tan biến.