Lục Trúc hơi nhướn mày:
“Giờ thì em phát hiện ra sự thật rồi à? Tin anh trong sạch rồi đúng không?”
Soạt—
Lục Trúc lập tức ngậm miệng lại. Hôm nay chuyện vui hơi nhiều, nhất thời có chút đắc ý lỡ lời.
“Mau biến, giờ em không muốn nhìn thấy anh.”
Trần Nguyên Nguyên thu lại ánh mắt sắc như dao, xoay người bỏ đi.
Xem ra trong lòng cô vẫn còn khúc mắc…
Lục Trúc rất biết điều, đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa, rồi lặng lẽ nhấc chân rời đi.
Trần Nguyên Nguyên đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng Lục Trúc, ánh mắt sâu thẳm.
Lục Trúc vươn vai, quay về ký túc xá. Không hiểu vì sao phòng lại trống trơn, nhưng anh cũng chẳng để tâm, không ai ở càng tốt, khỏi phải chơi game với tụi kia, có thể yên tâm đánh một giấc.
Leo lên giường, mệt mỏi dâng lên trong chớp mắt. Mi mắt trên dưới như một đôi tình nhân xa cách lâu ngày, gặp nhau liền dính chặt không rời.
Cảm giác ấy thật kỳ lạ, Lục Trúc vẫn còn ý thức, nhưng thân thể lại như không còn là của mình nữa.
Ngay khoảnh khắc Lục Trúc cảm thấy linh hồn rời khỏi thể xác, ý thức anh hoàn toàn tắt ngúm. Chiếc điện thoại đặt bên gối đột nhiên sáng màn hình.
Ong ong—
Biểu tượng chim cánh cụt hiện lên con số đỏ [1], nhưng chỉ một phút sau liền biến mất.
【Giang Thư: Anh không thoát khỏi em đâu.】
【Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.】
…
“Anh Lục! Anh Lục! Lẩu Trúc!”
Lại là tiếng gào sư tử của Hoàng Bảo Thư. Lục Trúc chậm rãi mở mắt, nghiến răng ken két:
“Bảo ca, anh biết giờ em muốn làm gì không?”
Hoàng Bảo Thư ngẩn ra, mặt mũi khó hiểu:
“Muốn làm gì?”
“Em muốn lôi anh đến trại giống cho lừa nó *** anh một trận!”
“Hả? Muốn ăn cái m* gì? Mau dậy đi, thầy chủ nhiệm tìm bọn mình kìa!”
Lục Trúc miễn cưỡng ngồi dậy, gõ gõ vào đầu mình, hơi choáng. Hình như vừa rồi lại mơ thấy gì đó… nhưng chẳng thể nhớ nổi.
“Tìm mình làm gì?”
Lục Trúc giãn gân cốt, cố xua đi cơn mệt rồi lật người xuống giường.
“Còn làm gì nữa, chắc chắn là vụ hội giao lưu học viện rồi! Không thì sao chỉ gọi mỗi bọn mình?”
Hoàng Bảo Thư tặc lưỡi, liếc sang Lý Quý đang hí hửng chơi game:
“Tao còn định chơi thêm ván nữa đây! Sáng nay chơi Kai’Sa tức muốn chết, chưa vớt lại được tí sĩ diện nào!”
“Vậy chiều nay tụi mày làm gì?”
Không khí bỗng trở nên yên lặng. Câu hỏi đâm trúng chỗ hiểm, ba người Hoàng Bảo Thư không ai lên tiếng, chỉ âm thầm làm việc của mình.
Lục Trúc nheo mắt, ánh nhìn soi xét từng người:
“Ba người các cậu… giấu tôi chuyện gì?”
“Hả?” Hoàng Bảo Thư ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng.
Hả? Không nghe rõ?
Lục Trúc và Hoàng Bảo Thư tròn mắt nhìn nhau. Hai chữ "ngơ ngác" như in lên trán mỗi người một cái rõ mồn một.
“Cậu vừa nói gì cơ?”
Thật sự không nghe thấy à? Lục Trúc cảm thấy vừa rồi mình đâu có nói nhỏ… Nhưng không ai phản ứng gì, khiến anh bắt đầu hoài nghi bản thân.
Cảm giác có gì đó không ổn. Lục Trúc càng thêm nghi hoặc.
“Tôi hỏi, hồi nãy ba cậu đi đâu?”
“Hồi nãy à? Ra ngoài ăn chút, dạo bộ tí rồi lề mề quay lại thôi.”
“Vậy sao không chơi tiếp đi?”
Lục Trúc nhìn sang màn hình máy tính của Lý Quý. Trận đấu đã bắt đầu được 26 phút, chứng tỏ tụi nó về từ lâu rồi.
“Chơi cái nồi gì! Chủ nhiệm bảo dọn dẹp chỉnh tề, tao đi tắm cái cho nhanh. Mau lên, năm giờ phải có mặt rồi.”
Lục Trúc cầm điện thoại nhìn giờ:
“Bây giờ mới bốn giờ bốn mươi mà? Vội gì?”
“Hả? Mày ngủ lú rồi à? Đã bốn mươi lăm rồi đấy! Giờ còn lại có mười phút, nhanh lên!”
Lục Trúc ngẩn người, không tin vào mắt, chộp lấy điện thoại của Hoàng Bảo Thư nhìn thử—
Quả nhiên là bốn giờ năm mươi.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Lục Trúc dồn vào thời gian nên không nhận ra vẻ mặt Hoàng Bảo Thư có phần căng thẳng.
“Sao lại thế được…”
Lục Trúc trả điện thoại lại, Hoàng Bảo Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Quý, Tử Duệ, để tôi xem điện thoại các cậu.”
“Của tôi đây.”
“Ở trên bàn đó.”
Bốn giờ năm mươi, bốn giờ năm mươi…
Lục Trúc im lặng, mở lại điện thoại mình ra xem lần nữa. Trên màn hình vẫn hiện bốn giờ bốn mươi.
Chậm mười phút so với tất cả mọi người.
Lỗi đồng bộ nữa à? Lần này còn chậm hơn, lần trước ở chỗ Du Hi chỉ mới lệch có năm phút…
Lục Trúc cau mày, âm thầm chỉnh lại thời gian.
“Lẩu Trúc! Xong chưa đấy? Mau đi thôi!”
Lại tốn thêm hai phút. Hoàng Bảo Thư đã sốt ruột hối thúc. Lục Trúc chỉ đành giấu nhẹm nghi vấn trong lòng, đáp:
“Đến liền.”
Chỉ còn tám phút.
Chạy xuống lầu, chờ thang máy, không đợi được, rủa một tiếng “Đệt”, lại chạy, tìm cầu thang, leo lên tầng ba, vẫn chạy, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa mục tiêu.
“Chạy… không nổi nữa…”
Hoàng Bảo Thư bám vào tường, thở hồng hộc.
Lục Trúc cũng chẳng khá hơn:
“Thằng… khốn nào… chiếm thang máy rồi không dùng!”
Thở được một lúc, Hoàng Bảo Thư lôi điện thoại ra xem giờ—
16:59, vừa kịp.
Cộc cộc cộc—
“Vào đi!”
Tiếng chủ nhiệm vang lên sau cánh cửa. Lục Trúc và Hoàng Bảo Thư đẩy cửa bước vào. Bên trong có khá đông người, Lục Trúc liếc sơ, tính cả hai bọn họ là mười lăm người.
“Tìm chỗ ngồi đi, đủ người rồi, bắt đầu họp.”
Thì ra là mười ba người đợi hai người, Hoàng Bảo Thư cười gượng, kéo Lục Trúc ngồi xuống góc phòng.
“Hôm nay gọi mọi người đến là để bàn về hội giao lưu học viện. Đây là hoạt động cấp trường quy mô lớn, mục đích là để chúng ta học hỏi lẫn nhau, trao đổi kinh nghiệm…”
Chủ nhiệm thao thao bất tuyệt, nói toàn điều ai cũng biết. Lục Trúc hiểu rõ, mấy lời sáo rỗng này là thủ tục, phần thật sự mới nằm phía sau—đúng với tính cách của ông thầy.
“Đập tụi nó là xong! Tôi chỉ nói được vậy thôi.”
Chủ nhiệm khí thế hừng hực, may mà đây là buổi họp kín.
“Đánh bại sinh viên viện khác, các cậu mới có nhiều cơ hội hơn. Nói thẳng ra—viện nào biểu hiện tốt trong đợt này, sau này thực tập sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”
Đó mới là ý nghĩa thật sự của hội giao lưu. Mấy sinh viên khác đều gật gù đồng tình, chỉ có Lục Trúc ngẩn người.
Anh vốn chẳng quan tâm, thực tập hay gì đó cũng thế cả. Những chương trình thực tập kiểu này của trường, thường thì—
“Đến lúc đó, các cậu sẽ được đến những nơi có trả lương. Còn thực tập do trường tổ chức á, hừ.”
Chủ nhiệm phẩy tay đầy ngụ ý, khỏi cần nói ai cũng hiểu: làm không công.
Lục Trúc ngẩng đầu—
[Có trả lương]. Ba chữ ấy thực sự hấp dẫn anh.
Nhưng rồi nghĩ lại, Lục Trúc vẫn quyết định từ bỏ. Ra mặt làm gì? Có ba cây súng đang nhắm vào đầu anh cơ mà! Lo giữ mạng cái đã!
Lục Trúc lại cúi đầu, tiếp tục suy nghĩ về chuyện thời gian.
Rất bận tâm. Không hiểu vì sao lại bận tâm đến vậy.
Anh luôn có cảm giác… thời gian chậm đi này, có liên hệ sâu sắc với việc mình được sống lại.