"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 53

Làm sao để thoát thân đây? Nhà hàng sinh thái chết tiệt này nằm tận nơi khỉ ho cò gáy, đến một chiếc taxi cũng không vẫy được. Mà dù có vẫy được, thì làm sao thuyết phục được Du Hi?

Lục Trúc bỗng thấy đời mình thật u ám. Cảm giác như Du Hi cố tình chọn chỗ xa xôi này chỉ để không cho anh có cơ hội trốn thoát.

Ong ong——

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn. Anh bực dọc cầm điện thoại lên xem.

【Cố vấn lớp: @Tất cả thành viên Mọi người chú ý, chụp ảnh thẻ sinh viên rồi gửi ngay nhé, phải làm sổ tay hướng dẫn thực tập, chuyện này có lợi cho sau này đấy.】

【Cố vấn lớp: Nhanh nhanh, gửi cho tôi trước chín giờ tối.】

Lục Trúc biết tính thầy, trễ là không có cửa cứu vớt. Nhưng khổ nỗi, giờ anh lại không có mặt ở trường.

【Lục đại gia: @Họ Hoàng đang bận ngắm gái Giúp anh chụp cái ảnh thẻ sinh viên cái.】

【Họ Hoàng đang bận ngắm gái: Thẻ anh đâu?】

【Lục đại gia: Tìm trong tủ thử xem, chắc vẫn ở đó.】

Năm phút sau——

【Họ Hoàng đang bận ngắm gái: Không thấy đâu cả!】

Lục Trúc hơi bất lực, nhưng rồi nảy ra một ý: Đây chẳng phải là cái cớ tốt nhất để chuồn đi à?

Cơ hội trốn rồi đây!

【Lục đại gia: Thôi kệ, để anh tự về tìm.】

Khóe môi Lục Trúc khẽ cong lên, đứng chờ Du Hi ra ngoài.

Cạch——

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa. Du Hi vừa lau tóc vừa bước ra, cổ áo buông lơi lộ rõ làn da trắng như tuyết khiến Lục Trúc khẽ rùng mình.

Ám ảnh tâm lý vẫn còn đó, Lục Trúc âm thầm quay mặt đi chỗ khác.

“Bao giờ thì ăn? Thầy cố vấn vừa gọi cho anh có chút chuyện.”

Du Hi nhíu mày: “Gấp lắm sao?”

Lục Trúc đưa ngay đoạn tin nhắn vừa rồi ra. Du Hi liếc nhìn, hừ lạnh: “Sao không gọi video mà nói cho nhanh?”

Đó quả là cách đơn giản nhất, nhưng Lục Trúc đã liệu trước điều này, nhanh trí đáp:

“Em vừa tắm xong mà, anh không muốn để người khác nghe thấy gì đâu.”

Nghe qua giống như sự ích kỷ đầy chiếm hữu của bạn trai, nhưng chính Lục Trúc cũng biết, câu này có lắm sơ hở.

Quả nhiên——

“Anh đang giấu họ chuyện em là bạn gái anh đúng không?” Sắc mặt Du Hi lạnh dần.

Đấy, sơ hở lòi ra rồi.

“Không phải, chủ yếu là…” Lục Trúc gãi đầu, cố làm ra vẻ khó nói, “Anh cứ thấy khó chịu khi để người khác vô tình nghe được tiếng vợ mình tắm, kiểu như… bị đội sừng vậy.”

“Đội sừng?” Du Hi không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh cũng đủ đoán ra chút gì đó.

“Ừ, cảm giác như đồ của mình mà lại bị người khác phát hiện ra, lỡ người ta còn muốn tranh giành thì sao.”

Nghe vậy, Du Hi mới ngộ ra: Giống như Lục Trúc là vật sở hữu của cô vậy. Nếu có con hồ ly nào dám lại gần, cô tuyệt đối không tha! Nếu Lục Trúc dám thay lòng, thì cô chẳng thèm nữa. Nhưng một khi là đồ của cô, nếu không phải chính tay cô cho đi, thì dù có hủy cũng không để lọt vào tay kẻ khác!

“Thôi được, ăn trước đã.” Du Hi quay vào sấy tóc, Lục Trúc thở phào một hơi.

Thành công rồi!

Nhưng vẫn chưa thể vui mừng quá sớm, phải gia cố thêm một lớp vỏ bọc.

“Em không cần nộp ảnh thẻ sinh viên sao?” Anh hỏi một câu đầy quan tâm, cố củng cố lý do trở về của mình.

Du Hi lạnh nhạt liếc sang: “Không cần.”

Lục Trúc câm nín, nhún vai. Mục đích đã đạt, còn thêm một lớp an toàn, thế là đủ rồi.

Sau khi sấy tóc xong, Du Hi gọi nhân viên phục vụ lên món. Một bàn toàn đồ ăn hữu cơ, Lục Trúc chẳng buồn nếm vị, chỉ lo ăn nhanh cho xong để còn chuồn, sợ cô đổi ý.

“Vậy bé con, anh đi nhé! Ở đây hẻo lánh quá, sợ không vẫy được xe.”

“Ừ.” Du Hi lạnh nhạt đáp, tiếp tục từ tốn ăn chè sen.

“Vậy sáng mai anh quay lại đón em?”

“Ừ.”

Thế là ổn! Lục Trúc âm thầm giơ tay làm dấu chiến thắng, ra khỏi cửa liền thả lỏng hoàn toàn.

Thoát rồi, thong thả mà đi thôi!

Điều khiến Lục Trúc bất ngờ là tài xế taxi chở họ đến ban nãy vẫn còn đậu gần đó. Vừa thấy anh, bác tài liền cười hỏi:

“Ăn xong rồi à, cậu trai?”

Lục Trúc gật đầu, mở cửa bước lên xe: “Bác tài, quay lại trường giúp cháu.”

“Ơ, còn cô gái xinh xắn kia đâu? Không đón à?”

“Không cần, đồ cô ấy bị bẩn, ở lại qua đêm, mai cháu quay lại.”

“Cậu tin tưởng dữ ha.”

Tin tưởng? Không tin cũng chẳng có cách nào khác. Một mình cô ấy đánh năm thằng chắc cũng không thua. Còn có thể rút dao mổ ra bất cứ lúc nào, ai dám đụng vào?

Tất nhiên, mấy lời này Lục Trúc chỉ dám nghĩ thầm.

“Không phải tin, mà là bất đắc dĩ, bên trường cũng có việc, sáng mai cháu sẽ quay lại đón cô ấy.”

“Cậu trai tốt đấy, vì tình yêu mà xông pha.”

Xông pha? Không không, là rút lui mới đúng.

Lục Trúc cười cười, không nói gì thêm, bác tài cũng tập trung lái xe.

Về tới trường, Lục Trúc lao thẳng về ký túc. Chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến hạn nộp ảnh thẻ.

Chạy vội về phòng, vừa mở cửa đã thấy đám bạn đang căng mắt chiến đấu game, ai nấy dán chặt vào màn hình.

Không buồn quan tâm, Lục Trúc lục tung tủ đồ, cuối cùng cũng moi ra được cuốn sổ đỏ kẹp trong một quyển sách.

Ảnh gửi sát giờ, không tránh khỏi bị thầy cố vấn mắng một trận. Nhưng thôi, đã cố hết sức rồi.

Trận game bên kia vẫn chưa kết thúc, Lục Trúc muốn tham gia cũng phải chờ. Thế là anh quyết định bồi thêm một liều an thần nữa:

【Bé con: Anh về tới trường rồi, em không cần lo nhé.】

Lục Trúc tính sai rồi. An thần tiêm nhiều quá sẽ mất tác dụng.

Du Hi khẽ nhíu mày. Cô thấy chuyện có gì đó không ổn. Bình thường Lục Trúc phản nghịch lắm, hôm nay lại ngoan ngoãn báo cáo hành tung?

Nghĩ lại mấy hành vi mờ ám trước đó, Du Hi càng nghĩ càng thấy câu chuyện khi nãy chỉ là cái cớ để cắt đuôi cô.

Tuy không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng Du Hi cũng không định bỏ qua. Cô mở điện thoại, lại đăng một bài mới:

【Biểu hiện khi bạn trai che giấu điều gì đó với bạn】

【Netizen A: Không cho bạn xem điện thoại, ra ngoài không báo cáo, đang nói chuyện mà cứ lơ đãng.】

【Netizen B: Ra đi từ sáng sớm, về lúc trời tối, chẳng nói đi đâu.】

【Netizen C: Luôn tránh né chủ đề nào đó, hoặc cố ý kéo bạn rời khỏi một nơi nhất định.】

...

Những dấu hiệu này hoàn toàn không trùng khớp với hành vi của Lục Trúc hôm nay. Du Hi cau mày, mắt dán vào phần thông báo có số 〔1〕, chờ ai đó lên tiếng.

Cuối cùng, vừa qua mười một giờ đêm, có một bình luận xuất hiện dưới bài viết:

【Hoàng hôn lãnh đạm: Dùng sự thật và bằng chứng để che mắt bạn, rồi lấy đó làm lý do để tránh xa bạn.】

Du Hi nhìn dòng bình luận ấy, im lặng rất lâu.

Giống hệt Lục Trúc!

Đồng tử của cô dần dần chuyển sang đỏ rực.

……

Trong một tòa nhà văn phòng, tầng 18, một cô gái tóc ngắn màu anh đào đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm cà phê.

Trên màn hình điện thoại hiện lên, chính là trang cá nhân của “Hoàng hôn lãnh đạm.”