"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Truyện tương tự

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

17 24

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

36 87

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

515 2342

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

139 1788

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

102 1234

Tập 1 - Chương 61

“Hay là... hôm khác chúng ta quay lại nhé?” Lục Trúc nặn ra một nụ cười, nhưng ánh mắt thì đã tắt ngấm sinh khí.

Trần Nguyên Nguyên thấy cực kỳ kỳ quặc: “Sao lại không đi khám luôn? Cứ kéo dài thì được gì, sớm giải quyết chẳng tốt hơn sao?”

Nói đùa à! Giờ mà đi khám thật thì bên trên có Thượng Quan Tình Vũ, trong trường lại có Du Hi, thế nào cũng thấy... nên chuồn thì hơn.

“Anh... tối nay có việc gấp, rất rất gấp, phải về ngay.”

Trần Nguyên Nguyên cau mày: “Việc gì mà quan trọng hơn cả sức khỏe?”

Tất nhiên là chuyện ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ rồi!

Nhưng Lục Trúc chẳng thể nói thật ra được, chỉ đành nuốt khổ vào lòng, nén hết vào trong.

Đúng lúc đó, bác sĩ cũng xen vào: “Cậu trai, suy nghĩ như vậy là sai lầm đấy. Thân thể là vốn liếng cách mạng, không quý trọng sức khỏe, sau này hối không kịp đâu.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ, vậy tụi cháu không làm phiền nữa. Cháu đưa cậu ta đi đăng ký ngay.” Trần Nguyên Nguyên hơi cúi đầu, kéo Lục Trúc đi thẳng.

Má ơi...

Thượng Quan Tình Vũ mau đi đi, Thượng Quan Tình Vũ mau đi đi, Thượng Quan Tình Vũ mau đi đi...

Sự việc đã hoàn toàn trật khỏi quỹ đạo dự liệu của Lục Trúc, bên Du Hi chắc chắn là không kịp lo rồi, giờ chỉ còn cách xử lý tình hình trước mắt.

Trần Nguyên Nguyên đi lấy số, Lục Trúc đứng phía sau thấp thỏm nhìn theo bóng lưng cô, âm thầm cầu nguyện: chậm chút cũng được, miễn khi anh lên đến nơi thì không thấy Thượng Quan Tình Vũ là tốt rồi...

“Coi như cậu may đấy.” Trần Nguyên Nguyên đột nhiên quay lại, Lục Trúc còn đang ngớ người thì cô đã dúi cho một tờ giấy: “Không có ai chờ trước, tụi mình được vào luôn.”

Ha ha ha... ha...

Khốn kiếp.

“Còn ngồi đó làm gì? Không phải bảo có việc gấp à? Khám xong còn phải chuồn chứ?”

Lục Trúc gượng cười cứng đờ: “Tới... tới đây...”

Lộp cộp, lộp cộp—

Lộp cộp, lộp cộp—

Tiếng gót giày nện xuống bậc thang dội thẳng vào tim Lục Trúc. Nhìn đôi cao gót nhỏ xinh của Trần Nguyên Nguyên, lòng anh lạnh toát.

Cỡ năm phân, nhọn và cứng, hoàn toàn đủ để xuyên thủng đầu anh một cú.

Không được rồi, Thượng Quan Tình Vũ đi chưa?

Cuối cùng, Lục Trúc vẫn phải bước lên lầu ba. Vừa ra khỏi buồng thang, anh đã vội vã đảo mắt nhìn khắp xung quanh, chỉ sợ ngoặt một cái là gặp ngay Thượng Quan Tình Vũ.

Không biết cô ta đã rời chưa, nhưng trước mắt thì không thấy bóng dáng đâu, tạm thời có thể thở phào một hơi.

“Chúng ta nhanh đi thôi!” Lục Trúc bắt đầu giục, khiến Trần Nguyên Nguyên nổi xung.

Lúc thì gấp, lúc lại dây dưa, coi cô là con khỉ đem ra đùa à?

Cô giơ tay, đưa lên tai, ngón cái và đốt thứ hai của ngón trỏ kẹp chặt, xoay—!

“Ai da da! Em làm gì thế, đau quá!” Lục Trúc bị ép gập người xuống, ngang tầm mắt với Trần Nguyên Nguyên, từ góc độ đó có thể thấy rất rõ ánh mắt như muốn móc dao ra của cô.

Cô không nói gì, anh cũng không dám hó hé, vì anh biết—cô thật sự dám ra tay.

Năm giây căng thẳng trôi qua, Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh một tiếng rồi buông tay, quay mặt bỏ đi. Lục Trúc xoa tai, bất lực đi theo sau.

Cô dừng trước một căn phòng, hất cằm: “Chính là phòng này, tự vào đi.”

“Ể? Em không vào à?”

Trần Nguyên Nguyên lườm anh: “Trị liệu tâm lý, một kèm một mới hiệu quả. Có người thứ ba làm phiền sẽ giảm tác dụng.”

“Ý em là... em sẽ làm phiền anh?”

“Không, em sợ mình giết anh luôn.”

“... Em cứ ngồi yên đó.”

Trần Nguyên Nguyên ra ghế bên cạnh ngồi, Lục Trúc thở dài một hơi, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng được chia thành hai gian, bên ngoài là phòng khám bình thường, còn bên trong thì không rõ. Nhưng mà—bác sĩ đâu?

Chắc đang ở trong?

Lục Trúc nhún vai, ngồi xuống ghế. Thừa lúc chỉ có một mình, anh nhanh chóng nhắn tin cho Du Hi.

[Bé con: Em tan học chưa?]

Không ngờ lại trả lời ngay lập tức, vì...

[Du Hi: Ừ, bốn mươi phút nữa em đến.]

Lục Trúc suýt thì nghẹn thở, nội thương trào máu.

Nhưng bốn mươi phút... tính kĩ thì vẫn còn kịp xoay sở.

[Bé con: Được.]

Anh đặt điện thoại xuống, thở phào nhẹ nhõm.

“Cạch”—

Cửa trong bật mở, Lục Trúc theo phản xạ nhìn sang—và ánh mắt lập tức chạm phải ánh mắt của Giang Thư.

Lục Trúc: …hít—%?...,# *'☆&℃$︿★? Má ơi cho con sống với?!

“Á! Bé con! Sao lại đến đây thế? Là cố ý tới tìm chị đúng không?” Giang Thư nhìn thì vui mừng, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ hưng phấn kỳ lạ, khiến khóe miệng Lục Trúc co giật.

Không thoát nổi rồi... Số phận đăng xuất tới nơi rồi...

Phòng này chắc cách âm chứ? Trần Nguyên Nguyên bên ngoài chắc không nghe thấy gì đâu?

“Ái chà! Tiểu Trúc cũng tới à!” Thượng Quan Tình Vũ cũng bước vào ngay sau đó, mẹ con họ cùng tiến lại gần Lục Trúc.

Giang Thư ôm chầm lấy anh chẳng chút kiêng kỵ, gần như đổ cả người lên người anh. Thượng Quan Tình Vũ chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười hiền từ như mẹ chồng đang ngắm con rể.

Chỉ có bác sĩ Trần là mặt mày co giật, định nói gì đó rồi lại nuốt vào trong.

Còn Lục Trúc—ánh mắt đã tắt lịm...

“Bé con, sao không nói gì? Nhìn thấy chị không vui à?” Giang Thư nâng mặt anh lên, cười dịu dàng đến độ khiến trái tim anh hoàn toàn chết lặng.

Giờ quay lại vẫn kịp không?

“À... Thượng Quan tiểu thư, cô Giang, hai người có thể... tránh mặt một chút không? Cậu học sinh này đến khám bệnh.”

“Khám bệnh?” Giang Thư và Thượng Quan Tình Vũ đồng loạt ngẩn ra, rồi cùng quay sang nhìn Lục Trúc.

“Bé con, em làm sao thế? Bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?” Giang Thư đột nhiên hốt hoảng thật sự, ánh mắt cũng không còn vẻ đùa cợt, Lục Trúc thấy hơi lạ, không còn dám lăn xả nữa.

“Không sao, dạo này chỉ hơi mất ngủ thôi.”

Giang Thư thoáng biến sắc, lộ ra chút giằng co, rồi lại mỉm cười: “Không sao đâu bé con, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”

Cô dịu dàng xoa đầu, khiến Lục Trúc sững người một thoáng.

“Để tôi kiểm tra cho em ấy trước. Thượng Quan tiểu thư, cô Giang... có thể tạm thời buông tay em ấy không?”

“Được thôi.” Giang Thư miễn cưỡng buông anh ra, nhưng chẳng hề có ý định ra ngoài, cùng Thượng Quan Tình Vũ đứng im tại chỗ.

Lục Trúc không nói gì. Anh bắt đầu nghĩ: nếu hai người đó đi ra ngoài gặp Trần Nguyên Nguyên thì sao? Còn nếu họ cứ cố nán lại đợi cùng đi ra, mà đúng lúc đó lại đụng mặt... thì?

Có khi nào đánh nhau không?

Lục Trúc giờ không thèm lo mình có chết không nữa, vì chết là chuyện sớm muộn rồi, giờ lại thấy lòng mình bình thản lạ thường.

“Bắt đầu đi bác sĩ, em sẵn sàng rồi.”

Bác sĩ Trần mím môi. Người khiến cô vừa rồi ngứa tay giờ lại khiến cô thấy thương cảm.

Ánh mắt của cậu thiếu niên này đã chẳng còn tia sáng nào—một con rối hoàn hảo. Chắc mất ngủ cũng vì bị hai mẹ con này dày vò tới mức tinh thần kiệt quệ...

Cô thở dài: “Nếu hai vị muốn chờ thì xin mời ngồi ở phòng ngoài một lúc. Em trai, theo tôi.”

Lục Trúc đứng lên, ngây người đi theo sau.