Lục Trúc hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, “Học tỷ.”
“Ừm?”
“Vậy từ giờ... nhờ chị rồi.”
“Cuối cùng em cũng không định chạy trốn nữa à?”
Lục Trúc lắc đầu, “Không chạy nữa, mệt quá rồi. Tìm một cơ hội... giải quyết dứt điểm cho xong.”
Giang Thư đương nhiên hiểu rõ cái gọi là “giải quyết” kia rốt cuộc là gì, khóe môi không kìm được khẽ cong lên.
Cuối cùng...
Cô cuối cùng cũng trở thành người chiến thắng!
Giang Thư ôm chặt lấy Lục Trúc, muốn tận hưởng trọn vẹn chiến lợi phẩm của mình, “Bé con, chúng ta cưới nhau đi!”
Lục Trúc vừa định lên tiếng thì bất chợt cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội ập đến, như có hàng vạn cây kim đâm vào não.
Tại sao?
Tại sao đột nhiên lại như vậy?
“Bé con? Bé con, em sao thế!”
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Du Hi khẽ cau mày, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình.
Vừa rồi, trên lòng bàn tay cô bỗng xuất hiện một hoa văn kỳ lạ, thậm chí còn phát sáng.
Cái quái gì đây?
Du Hi không cảm thấy cơ thể mình có gì bất thường, thậm chí nếu hình vẽ kia không phát sáng, có lẽ cô cũng chẳng chú ý.
Quái dị vô cùng.
Ánh mắt Du Hi dần trở nên nghiêm túc, hoa văn trên tay, cùng với tin nhắn lạ trước đó, trực giác mách bảo cô rằng hai việc này nhất định có liên quan đến nhau.
Chưa kịp nghiên cứu kỹ, hoa văn lại biến mất, chìm vào trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Du Hi lóe lên tia sáng sắc bén.
Mọi thứ... bắt đầu thú vị rồi đây.
...
Giang Thư đỡ Lục Trúc nằm xuống, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp. Cơn đau dần tan biến.
Lục Trúc nhíu chặt mày, nằm thở dốc trên đùi Giang Thư, hoàn toàn không hiểu vì sao đầu lại đột ngột đau như vậy.
“Bé con, đỡ hơn chút nào chưa?”
Lục Trúc khẽ gật đầu, không nói lời nào.
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Thư mím môi, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc ban nãy, cô gần như tưởng rằng Lục Trúc đã nhớ lại mọi chuyện, rằng cô sắp mất cậu một lần nữa.
Giang Thư rất sợ.
Cô không dám nhắc đến chuyện kết hôn nữa, sợ sẽ làm Lục Trúc chấn động thêm.
Từ từ thôi.
Từ từ là được.
Cậu đã đồng ý sẽ tiếp tục ở bên cô, vậy thì không sợ thời gian sẽ không đủ.
Trái tim Giang Thư bắt đầu rối bời, vừa trấn an bản thân, vừa thôi miên chính mình.
“Tiểu Thư, Tiểu Trúc, hai đứa xong chưa?” Thượng Quan Tình Vũ bất ngờ bước vào.
Giang Thư như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức gửi ánh mắt cầu cứu về phía Thượng Quan Tình Vũ.
Chỉ một ánh mắt chạm nhau, Thượng Quan Tình Vũ liền hiểu ra điều gì đó, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
“Tiểu Trúc bị sao vậy?”
Lục Trúc mở mắt, định ngồi dậy thì bị Thượng Quan Tình Vũ đè xuống.
Đẩy đàn ông về phía con gái mình như vậy, kiểu thao tác này đúng là hiếm thấy.
“Nếu cảm thấy không khỏe thì cứ ngoan ngoãn nằm nghỉ đi.” Giọng điệu của Thượng Quan Tình Vũ mang theo một loại uy lực không thể phản kháng.
Lục Trúc bất lực, “Không sao đâu, dì Thượng Quan, chỉ là vừa nãy đầu đau chút xíu thôi ạ.”
“Vậy là nghiêm trọng rồi đấy.”
“Ờ? Nghiêm trọng lắm sao ạ?”
“Rất nghiêm trọng.”
“Ờ... nhưng con thấy cũng tạm mà.”
“Rất – nghiêm – trọng.”
Lục Trúc im bặt, biểu cảm có chút vi diệu.
Sao tự dưng lại có cảm giác... như đang đối mặt với Du Hi thế này?
Khóe miệng Lục Trúc giật giật, “Vậy... vậy phải làm sao ạ?”
Thượng Quan Tình Vũ giả vờ suy nghĩ một chút, “Có lẽ là tối qua liều thuốc hơi mạnh quá. Tiểu Trúc, ra ngoài hít thở không khí trong lành đi.”
Không chỉ mình Lục Trúc đờ người, ngay cả Giang Thư cũng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tình Vũ.
Cho thuốc người khác... chuyện như vậy mà có thể nói huỵch toẹt ra luôn sao?
Giang Thư định lên tiếng, nhưng bị ánh mắt của Thượng Quan Tình Vũ ngăn lại.
【Tin mẹ đi】
Đó là thông điệp cô nhận được qua ánh mắt kia.
Lục Trúc giật giật khóe mắt, “Thuốc... thuốc hả? Dì Thượng Quan, nếu có thể... lần sau đừng dùng nữa được không ạ?”
“Xin lỗi, dì... hơi nóng lòng quá.”
“Hả?”
Thượng Quan Tình Vũ dời mắt đi, biểu cảm cũng trở nên kỳ lạ, “Dì muốn được bế cháu rồi.”
“......”
Được rồi, rõ ràng là không bình thường nữa rồi, giai đoạn này, đúng là bị đồng hóa hết cả rồi à?
Lục Trúc từng nghe bác sĩ Trần nói về những chuyện xảy ra trước khi tái sinh, nên với tình huống như vậy, cậu không đến nỗi không thể tiếp nhận được.
Cậu âm thầm thở dài, “Dì Thượng Quan, chuyện này... hay là để sau hãy nói đi ạ, tụi con vẫn còn là trẻ con mà.”
Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười có lỗi, “Xin lỗi, là dì nóng vội quá.”
Thành công chuyển hướng sự chú ý của Lục Trúc, vậy là mục tiêu của Thượng Quan Tình Vũ đã đạt được.
Chỉ cần khiến cậu không còn chìm trong những chuyện vừa rồi, thì cậu vẫn là Lục Trúc mà bà mong muốn.
Chỉ có điều, không ngờ lại tình cờ thăm dò được một tin vui — Lục Trúc không hề phản đối chuyện sinh con, điều cậu phản đối chỉ là thời điểm mà thôi.
Vậy thì lần này... đúng là chắc thắng rồi.
Thượng Quan Tình Vũ nhẹ nhàng thở phào, lại liếc mắt ra hiệu cho Giang Thư.
Giang Thư hiểu ngay, cả hai đều rõ ý nhau, “Bé con, đi thôi, ra ngoài dạo một chút.”
“Nhưng mà còn chưa bôi hết kem chống nắng mà.”
Thượng Quan Tình Vũ đỡ lời, “Dùng xịt chống nắng là được.”
Lục Trúc cứng người, mặt hiện lên dấu chấm hỏi.
Vậy là... cậu lại bị đào hố nữa rồi? Giang Thư chỉ đơn giản là muốn cậu dỗ dành một chút, rồi tiện thể nói ra mấy lời đó thôi à?
Lục Trúc âm thầm bĩu môi, có cảm giác mình vừa bị gài bẫy.
Tâm trí vừa mới thông suốt đôi chút, giờ lại chìm vào màn sương mù.
“Đi thôi nào!” Giang Thư khoác lấy cánh tay cậu, kéo ra ngoài.
“Mẹ, mau thay đồ đi, đừng để tụi con đi lạc.”
“Ừ, biết rồi, đi đi!”
“Dạ!”
Nguy cơ tạm thời được hóa giải, Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười tiễn hai đứa ra khỏi lều.
Tiếp theo, đến lượt bà thay đồ bơi rồi. Mặt Thượng Quan Tình Vũ bất giác ửng hồng.
Vì một gia đình hòa thuận hạnh phúc, liều thôi! Không thể để con gái chiến đấu đơn độc được!
...
Lục Trúc nhanh chóng bị khung cảnh bãi biển thu hút ánh nhìn, quên sạch chuyện đau đầu vừa rồi.
Cậu chẳng mảy may nghi ngờ lời của Thượng Quan Tình Vũ, dù sao... thế là quá lố rồi.
Chẳng lẽ lại có ai đó dùng siêu năng lực khiến cậu đau đầu?
Lục Trúc vươn vai, tận hưởng làn gió biển mằn mặn, “Biển à... đây là lần đầu tiên được thấy thật sự.”
“Vậy thì, bé con, nhân dịp nghỉ ngắn này, thả lỏng một chút nha!”
“Ừm, được.”
“Tiểu Thư, Tiểu Trúc, cẩn thận nhé!” Thượng Quan Tình Vũ vẫy tay phía sau.
“Biết rồi ạ!”
Không khí hòa hợp, vui vẻ dường như trở thành chủ đạo, Lục Trúc cũng dần quên hết mọi muộn phiền.
Thế nhưng, Du Hi thì chưa từng buông lỏng cảnh giác. Không biết từ đâu, cô rút ra một con dao phẫu thuật, bắt đầu ướm lên lòng bàn tay mình.
Trong lớp thịt lòng bàn tay... có tồn tại hình vẽ đó không?
Du Hi đang suy nghĩ như vậy.
Nhưng cô vẫn chưa xuống tay cắt ra, cũng chẳng đâm vào da thịt. Cô đâu ngu đến mức vì một hình vẽ chẳng rõ lai lịch mà tự làm mình bị thương.
Cái hình kia đâu phải Lục Trúc, chẳng đáng.
Du Hi thu lại dao phẫu thuật, đứng dậy, nở một nụ cười nhạt nhòa.
Tính thời gian thì Lục Trúc chắc chắn không còn ngủ nữa, vậy thì—đã đến lúc... đi chào hỏi một chút rồi.
Gương mặt Du Hi bắt đầu hiện lên nét vặn vẹo kỳ dị, từng bước một, bước ra khỏi căn phòng.