"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 72

Thượng Quan Tình Vũ suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn gọi điện cho Giang Thư.

Nhưng gọi có hơi trễ một chút, lúc này Lục Trúc đã bị Du Hi dẫn đi xa rồi.

Chỉ là, Du Hi không hề đưa Lục Trúc quay về khách sạn, mà ngược lại, cô như một kẻ chiến thắng giành được huy chương, bắt đầu dắt anh đi lang thang khắp nơi khoe khoang.

“Anh đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn đấy.” Du Hi tỏ ra vô cùng hài lòng, tâm trạng cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Còn Lục Trúc thì như có nỗi khổ mà không thể nói thành lời. Không phải là anh không muốn chọn, mà là khi anh định phản bác lại Du Hi, miệng lại chẳng thể thốt ra được lời nào.

Thì ra trên thế giới này, không chỉ mình anh có năng lực đặc biệt.

Chỉ là... người đó lại là Du Hi, điều này thì anh hoàn toàn không ngờ tới.

Lục Trúc âm thầm thở dài: “Vậy... sao em lại tìm được đến đây?”

Du Hi cũng không giấu giếm gì, trực tiếp đưa điện thoại cho anh xem.

Lục Trúc vừa nhìn thấy tin nhắn đó, đáy mắt liền phủ một tầng u ám, sau đó cố gắng che giấu tâm tình, lặng lẽ trả điện thoại lại cho Du Hi.

“Sao? Nhìn ra được điều gì rồi chứ?” Du Hi từ tốn hỏi, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía anh.

Hiển nhiên, việc đưa điện thoại cho anh xem, không đơn giản chỉ là để trả lời câu hỏi ban nãy.

“Chuyện như vậy... em thật sự cần hỏi anh sao?” Ánh mắt Lục Trúc trở nên sâu thẳm, như thể đang cố gắng nhìn thấu con người trước mặt.

Du Hi khẽ cười: “Anh từng xem Avengers: Endgame chưa? Kẻ nào dám đùa giỡn với thời gian... cuối cùng cũng sẽ bị thời gian chơi lại thôi.”

Quả nhiên là vậy.

Lục Trúc cong khóe môi, cười nhạt: “Đã là quyết định của anh ở tương lai, thì hiện tại anh cũng có thể thử đi theo con đường đó một lần.”

“Ồ? Vậy là anh buông xuôi rồi sao?”

“Chứ còn sao nữa? Anh vất vả quay về hiện tại, rốt cuộc lại chẳng thay đổi được gì cả. Nếu tương lai đã định sẵn rồi, thì anh còn giãy dụa vô ích làm gì?”

Khóe môi Du Hi cong lên, ánh mắt dần hiện ra vẻ bệnh hoạn: “Anh nghĩ được như vậy... thật sự rất tốt đấy~”

Đúng thế, rất — tốt — đấy.

Lục Trúc không đáp, chỉ yên lặng giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt.

Tương lai của anh, lại có thể quay về hiện tại với hình hài thực thể, chuyện này chẳng phải rất bất thường sao? Rõ ràng chỉ cần chết vài lần là đủ mà...

Là mơ.

Từ giờ trở đi, Lục Trúc sẽ không còn xem giấc mơ của mình chỉ là mơ nữa. Luồng ánh sáng trắng như nhánh cây kia, chẳng lẽ là tượng trưng cho nhiều con đường khác nhau?

Nếu đúng là vậy... thì lựa chọn của anh cũng bắt đầu trở nên đa dạng hơn, trong đó không loại trừ cả những phương án chọn Giang Thư hoặc Trần Nguyên Nguyên.

Lục Trúc muốn nhìn thử xem, dù trong mơ xảy ra chuyện gì đi nữa... anh vẫn muốn thử một lần.

“Giờ mình đi đâu đây?” Lục Trúc hỏi với giọng lơ đãng.

“Ra biển.”

“Ể~ Hôm qua mới đi mà, thấy cũng chẳng có gì hay.”

“Nghe anh nói vậy em yên tâm rồi.”

“Hả? Là ý gì?”

Du Hi quay đầu cười dịu dàng: “Thật mừng quá... người yêu em không bị mê hoặc bởi đám phụ nữ mặc đủ loại đồ bơi trên bãi biển, vậy thì khỏi phải móc mắt anh ra rồi.”

“...Đừng vừa cười vừa nói ra mấy câu đáng sợ như thế chứ.”

Du Hi tựa đầu lên vai Lục Trúc, dụi dụi: “Em đùa thôi.”

“Với em thì... nếu thực sự xảy ra chuyện đó, chắc em thật sự sẽ làm vậy mất…”

“Người yêu à~”

“Lưu… linh… nhị… nhỉ tam tứ… tám chín gì đó... ừm?”

“Sau khi anh thông suốt, hình như có hơi cần được dạy dỗ lại nhỉ.”

Lục Trúc lập tức nhìn đi chỗ khác, đôi mắt chuyển sang trạng thái chết lặng: “Xin lỗi.”

Hai người không nói thêm gì nữa, cứ thế yên lặng đến bên bờ biển.

Nhưng Du Hi không dẫn anh đi chơi nước.

Cô đưa Lục Trúc lên một chiếc du thuyền.

“Muốn đi ngắm cảnh à?”

“Không, chỉ là... khi thân mật với anh, em không muốn bị ai làm phiền.”

Lục Trúc thở dài bất lực, bị cô kéo lên thuyền.

Bên kia, điện thoại vừa gọi xong chưa lâu, Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên đã đến nơi.

Sau khi nghe sơ qua tình hình, Giang Thư bỗng ôm ngực.

Sắc mặt Thượng Quan Tình Vũ lập tức trở nên căng thẳng, kéo cô ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Tiểu Thư, con không sao chứ? Thả lỏng ra nào.”

Giang Thư khoát tay: “Mẹ à, con không sao đâu, đừng lo.”

Trần Nguyên Nguyên mặt không biểu cảm, nhìn tất cả mọi chuyện rồi hỏi: “Vậy Lục Trúc bị người tên Du Hi đó dẫn đi đâu rồi?”

Thượng Quan Tình Vũ liếc cô một cái, rồi lại nhìn sang Giang Thư. Sau khi thấy cô gật đầu, bà mới chậm rãi mở miệng: “Không biết.”

“Không hỏi à?”

“Không, dù có hỏi thì chắc gì cô ta đã chịu nói. Cứ chờ tin nhắn đi.”

Trần Nguyên Nguyên hơi sững người: “Chờ tin?”

“Tiểu Trúc sẽ nhắn về.”

Trần Nguyên Nguyên liếc Thượng Quan Tình Vũ với vẻ sâu xa: “Vậy quay về thôi, loanh quanh ngoài này cũng chẳng ích gì.”

Giang Thư và mẹ cô không phản đối, dù sao Lục Trúc kiểu gì cũng sẽ về khách sạn.

Nhưng tình hình trong khách sạn lúc này có vẻ phức tạp hơn nhiều.

Tốn biết bao nhiêu sức lực, cuối cùng Tần Lan cũng gỡ bỏ được thứ đang trói buộc mình. Nhưng bây giờ, cô ta đã như ngọn đèn cạn dầu.

Tối qua chịu tổn thương nghiêm trọng, hai ngày nay gần như không ăn uống gì tử tế, cơ thể yếu ớt không chịu nổi.

Nhưng cô ta không thể gục ngã ở đây được. Nếu cứ bị Du Hi giam hãm mãi, cuộc sống của cô mãi mãi sẽ chỉ là chuỗi ngày tăm tối.

Tại sao cô ta phải trơ mắt nhìn anh trai mình thân mật với người phụ nữ khác?

Tần Lan nghiến răng, gắng gượng đứng lên.

Cô ta cần sự giúp đỡ.

Đúng vậy! Lúc này, điều cô ta cần là sự giúp đỡ.

Anh trai cô không phải đi cùng mẹ con cô gái tên Giang Thư sao? Vậy thì cứ tận dụng bọn họ đi.

Tần Lan loạng choạng bước đến trước cửa phòng Lục Trúc. Cô ta không biết Giang Thư và mẹ cô đang ở phòng nào, nhưng không có nghĩa là không thể thu hút được sự chú ý của họ.

Chỉ cần liên tục gõ cửa phòng Lục Trúc là được.

Thế nhưng gõ mãi, không chỉ phòng Lục Trúc chẳng có động tĩnh gì, ngay cả những phòng khác cũng không ai ra xem thử.

Ra ngoài cả rồi sao? Tần Lan kiệt sức ngã xuống đất, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Giờ đây, cô ta chỉ có thể cầu mong anh trai mình về trước Du Hi.

Khi Giang Thư, Thượng Quan Tình Vũ và Trần Nguyên Nguyên bước ra khỏi thang máy, vừa nhìn đã thấy Tần Lan nằm bất tỉnh ngay trước cửa phòng Lục Trúc.

Thượng Quan Tình Vũ hơi bất ngờ, lập tức chạy đến kiểm tra tình hình: “Đứa nhỏ này đúng là chịu khổ quá rồi.”

Trần Nguyên Nguyên bỗng bật cười, quay sang Giang Thư: “Cơ hội mà con muốn... đến rồi đấy.”

Giang Thư hơi khựng lại, lập tức hiểu được ý cô.

Là dân học luật... tình huống này chính là lúc cần ra tay rồi nhỉ?

Vậy thì hay quá.

Trần Nguyên Nguyên đưa phần ăn sáng đang cầm trong tay cho Giang Thư: “Cho cô ta ăn chút gì đó đi. Với bộ dạng thế này, chưa thể lấy lời khai được đâu.”

Nói rồi cô quay trở về phòng, chuẩn bị vũ khí của mình.

Chỉ tội cho Tiểu Như, sáng nay lại bị cắt bữa rồi.

Hành lang trở nên yên ắng trở lại, Thượng Quan Tình Vũ và Giang Thư đưa Tần Lan về phòng họ nghỉ, lặng lẽ chờ tin từ Trần Nguyên Nguyên, đồng thời cũng tranh thủ bàn bạc bước tiếp theo.

Nhưng rắc rối không chỉ đến từ Tần Lan, mà còn đến từ Nam Cung Hướng Vãn – người đang ở trong phòng Lục Trúc.

Cô tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn nguyên vẹn, tâm trạng lẫn lộn khó tả.

Cô... vẫn còn sống sao?

Nam Cung Hướng Vãn lật người, xác nhận không còn ai trong phòng nữa thì bắt đầu thất thần.

Dù đây là phòng Lục Trúc, là chiếc giường anh từng nằm... nhưng cô đã chẳng còn bận tâm nữa.

Sống sót sau tai kiếp khiến cô chẳng nghĩ được gì nhiều.

Từ giờ trở đi, vẫn nên tránh xa Lục Trúc thì hơn.

Người đàn ông này... cô không muốn gặp lại lần nào nữa.