Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lục Trúc nhíu mày, “Này, sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Nam Cung Hướng Vãn không trả lời. Cả đêm không ngủ cộng thêm cú sốc quá mạnh tối qua khiến đầu óc cô hoàn toàn rối loạn.
Thế này thì đúng là phiền toái rồi. Tình huống này gọi là gì? “Sau một đêm tỉnh dậy, trong phòng tôi bỗng dưng xuất hiện một mỹ nữ”?
Trời ban lộc từ trên rơi xuống ư? Lục Trúc không cần mấy thứ đó.
Họa hay phúc, ai biết được?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm qua cậu có nhìn thấy Du Hi không nhỉ? Là mơ, hay là thật?
Nếu là mơ thì cũng quá chân thật rồi. Còn nếu là thật, vậy tại sao giờ trong phòng lại là Nam Cung Hướng Vãn?
Đùa chắc! Miếng thịt đã đến miệng, Du Hi mà lại chịu nhả ra?
Lục Trúc không tin. Cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thoáng hiện vẻ chán ghét.
Chẳng lẽ... cậu nhìn nhầm Nam Cung Hướng Vãn thành Du Hi?!
Ngoại hình thì đâu có giống nhau, chỉ có cái khí chất kiêu ngạo là hơi na ná, nhưng đến mức nhận nhầm người thì...
Lục Trúc hít sâu một hơi, lặng lẽ rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi 110.
Dù thế nào đi nữa, hành vi hiện tại của Nam Cung Hướng Vãn đã đủ để nghi ngờ là đang theo dõi người khác. Cậu không muốn dính líu vào chuyện này, cứ giao cho cảnh sát giải quyết cho gọn.
Nhưng còn chưa kịp bấm số, cánh cửa đã vang lên tiếng gõ.
“Bé con, em dậy chưa?” Giọng Giang Thư vang lên rất bình thản, không còn cái vẻ hào hứng của hôm qua.
Lục Trúc giật mình, liếc sang Nam Cung Hướng Vãn vẫn ngồi bệt dưới đất.
Giờ phải làm sao? Chẳng lẽ nói mình cũng không biết vì sao trong phòng lại có một cô gái? Nhưng nghĩ kỹ thì… câu trả lời này lại là hợp lý nhất, bởi vì đó là sự thật.
Ừm, vậy thì cứ nói thật.
Lục Trúc đặt điện thoại xuống, bước khỏi giường. Nam Cung Hướng Vãn muốn lùi lại, nhưng đã dính chặt vào tủ rồi, chẳng còn đường lui.
Cô vẫn sợ chết. Ít nhất là không muốn chết một cách thảm hại thế này, nếu có chết cũng phải kéo theo một người chôn cùng!
Lục Trúc rời khỏi tầm mắt của cô, Nam Cung Hướng Vãn run rẩy đứng dậy, đi đến mép giường, nằm xuống, thậm chí còn kéo chăn đắp cẩn thận.
Cạch—
Không có cái ôm tưởng tượng nào xảy ra. Giang Thư đứng yên ở cửa, chỉ nở một nụ cười khi thấy Lục Trúc, “Chào buổi sáng, bé con.”
“Chào buổi sáng, đàn chị.”
“Em mới dậy, chưa rửa mặt đúng không? Mau đi chuẩn bị đi, lát nữa mẹ chị dẫn tụi mình đi ăn sáng.”
“Vâng.”
“Vậy nhanh lên nhé.” Giang Thư rời đi, quay về phòng đối diện.
Không vào phòng sao? Lục Trúc mấp máy môi, nhưng không nói gì. Không phải không muốn, mà là không biết nên nói gì.
Cậu lặng lẽ đóng cửa lại, đứng yên tại chỗ một lúc lâu, không rõ đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, Lục Trúc mới cử động, quay trở lại phòng. Khi thấy Nam Cung Hướng Vãn đang nằm trên giường mình, cậu cũng không tỏ vẻ gì, trong mắt không có chút cảm xúc.
Nam Cung Hướng Vãn đã ngủ, nhưng lông mày vẫn cau chặt, trông có vẻ không ngon giấc.
Lục Trúc nhìn cô một lúc, rồi quay người vào nhà vệ sinh.
Là để rửa mặt. Nước táp lên mặt khiến cậu tỉnh táo lại đôi chút. Cậu ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.
“Thật là... tệ quá đi mất.”
Lục Trúc vẫn không gọi cảnh sát. Cậu để lại một mẩu giấy cho Nam Cung Hướng Vãn rồi rời khỏi phòng, đến chỗ Giang Thư và những người khác.
Còn về phần Trần Nguyên Nguyên, Thượng Quan Tình Vũ đã sang gõ cửa rồi, nhưng chỉ có Trần Nguyên Nguyên ra ngoài.
“Cô ấy đâu?” Giang Thư hỏi với vẻ bình thản.
Trần Nguyên Nguyên quay đầu nhìn lại, mặt đầy bất lực: “Tối qua hăng quá, sáng dậy không nổi. Đừng đợi cổ, em mang phần ăn về cho.”
“Vậy cũng được, mình đi thôi.”
Trông như bạn bè bình thường, ngay cả Lục Trúc cũng thấy kỳ lạ. Khi nào Trần Nguyên Nguyên trở nên bao dung đến thế?
Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bề ngoài. Bản tính của Trần Nguyên Nguyên chưa từng thay đổi. Cô chỉ đang án binh bất động, muốn xem rốt cuộc Giang Thư đang toan tính điều gì.
Ngay sau khi họ rời đi không lâu, cửa phòng Du Hi cũng mở ra. Cũng giống như bên kia, chỉ có một người bước ra.
Du Hi lạnh lùng liếc nhìn Tần Lan đang bị trói chặt như đòn bánh tét, rồi không chút nể tình đóng sập cửa lại.
Đi tìm Lục Trúc? Không cần thiết. Cô không phải không nghe thấy tiếng động bên ngoài khi nãy.
Chỉ là không ngờ, hình như không chỉ có mỗi Giang Thư ở đó.
Du Hi liếc nhìn về phía thang máy, ánh mắt sâu thẳm, rồi lặng lẽ đi theo.
Yên ắng. Quá yên ắng. Lục Trúc gặm bánh sandwich mà cảm thấy có gì đó không thoải mái.
Bọn họ là kiểu người có thể ngồi ăn sáng chung mà yên ổn vậy sao?
Không đời nào!
Lục Trúc nhíu mày, len lén quan sát Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên.
“Tiểu Trúc.” Thượng Quan Tình Vũ đột nhiên lên tiếng khiến Lục Trúc hơi giật mình.
“Dạ?”
Thượng Quan Tình Vũ ghé sát, nói nhỏ: “Đi theo cô một lát, có chuyện cần cháu giúp.”
Thần thần bí bí thế này, chắc là không tiện nói công khai?
Lục Trúc nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Vâng.”
Thượng Quan Tình Vũ và Lục Trúc cùng đứng dậy rời đi, để lại Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên ngồi lại.
Sự yên lặng đột ngột bị phá vỡ, thay vào đó là một bầu không khí lạnh lẽo.
Giang Thư từ tốn lên tiếng: “Được rồi, giờ chúng ta nói chuyện đi.”
“Quả nhiên là muốn tạo cơ hội để nói chuyện riêng nên mới đẩy người khác đi?”
Giang Thư không đáp, xem như ngầm thừa nhận.
Trần Nguyên Nguyên bật cười: “Vậy chị muốn nói gì với em?”
“Em thích Lục Trúc đúng không?”
Vào thẳng vấn đề như vậy là điều Trần Nguyên Nguyên không ngờ tới. Theo những thông tin cô thu thập được, Giang Thư vốn không phải người có tính cách thẳng thắn như vậy.
Nhưng cô cũng không định phủ nhận: “Đúng thế.”
“Vậy em thích cậu ấy ở điểm nào?”
“Cũng không nói rõ được. Chị biết đấy, kiểu như vừa nhìn đã cảm thấy định mệnh.”
“Vậy em biết cậu ấy nghĩ gì về em không?”
“Không rõ. Nhưng cậu ấy dường như rất hiểu em. Nếu chỉ là người lạ thì chắc chẳng làm được đến vậy.”
Giang Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Nguyên Nguyên: “Vậy em có biết cậu ấy chưa bao giờ thích em không?”
“Chưa bao giờ thích em sao?” Trần Nguyên Nguyên khẽ gõ ngón tay lên bàn theo nhịp, “Là cậu ấy nói à?”
“Đã là cuộc nói chuyện nghiêm túc thì chị sẽ không nói dối.”
“Vậy cậu ta đúng là mẫu người mâu thuẫn.”
Giang Thư khẽ nhíu mày. Câu nói này đáng để suy ngẫm.
Trần Nguyên Nguyên hờ hững nhấp một ngụm cháo, nhịp tay trên bàn cũng chậm lại: “Nếu là cậu ấy, đúng là có thể nói ra mấy lời như vậy.”
“Em biết vậy thì tốt.”
“Nhưng thì sao chứ?” Trần Nguyên Nguyên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Giang Thư, “Điều đó có ảnh hưởng đến việc em theo đuổi thứ mình muốn không?”
Không ngoài dự đoán, Giang Thư vẫn điềm tĩnh: “Không ảnh hưởng. Đó là quyền của em.”
“Chị không lo sao? Thứ em muốn theo đuổi hiện tại... là bạn trai chị đấy.”
“Nếu chị không đủ tự tin giữ được bạn trai mình, thì chị cũng chẳng ngồi đây nói chuyện với em làm gì.”
Trần Nguyên Nguyên im lặng, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Xem ra hôm nay chị không chỉ đến để nói chuyện mỗi chuyện này.”
“Trực giác của em khá chuẩn.” Giang Thư liếc về hướng Lục Trúc vừa rời đi, “Giờ, chúng ta nói đến chuyện thứ hai.”