"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5939

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 67

Lục Trúc bọn họ thực sự đã dành cả ngày rong chơi bên ngoài.

Buổi sáng ra biển, buổi trưa ăn uống qua loa cho xong, đến chiều lại kéo nhau tới công viên nước.

Một ngày trôi qua, Lục Trúc cảm thấy bản thân đúng là đã được thư giãn không ít.

Chỉ có điều chơi suốt bao nhiêu tiếng đồng hồ, ít nhiều gì cũng cảm thấy mệt.

Trên đường quay về, Giang Thư còn tựa hẳn vào người cậu mà ngủ thiếp đi.

Thượng Quan Tình Vũ cũng có hơi mệt, chỉ tiếc là không thể như Giang Thư ngả đầu vào vai Lục Trúc mà nghỉ ngơi, đành im lặng ngồi bên nhắm mắt dưỡng thần.

Không khí lúc ấy, hài hòa đến mức khiến người ta cảm thấy như không thật.

Lục Trúc khẽ nhíu mày. Suốt cả ngày nay, trong lòng cậu vẫn luôn mang theo cảm giác là lạ khó nói thành lời.

Mãi đến khi về tới khách sạn, cậu mới hiểu rốt cuộc là cảm giác gì.

Vừa bước vào sảnh lớn, ánh mắt Lục Trúc lập tức rơi trúng bóng lưng của Trần Nguyên Nguyên.

Cậu đứng ngây ra, không hiểu vì sao Trần Nguyên Nguyên lại xuất hiện ở đây.

Cùng lúc đó, Tiểu Như – người đang ngồi chờ chán chường bên cạnh – cũng đã nhìn thấy ba người bọn họ, liền lén chọc nhẹ vào Trần Nguyên Nguyên.

Khoảnh khắc xoay đầu lại, ánh mắt hai bên chạm nhau, Trần Nguyên Nguyên ngay lập tức cảm nhận được sự địch ý đến từ Giang Thư.

Quả nhiên là đi chung với Giang Thư thật rồi...

Trần Nguyên Nguyên lại từ từ quay sang nhìn Lục Trúc, chờ đợi một lời giải thích từ cậu.

Nếu giữa hai người họ vẫn thân thiết như thế, vậy thì lúc trong đồn cảnh sát, những lời Lục Trúc nói rốt cuộc là có ý gì?

“Trùng hợp thật đấy, bạn học Lục Trúc.”

Một giọng nói năng động vui vẻ phá vỡ cục diện căng thẳng. Trần Nguyên Nguyên quay đầu nhìn Tiểu Như, nhướng mày một cái.

Không ngờ lại hữu dụng đến vậy!

Giang Thư siết chặt cánh tay đang khoác lấy Lục Trúc, gần như muốn nhấn chìm cả cánh tay cậu vào “vực sâu”.

Lục Trúc tất nhiên hiểu rõ ý cô là gì, nhưng người ta đã chào hỏi, không đáp lại thì cũng không phải phép.

Cậu khẽ vẫy tay, sắc mặt không có biểu cảm gì rõ rệt:

“Trùng hợp thật, mấy cậu cũng đi chơi à?”

“Ừm ừm! Học bài mệt quá rồi! Hiếm lắm mới xin được nghỉ từ cô chủ nhiệm, tất nhiên phải tranh thủ thư giãn chứ!”

Tiểu Như thoải mái tiếp lời, giọng điệu hệt như cô mới là người thân thiết với Lục Trúc vậy, khiến cậu nhất thời cảm thấy hơi không quen.

Nhưng nhờ vậy mà Thượng Quan Tình Vũ cũng dời được sự chú ý.

Tiểu Như cứ thế dùng chính mình để thu hút sự chú ý của “trợ thủ ngoại hạng mạnh nhất” bên phía Giang Thư.

Trần Nguyên Nguyên âm thầm giơ ngón cái trong lòng – không ngờ chưa kịp ra tay mà thế trận đã bắt đầu xoay chuyển.

Xem ra sau này phải đối xử tốt hơn với Tiểu Như, không được lôi cô ấy ra làm vật thí nghiệm cho mấy trò kỳ quặc nữa.

Mà Tiểu Như còn chưa dừng lại, cô tiếp tục đẩy tình huống tiến xa hơn:

“Cơ mà, không ngờ lại gặp các cậu ở đây đó! Đúng là có duyên thật luôn!”

“Ừ thì, đúng là... có duyên thật.” – Lục Trúc nhẹ nhàng đáp lại.

Nhưng mà, thật sự là có duyên sao? Có vẻ trùng hợp quá mức rồi đấy?

Nếu không phải trùng hợp, thì còn có thể giải thích thế nào nữa? Chẳng lẽ bảo Trần Nguyên Nguyên gắn thiết bị định vị lên người cậu chắc?

Không thể nào!

Huống chi Tiểu Như cũng có mặt, nếu Trần Nguyên Nguyên cố tình đến tìm cậu thì làm gì có chuyện mang theo “bóng đèn”.

Lục Trúc tạm gác lại nghi ngờ, vì đôi khi, sự thật lại dễ bị bỏ lỡ như thế.

Tiểu Như bắt đầu cười ngốc, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên:

“Vậy... mai chơi chung luôn nha?”

Vẻ mặt Lục Trúc hơi cứng lại. Thật lòng mà nói, cậu không biết phải xử lý tình huống trước mắt thế nào.

“Cái này... tớ chỉ đi theo dì và học tỷ dạo chơi thôi.”

Nói trắng ra là, muốn đi chung thì phải hỏi ý kiến Thượng Quan Tình Vũ và Giang Thư trước đã.

Cậu vốn định dùng cách nói ấy để khéo léo từ chối, nhưng không ngờ Tiểu Như lại thật sự dám hỏi!

“Dì ơi, bọn con có thể đi chơi chung với mọi người không ạ? Đông người mới vui mà!”

Thượng Quan Tình Vũ nhất thời bị hỏi trúng, từ cô gái này, bà nhìn thấy bóng dáng tính cách của chủ nhân cách Giang Thư.

Không dám tự quyết, bà liếc nhìn con gái, muốn nghe thử ý kiến của cô.

“Được đó, cùng đi chơi đi.”

Câu trả lời ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Ngay cả Lục Trúc cũng hơi lúng túng không rõ tình hình nữa rồi, nhưng có lẽ... đây mới là “chị gái” Giang Thư bình thường?

Vậy là cô đã bình phục rồi sao?

“Yeahhh! Cuối cùng cũng được chơi cho đã rồi! Hê hê hê~”

Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười, lần đầu thể hiện đúng dáng vẻ một vị phụ huynh:

“Thế mấy đứa ở phòng số mấy? Mai tụi ta xuất phát sẽ gọi.”

Tiểu Như gãi đầu, quay sang nhìn số phòng trên thẻ từ trong tay Trần Nguyên Nguyên:

“Phòng 446 ạ.”

Bầu không khí bỗng trầm lại. Thượng Quan Tình Vũ hơi khựng lại rồi mới lên tiếng:

“Vậy cũng gần chỗ tụi ta đấy.”

“Ể? Vậy... dì và mọi người ở phòng nào ạ?”

“Phòng 443.”

“Wow! Gần vậy thì còn có thể... ghé thăm nhau luôn á!”

“Ừ, đúng là thuận tiện hơn nhiều nhỉ.”

“Ê hê hê~ Vậy... mai gặp lại dì nha, bọn con về cất đồ đã! Ủa mà không đúng, hình như có thể đi chung luôn ấy chứ!”

“Đúng đó.”

Thượng Quan Tình Vũ bắt đầu nói chuyện rôm rả với Tiểu Như, còn Trần Nguyên Nguyên thì đứng im lặng bên cạnh, chẳng nói tiếng nào. Thế nhưng cả Giang Thư và Lục Trúc đều không dám lơ là cô.

Lợi dụng lúc Thượng Quan Tình Vũ bị phân tán sự chú ý, Trần Nguyên Nguyên từ từ lại gần Giang Thư và Lục Trúc.

“Không ngờ... cậu lại đồng ý.”

Giang Thư hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đáp:

“Có gì to tát đâu, gặp rồi thì cứ cùng chơi thôi.”

Trần Nguyên Nguyên nhìn Giang Thư thật sâu, trong ánh mắt tràn đầy dò xét.

Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra. Lục Trúc nhìn thấy có nhân viên đang bận rộn trước cửa phòng 442, cậu không bận tâm nhiều, chỉ lặng lẽ quay về phòng.

Cậu cần thời gian để xử lý lại đống thông tin vừa rồi.

Trần Nguyên Nguyên xuất hiện, nhưng hình như không phải do cố ý. Thế nhưng chuỗi trùng hợp liên tục lại khiến cậu không khỏi nghi ngờ.

Lục Trúc vò đầu bứt tóc – não không đủ dùng mất rồi.

Cùng chung thắc mắc đó, Thượng Quan Tình Vũ vừa vào phòng đã hỏi Giang Thư.

Giang Thư hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thở ra:

“Mẹ yên tâm, bọn họ... không có gì đáng ngại đâu.”

Đúng vậy, có gì phải lo đâu?

Lục Trúc từng nói, cậu chưa từng rung động vì ai cả.

Thứ cậu dành cho cô ấy, cho các cô gái khác, chỉ là sự áy náy sau những lần lừa dối tình cảm mà thôi.

Thế nên, chi bằng nhân cơ hội này, để Trần Nguyên Nguyên cũng hiểu rõ điều đó. Để cô... tự biết mà từ bỏ.

Bạn gái của Lục Trúc là Giang Thư, không phải Trần Nguyên Nguyên. Sau khi không còn vướng bận nữa, Trần Nguyên Nguyên còn lý do gì để tiếp tục dây dưa?

Cô không giống Du Hi, cô là người biết lý lẽ. Nếu có thể, Giang Thư không muốn xé rách mặt với cô ấy – dù gì trước đây, Trần Nguyên Nguyên cũng từng giúp cô.

Chỉ là, để phòng bất trắc... vẫn cần đến sự giúp đỡ của mẹ.

Thượng Quan Tình Vũ thấy con gái không hề đùa giỡn, cũng không ngăn cản nữa.

Nếu xảy ra chuyện gì—

Không sao, bà sẽ ra tay.

Ở một diễn biến khác, sau khi về đến phòng, Trần Nguyên Nguyên không vội dọn hành lý mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống, nhìn Tiểu Như đang vui vẻ chạy tới chạy lui khắp nơi.

Hôm nay, MVP chính là Tiểu Như.

“Tiểu Như, hôm nay em làm tốt lắm.”

Tiểu Như sững người, ngơ ngác ngẩng đầu lên:

“Gì cơ? Em làm gì tốt?”

“Hửm?”

Trần Nguyên Nguyên nhận thấy điều gì đó không đúng:

“Vừa nãy em không phải đã thành công chuyển hướng sự chú ý, lại còn giúp loại trừ nghi ngờ về mục đích nữa à?”

“Hả? À! Ừ...”

Tiểu Như lặng lẽ dời ánh mắt đi.

Trần Nguyên Nguyên thở dài.

Hiểu rồi, Tiểu Như thì có thể có ý đồ gì chứ? Cô bé thật sự chỉ muốn... được đi chơi thôi.

Chân thành – mãi mãi là đòn sát thủ.

Trần Nguyên Nguyên đã hiểu điều đó.