"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

206 1361

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

114 295

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

150 174

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

5 24

Tập 1 - Chương 57

:

“Trưa muốn ăn gì?”

Lục Trúc khựng lại một chút, nhìn đồng hồ — đã mười hai giờ rồi.

Sao thời gian trôi nhanh vậy? Một tiếng vừa rồi cậu đã làm gì mà chẳng nhớ rõ?

“Nói đi chứ, đơ ra làm gì?” Trần Nguyên Nguyên quay mặt sang chỗ khác, bị ánh mắt nhìn chằm chằm kia làm cho nóng bừng mặt.

“Ăn… chắc thôi, để lúc về rồi…” Lục Trúc nhìn vào mắt Trần Nguyên Nguyên, câu đang nói dở liền tắt lịm.

“Tôi hỏi lần cuối, ăn gì?”

“Bánh kẹp, thêm cái xúc xích là được rồi.”

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày: “Ăn có vậy thôi á?”

Chứ sao nữa? Tan ca còn phải đến chỗ Du Hi, ăn no ở đây rồi biết giải thích sao bên kia?

“Không thấy thèm ăn…” Lục Trúc bất lực thở dài, trông y hệt một bệnh nhân vừa gặp ác mộng, tinh thần sa sút, khẩu vị cũng tiêu tan.

Trần Nguyên Nguyên liếc cậu một cái từ đầu đến chân, rồi kết luận: “Xem ra bệnh cũng nặng lắm rồi, đừng đợi tới thứ Bảy nữa, tí nữa đi viện luôn đi.”

Hả?! Tí nữa đi luôn á? Thế Du Hi chẳng xé xác cậu ra mất?!

“À không không, chiều cậu còn có tiết mà, thôi học xong rồi tính, để thứ Bảy nghỉ hãy đi.”

Trần Nguyên Nguyên lườm một cái, sau đó quay người bỏ đi.

Lục Trúc thở phào, tranh thủ lúc Trần Nguyên Nguyên vắng mặt liền nhắn tin hỏi Du Hi trưa nay ăn gì để cân nhắc xem nên ăn bao nhiêu cho vừa phải.

【Chồng yêu: Trưa nay ăn gì đấy?】

【Du Hi: Lạnh lùng.jpg】

Lục Trúc: ………

【Chồng yêy: baby yêu dấu của anh ơi trưa nay ăn gì thế?】

【Du Hi: Hình ảnh.jpg】

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, bữa cơm kia trông khá thịnh soạn, bốn món một canh, xem ra cái bánh kẹp lát nữa chỉ ăn được hai miếng là cùng.

Không lâu sau, Trần Nguyên Nguyên mang bánh kẹp về, vừa nhìn thấy, Lục Trúc đã cảm thấy hơi rối loạn.

Sao cái bánh này to thế? Nó ăn công nghệ tăng trưởng à?

“Ăn đi.”

“Cái này… to quá rồi đấy?”

“To á? Bản cao cấp thì cũng cỡ đó thôi.”

Lục Trúc cạn lời, cúi đầu nhìn lại, cái bánh kẹp trong tầm mắt như đang phóng đại vô tận, nhìn là thấy ngán: “Tôi… để lát nữa ăn vậy.”

“Lắm chuyện thật đấy.” Trần Nguyên Nguyên cau mày lườm cậu, rất muốn nhét luôn cái bánh vào miệng cậu cho rồi.

Hỏng rồi, càng nghĩ càng kích thích. Lục Trúc vật lộn ăn bánh kẹp, nhưng vì quá to, miệng bị căng cứng, không thể nuốt được, cuối cùng trợn trắng mắt, suýt nghẹt thở…

Cơ thể Trần Nguyên Nguyên khẽ run lên theo bản năng, chạm vào người Lục Trúc. Cậu quay đầu lại khó hiểu thì phát hiện ra ánh mắt Trần Nguyên Nguyên đang dần trở nên điên cuồng, cố kiềm chế đến mức cả người run rẩy — Lục Trúc sợ xanh mặt, cũng run theo.

Kinh khủng quá! Cô ấy định làm gì cậu thế?!

“À… Nguyên Nguyên này, cậu có phải thấy hơi mệt không? Người run lên rồi kìa, hay là về nghỉ chút đi ha? Nè, cầm cái đầu tượng đất nhỏ của tôi mang về này…”

Trần Nguyên Nguyên cố gắng trấn tĩnh, liếc nhìn Lục Trúc một cái rồi xoay người rời đi. Ở lại thêm nữa, cô sợ mình thật sự sẽ biến tưởng tượng thành hiện thực mất.

Nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy vẫn ổn, vẫn sống.

Giờ không còn áp lực, Lục Trúc cũng không cần cố ép mình ăn bánh nữa. Nhưng thứ này lại chẳng dễ xử lý, mặc quần đùi áo thun thì không có chỗ nhét, để lâu thì hỏng, vứt đi lại phí.

Cậu đắn đo, rồi rút điện thoại ra, chụp ảnh cái bánh kẹp.

【Lục đại gia: @toàn thể anh em, tôi có cái bánh kẹp, không ăn nổi nữa, ai muốn không?】

【Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: Hốt liền!】

【Lục đại gia: Tự đến mà lấy.】

【Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: Mang về giúp đi mà~ tặng ánh mắt đưa tình.jpg】

【Lục đại gia: Biết không, dạo này ngày nào tôi cũng nghĩ cách xử lý ông đó. Muốn ăn thì tự lết tới!】

【Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: ???】

【Hoàng nào đó đang bận ngắm gái: Hu hu hu, Lục gei gei hung dữ quá à~】

Lục Trúc mặt không cảm xúc chặn phát ngôn của Hoàng Bảo Thư, rồi nhìn đồng hồ — tới giờ đổi ca rồi, người đến thay là Hướng Thần.

Hoặc nên gọi là Nam Cung Hướng Thần.

Lục Trúc nhướng mày. Trường cậu đúng là ẩn long tàng hổ.

“Bạn Lục Trúc, mình đến đổi ca đây.” Hướng Thần mỉm cười chào hỏi.

Lục Trúc nhìn vào lọn tóc nhuộm màu anh đào trắng trên đầu Hướng Thần, trong lòng dâng lên chút cảm khái.

“Ờ, vất vả rồi.”

Cầm theo bánh kẹp, Lục Trúc rời đi, ghé qua khu giảng đường của khoa mình, đặt cái bánh ở trước cửa rồi chụp hình đăng lên nhóm chat, sau đó quay lưng rời đi.

Hoàng Bảo Thư chắc sẽ thấy, không thấy thì thôi, không phải chuyện cậu lo nữa.

Trì hoãn đủ rồi, Lục Trúc lập tức chạy tới chỗ Du Hi.

Mở cửa ra, cậu thấy Du Hi đang chăm chú nhìn đồng hồ bấm giờ. Thấy cậu tới, cô mới nhấn nút dừng: “Trễ một phút không tám giây.”

Khóe miệng Lục Trúc giật giật — cần thiết phải nghiêm vậy không? Tính từng giây luôn hả?

“Lần sau mà trễ nữa, tôi sẽ phạt.” Du Hi bình thản nói, “Lại ăn cơm đi.”

Lục Trúc thở dài thườn thượt — mệt mỏi quá. “Nhỡ lần sau có việc đột xuất thì sao?”

Du Hi liếc cậu: “Không biết báo trước à?”

“Biết…”

Nhiều chuyện! Lục Trúc chỉ muốn tự tát mình hai cái.

Thôi kệ, đau lắm, ăn trước đã!

“Đây là bữa ăn dưỡng sinh à?”

“Ừ.”

Lục Trúc chẳng hiểu mấy thứ này, chỉ biết cúi đầu ăn, “Còn em không ăn hả?”

“Ăn rồi.”

Lục Trúc hơi khó xử — ăn rồi mà vẫn ngồi kế bên nhìn chằm chằm cậu suốt á? Lạ ghê.

“Ăn xong thì qua giường nằm nghỉ.”

“Ể? Thế có hơi kỳ không?”

Du Hi liếc mắt một cái, ánh nhìn đủ để Lục Trúc tự hiểu lấy.

“Ý anh là… vừa ăn xong đã nằm liền thì không tốt đâu…”

“Đâu có bắt nằm ngay.”

“À…”

Bị nắm thóp hoàn toàn rồi, Lục Trúc thở dài cam chịu.

Ăn xong, Lục Trúc mới hiểu ý Du Hi.

Ý là ăn xong rồi lên giường không nhất định phải nằm, chỉ cần ở gần cô là được? Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Lục Trúc.

Không khí ngượng ngập đến mức khiến người ta nghẹt thở, Lục Trúc không nhịn được mà buột miệng hỏi: “Ờm… giờ mình đang làm gì vậy?”

“Đợi ngủ.”

“Ngồi vậy mà đợi ngủ?”

Du Hi không vui: “Có tôi ở đây mà anh thấy nhàm chán sao?”

À, hiểu rồi, Lục Trúc cũng đoán ra được ý Du Hi — muốn đồng hành vào giấc ngủ. Nhưng mà kiểu này thì kỳ cục quá!

Chỉ là Du Hi không thấy vậy. Là chủ nhân của thú cưng, cô không cần phải nói quá nhiều. Cô ở đây, thì nó nên cảm thấy yên tâm mà ngủ.

Chỉ tiếc là biểu hiện của Lục Trúc khiến cô hơi thất vọng, nên đang cân nhắc có nên đổi cách khác không.

Giai đoạn kinh điển tiếp theo——

【Làm sao để bạn trai ngoan ngoãn ngủ cạnh mình?】

Sau đó là đợi phản hồi. Du Hi vừa đặt điện thoại xuống đã thấy Lục Trúc nằm xuống, gương mặt vô cảm hiện lên chút nghi hoặc.

Đã ngủ yên thật rồi? Vậy là mình đăng bài thừa rồi à?

Nhưng đã đăng thì thôi, Du Hi cũng không định gỡ. Cô còn muốn xem thử bình luận của nick Lãnh Mạc Hoàng Hôn nữa.

Du Hi đặt điện thoại xuống, cởi giày, yên tĩnh nằm xuống cạnh Lục Trúc, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cái này thì ngủ kiểu gì nổi đây trời!

Lục Trúc thở dài thườn thượt trong lòng — sớm biết vậy đừng có giả vờ ngủ, bây giờ còn ngượng ngùng hơn cả lúc nãy…