"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 50

Hay là sau này mua đại cái đồng hồ hay báo thức gì đó nhỉ?

Lục Trúc vẫn chưa thể loại trừ khả năng là do điện thoại trục trặc nên giờ giấc mới bị lệch, đành phải dùng cách nguyên thủy nhất để kiểm chứng mọi chuyện.

Vừa nghĩ vừa làm, cậu mở Taobao, bắt đầu lướt xem mấy mục đề xuất đồng hồ.

Đột nhiên, Hoàng Bảo Thư bên cạnh bỗng đứng bật dậy. Lục Trúc hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang.

“Xin chào mọi người, tôi tên là Hoàng Bảo Thư, học ngành Kỹ thuật môi trường. Bình thường tôi thích chơi game, đánh bóng rổ, rồi… hết rồi, tôi… tôi khá nhút nhát, nên chỉ vậy thôi.”

Lục Trúc liếc sang một cái đầy khinh bỉ—nhút nhát cái gì chứ? Gặp gái xinh là bám theo liền, mà gọi là ngại ngùng à? Phải gọi là "cháy âm ỉ" mới đúng.

Khi Lục Trúc còn đang âm thầm khinh thường trong bụng, Hoàng Bảo Thư lén chọt chọt cậu, “Làm gì đấy? Đến lượt cậu rồi!”

Lục Trúc ngây ra lần nữa, rồi nhận ra cả lớp đang nhìn về phía mình, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm có chút nguy hiểm.

Không nghe người ta họp hành phải không?

Lục Trúc bình thản đứng lên, phần giới thiệu bản thân này cậu không ngán:

“Tôi là Lục Trúc, cũng học Kỹ thuật môi trường, không có sở thích gì đặc biệt, sống kiểu Phật hệ.”

Nói xong liền ngồi xuống. Hoàng Bảo Thư lập tức giơ ngón cái ra sau lưng.

Đỉnh thật, Lục ca như bị Lộ ca nhập rồi ấy.

Lục Trúc cứ tưởng giới thiệu xong là xong chuyện, ai ngờ lại có người từng gặp cậu.

“Là cậu ta à? Cái người mà đàn chị Giang bên Học viện Nghệ thuật ôm đấy?”

“Không đúng đâu? Tôi nhớ cậu ta là bạn trai của Du Hi bên Y học mà? Thằng bạn học Y của tôi từng kể rồi.”

“Thề đấy mấy ông! Các ông thấy ở đâu thế?”

“Tin hành lang, tin hành lang!”

“Trời má! Căng dữ vậy? Chiều nay tôi còn thấy cậu ta nói chuyện với Trần Nguyên Nguyên bên Luật đấy!”

Nghe những tiếng thì thầm rì rầm này, Lục Trúc toát cả mồ hôi lạnh—dù cậu có cẩn thận cách mấy, cũng không thể che mắt hết thiên hạ. Dù sao thì Du Hi và mấy người kia quá nổi bật, đến mức một hạt bụi như cậu cũng bị soi đến tận chân tơ kẽ tóc.

Chẳng lẽ… những lời này sẽ lọt đến tai mấy cô ấy?

“Không thể nào đâu? Nhìn tên này sao cũng không giống loại có quan hệ với ba hoa khôi được. Tôi không tin.”

Lục Trúc: …

Tuy cậu hoàn toàn đồng tình với phát ngôn của người anh em này, nhưng sao trong lòng vẫn thấy khó chịu thế nhỉ?

Mấy sinh viên còn lại cũng lần lượt giới thiệu xong. Cô chủ nhiệm lại lên tiếng, ba người kia cũng thôi thì thầm.

“Giờ thì chắc mọi người cũng có chút ấn tượng về nhau rồi nhỉ? Sau này nhớ tiếp xúc nhiều vào, đến lúc có giao lưu gì thì giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến cùng lui, hiểu chưa?”

“Hiểu ạ!” ×13

Lục Trúc vẫn im lặng không nói gì. Cuộc nói chuyện ban nãy coi như đánh một hồi chuông cảnh tỉnh với cậu.

Trước đây cậu chưa từng để tâm đến những chuyện thế này, vì vốn dĩ ai trong ba người kia cũng chẳng phải loại rảnh rang mà nghe trộm. Nhưng kiểu tình cờ như vừa rồi thì không tránh khỏi.

Nếu chuyện đó xảy ra thì… cậu biết làm sao?

Lục Trúc nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.

Sau này phải cẩn thận hơn nữa, tuyệt đối không để bị bắt thóp!

“Vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người nhớ vào nhóm nhé, sau này có gì tôi sẽ nhắn trong nhóm.” Cô chủ nhiệm khởi tạo nhóm ngay tại chỗ, xác nhận xong xuôi rồi gật đầu.

“Ổn rồi, nếu không còn gì nữa thì giải tán, đừng căng thẳng quá. Tan họp!”

Mười mấy người lần lượt rời đi, Lục Trúc âm thầm đỡ lấy Hoàng Bảo Thư, chen vào đám đông.

“Cậu yếu thật đấy.”

Hoàng Bảo Thư bĩu môi khinh bỉ: “Tôi đâu cần định kỳ nộp 'lương thực', có chớp nhoáng thế này là đủ rồi. Sau này tính sau.”

Lục Trúc im lặng, rồi bất ngờ né sang bên, suýt nữa khiến Hoàng Bảo Thư loạng choạng ngã dúi dụi: “Làm gì vậy?!”

“Cho cậu vận động tí, khỏi sau này bị người ta gọi là 'chó gầy.'”

“Khốn!”

Đùa thì đùa, ồn ào thì ồn ào, nhưng đến giờ ăn thì vẫn phải ăn đàng hoàng.

Hai người đến căn tin, lặng lẽ xếp hàng, vừa đợi vừa cúi đầu nghịch điện thoại.

Gần đây toàn mấy video "vì yêu mà xông pha", Lục Trúc xem mà thấy thở dài.

Giá mà mình cũng có thể đánh một chọi năm, thì đâu cần sợ Du Hi hay Trần Nguyên Nguyên nữa?

Ong ong——

Má nó, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến luôn.

〔Du Hi: Tối em không có tiết, đến đón em đi.〕

Lục Trúc thở dài: “Cậu tự xếp hàng đi nhé, tôi đi trước.”

“Sao thế? Còn ba người nữa thôi mà.” Hoàng Bảo Thư thắc mắc, giờ đi thì tiếc quá.

“Cậu tò mò à?” Lục Trúc nhướn mày, “Tôi đi cùng đàn chị qua đêm xuân, cậu cũng muốn quản?”

“…” Bị nhồi cho một miếng “cẩu lương” to tổ chảng, Hoàng Bảo Thư ngậm miệng, đẩy Lục Trúc ra xa, “Đi đi, cút!”

Xì—

Lục Trúc mặt không cảm xúc đến Học viện Y, Du Hi đã đứng chờ sẵn ngoài cửa. Hôm nay cô mặc váy caro nâu, tất trắng qua gối.

Tiếc là trong lòng Lục Trúc không nổi lên một gợn sóng.

Du Hi thấy cậu đến, liền nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, khoác tay kéo cậu đi.

Ừm, đúng là kéo. Cánh tay trắng trẻo mà lại có sức mạnh đến thế, Lục Trúc bắt đầu nghi ngờ: Một chọi năm… e là vẫn chưa đủ đâu.

Lục Trúc lặng lẽ đeo khẩu trang lên: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đến nhà thi đấu.”

Lục Trúc nhíu mày nghi hoặc: “Giờ này rồi còn đến nhà thi đấu làm gì?”

“Xem điều kiện ở đó.” Du Hi vẫy taxi, chẳng giải thích gì thêm, lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mệt rồi sao? Lục Trúc cũng chẳng hỏi nữa. Dù sao cô cũng không thể lôi cậu đến nhà thi đấu để… mổ lấy thận chứ?

Đến nơi, Lục Trúc nhìn quanh một vòng, không thấy ai quen, tốt. Nhưng vẫn nên giữ khẩu trang thì hơn.

Hành động kỳ quặc của cậu lập tức bị Du Hi để ý: “Sao cứ đeo khẩu trang mãi vậy?”

Tầng hầm Học viện Y có nuôi động vật thí nghiệm, đeo khẩu trang thì hợp lý. Nhưng đến đây rồi mà còn đeo?

Chẳng lẽ… sợ bị ai phát hiện?

Ánh mắt Du Hi dần trở nên nguy hiểm. Lục Trúc giật mình, nhưng không thể lộ vẻ khác thường: “Gần đây hơi bị cảm nhẹ.”

Vừa nói xong Lục Trúc đã hối hận—trước mặt Du Hi mà dám giả bệnh? Khác nào nghi ngờ y thuật của cô đâu!

“Cảm nhẹ?” Du Hi nhìn cậu thật sâu, khiến cậu nổi hết da gà.

Xong đời! Lần sau cấm nhanh miệng nữa!

Lục Trúc nhận thua, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần làm lại cuộc đời.

Nhưng Du Hi lại không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt buông một câu: “Đi thôi.”

Vượt ải rồi? Sao cảm giác không đơn giản thế nhỉ?

Vào trong nhà thi đấu, Du Hi dẫn cậu đi thẳng đến khu C2. Lúc này Lục Trúc mới nhớ ra, hình như nơi này thường tổ chức triển lãm manga.

Nhưng hôm nay đến đây làm gì?

“Rốt cuộc chúng ta đến đây để làm gì?”

Du Hi nhìn quanh một lượt, nhíu mày, có vẻ không hài lòng chỗ nào đó: “Sao không có phòng thay đồ?”

“Hả?”

Thấy ánh mắt khó hiểu của Du Hi, Lục Trúc bỗng hiểu ra—

Cô ấy đang đi tiền trạm?

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch: “Ở đây không có phòng thay đồ đâu, bình thường các coser toàn thay đồ trong nhà vệ sinh thôi.”

Với một người kỹ tính như Du Hi, chắc chắn nghe xong sẽ không chịu nổi.

Vậy thì… có khi mình khỏi phải đi dạo mấy cái triển lãm cosplay rồi?