"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 62

Nhưng bây giờ không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, Giang Thư vẫn đang đứng ngoài gọi vọng vào.

Không ổn rồi, hiện giờ trạng thái tinh thần của Giang Thư vốn đã khá bất thường, tốt nhất đừng để cô bị kích thích thêm.

Lục Trúc hít sâu một hơi:

"Em ở đây, học tỷ."

Bên ngoài, Giang Thư rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy… bé con, em thay xong chưa? Có thể… có thể cho chị nhìn một chút không?"

Trong khoảnh khắc, Lục Trúc chết lặng, mí mắt giật giật dữ dội, báo hiệu điềm xấu.

"Chưa, em cũng mới vừa vào thôi."

Nguy rồi, nếu tình hình cứ tiếp diễn thế này, cậu tiêu thật.

Lục Trúc nghiến răng, đổi tư thế ghìm chặt Nam Cung Hướng Vãn đang vùng vẫy không yên. Cô gái nhỏ này đúng là chẳng chịu ngoan ngoãn chút nào!

Không ai khiến người ta bớt lo được hết!

Phải làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây!

Két—

Cửa phòng thử đồ bên cạnh mở ra, Lục Trúc mừng rỡ như bắt được vàng — cứu tinh tới rồi!

Phải tranh thủ, nhanh đưa Giang Thư vào trong mới được!

"Học tỷ, chị cũng vào thử đi, đứng đợi thế này mệt lắm đó, hôm nay ai cũng kiệt sức rồi, về sớm nghỉ ngơi cho khỏe."

"Nhưng mà… chị muốn thay đồ cùng em cơ."

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, lần nữa chạm phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Nam Cung Hướng Vãn:

"Nghe lời đi, ngoan nào, về em xoa bóp cho chị."

"Thật hả?" Giọng Giang Thư mang theo chút bất ngờ.

Có hi vọng rồi!

Lục Trúc mừng thầm trong bụng, liền thêm dầu vào lửa:

"Thật mà. À đúng rồi, dì Thượng Quan đâu rồi ạ?"

"Mẹ đang đứng cạnh chị."

"Ồ? Vậy à? Vậy… dì Thượng Quan, hay là dì cũng vào thay đồ cùng học tỷ nhé? Hôm nay dì là người mệt nhất đó."

Thượng Quan Tình Vũ hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút ngập ngừng:

"Vậy… thế à? Vậy cũng được."

Cảm giác cứ là lạ sao đó, bên trong… thật sự chỉ có một mình Lục Trúc thôi sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu có người thứ hai thì cậu ta làm sao vào được?

Thượng Quan Tình Vũ âm thầm thở ra một hơi, cảm thấy bản thân quá đa nghi, rồi dắt Giang Thư sang phòng bên cạnh.

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Lục Trúc mới thở phào nhẹ nhõm, ghé sát tai Nam Cung Hướng Vãn thì thầm:

"Đừng lên tiếng, mau chạy đi!"

Cô nghiến răng, suýt nữa thì cắn nát cả hàm:

"Với bộ dạng thế này mà cậu bảo tôi đi à?"

Lục Trúc sững người một lúc, lúng túng kéo nhẹ khóe môi.

Cũng đúng, trên người cô chỉ còn vài mảnh vải che thân, bước ra ngoài thế này chẳng phải muốn chết sao?

Lục Trúc vẫn còn chút lương tâm, chưa biến thành ác quỷ hoàn toàn:

"Vậy cô đừng lên tiếng, tôi đi. Dù sao cô cũng không muốn ai biết mình bị ghìm đến mức không nhúc nhích được đâu, đúng không?"

Dù cảm giác thật chẳng hay ho gì, nhưng cuối cùng Lục Trúc vẫn chọn cách chọc tức Nam Cung Hướng Vãn thêm một vố, mong cô bớt dây dưa với cậu sau này.

Không ngờ cậu — đường đường là Bạch Mao — lại có ngày đầu óc bỗng sáng ngời như thế.

Lục Trúc thở dài, chậm rãi buông cô ra, xác nhận rằng cô không định kêu lên, liền vội vàng rời khỏi đó.

Khi mở và đóng cửa, Lục Trúc cố ý tạo ra tiếng động thật lớn, sau đó còn cố ý đợi một lúc rồi lại mở hé cửa nói vọng vào:

"Đừng quên khóa cửa nha!"

Rắc—

Cửa đóng lại. Đây là kế hoạch đã được tính sẵn, không phải ngẫu nhiên.

Cậu cần tạo ra một ảo giác rằng sau khi cậu đi ra, có người khác đã vào trong thay đồ, nếu không sau này hai mẹ con họ phát hiện trong đó còn người, thì khó giải thích.

Còn về việc Nam Cung Hướng Vãn nghĩ gì, xin lỗi, cậu không quan tâm.

Chỉ là, lần này Lục Trúc cũng đang đánh cược — cược rằng Nam Cung Hướng Vãn sẽ vì cái gọi là “tự tôn” mà im lặng.

Nếu thắng, mọi chuyện ổn thỏa.

Nhưng mà…

Điều này cũng đồng nghĩa rằng nếu đưa Nam Cung Hướng Vãn vào một “tình tiết cưỡng chế” nào đó trong truyện, thì cô ta chắc chắn sẽ...

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, vội vàng dời ánh mắt, thầm cầu mong sau này không bao giờ phải dây dưa với cô nữa.

Giáo dục sai lệch trong gia đình đúng là tai họa.

Nam Cung Hướng Vãn dựa vào vách tường, sắc mặt khó đoán, lặng lẽ trượt xuống ngồi bệt dưới đất.

Cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa — gã đàn ông tên Lục Trúc này hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô. Cô cũng là người có máu có thịt đấy!

Giết quách hắn đi, chẳng sao cả. Một tên rác rưởi như vậy sống để làm gì?

Phải, người có quyền chủ động phải là cô, tại sao phải để Lục Trúc kiêu ngạo như thế?

Đôi mắt Nam Cung Hướng Vãn dần mất đi ánh sáng, đáy mắt cuộn trào cơn giận, lóe lên tia đỏ rực.

Ngón tay cô vô thức chạm vào nơi vừa bị hơi thở của Lục Trúc phả đến, rồi chậm rãi ngẩng đầu:

"Lục Trúc, đi chết đi."

Tâm ma đã hình thành.

Bên ngoài, trái tim Lục Trúc vẫn chưa yên ổn, nhịp đập dồn dập không ngớt. Để che giấu cảm xúc, cậu bắt đầu vận động tại chỗ: nhảy cao gối, squat bật nhảy, chống đẩy, gập bụng — đủ năm lượt mỗi động tác.

Cuối cùng, ngóng trông mãi cũng thấy Giang Thư và Thượng Quan Tình Vũ bước ra.

Ánh mắt Lục Trúc trầm xuống — cậu biết, thời khắc cuối cùng đã tới, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất nào!

"Bé con? Sao em… mồ hôi đầy đầu vậy?"

Lục Trúc xua tay, ra vẻ thản nhiên:

"Không có gì đâu, chỉ là vừa làm năm lượt nâng cao gối, năm lượt squat bật, năm lượt chống đẩy với năm lượt gập bụng thôi."

"Sao tự dưng lại vận động thế?"

"Chẳng phải trước đây đã quyết tâm tập luyện rồi sao? Dù cơ thể đã tự nhiên hồi phục, nhưng nghĩ kỹ thì vận động thêm cũng chẳng hại gì."

"Nhưng mà người em toàn mồ hôi thế kia, gặp gió là cảm ngay, lại đây, để chị lau cho."

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, cùng hai mẹ con rời khỏi khu thử đồ.

May mà Giang Thư đang trong trạng thái hơi “ngốc ngốc”, đầu óc không tỉnh táo lắm, chắc tạm thời qua được cửa này rồi.

Lục Trúc liếc nhìn Thượng Quan Tình Vũ thêm lần nữa, trái tim vừa mới thả lỏng lại căng như dây đàn.

Thượng Quan Tình Vũ vẫn nhìn cậu chằm chằm.

Xong rồi, chỉ tập trung ứng phó với Giang Thư mà quên mất Thượng Quan Tình Vũ, chẳng lẽ bà ấy nghi ngờ gì sao?

Thế nhưng Thượng Quan Tình Vũ chẳng nói lời nào, chỉ thanh toán rồi dẫn hai đứa trẻ rời đi.

Vẫn câu cũ: nơi này vốn chẳng có người quen, Lục Trúc không thể làm gì được cả.

Thấy Thượng Quan Tình Vũ dần dần buông bỏ sự cảnh giác, Lục Trúc cuối cùng cũng thở phào.

Dù không rõ vì sao, nhưng kết quả như vậy là quá đủ rồi.

"Bé con." Giang Thư kéo tay áo Lục Trúc, mặt đỏ như gấc.

Lục Trúc nghi hoặc quay đầu lại:

"Sao vậy?"

Giang Thư khoác tay Lục Trúc, rúc đầu vào lòng cậu:

"Vừa nãy nói chuyện massage đó… chị có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không?"

"Được chứ." Massage thôi mà, có gì to tát đâu.

Nhưng từ góc độ Lục Trúc không thấy được, Giang Thư khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Ba người thuận lợi quay về khách sạn. Lục Trúc vốn định xoa bóp cho Giang Thư trước rồi về nghỉ, nhưng lại bị cô đẩy về phòng, yêu cầu cậu đi tắm trước.

Lý do là:

[Hồi nãy vận động ra bao nhiêu mồ hôi, người dính nhớp thế kia không thoải mái chút nào, đi tắm đi, lát nữa em qua tìm.]

Lục Trúc hơi ngẩn ra — mình đổ mồ hôi thì liên quan gì tới Giang Thư? Tay khô là được mà?

Cảm giác có gì đó sai sai.

Nhưng giờ tinh thần và thể xác đều đã kiệt quệ, lại vừa thoát khỏi hiểm cảnh, Lục Trúc chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, đành để mặc cô sắp đặt.

Tắm xong, cậu khoác áo choàng của khách sạn, ngồi lên giường, mở TV, yên lặng đợi Giang Thư gõ cửa.

Chỉ là… cậu buồn ngủ quá.

Lúc nãy ngâm mình trong bồn tắm lâu, giờ chỉ muốn ngủ ngay lập tức.

A… thật phiền quá.

Hay là… nằm thử chút?

Chỉ nằm một lát thôi, chắc không sao đâu…

Bịch—