"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 1 - Chương 64

Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, chỉ có Lục Trúc là toàn thân thương tích đầy mình.

Hai người kia đúng là ra tay không nương tình, giành giật qua lại chỉ để tiện tay… tra tấn anh một chút.

Lúc thì Trần Nguyên Nguyên kéo anh về phía mình, thuận tiện đá cho Giang Thư một cú để cô ta buông tay, rồi vung nắm đấm giáng thẳng vào mặt Lục Trúc; lúc thì Giang Thư lại đoạt anh về, mạnh tay đẩy ngã Trần Nguyên Nguyên đi giày cao gót khiến cô không đứng vững, sau đó điên cuồng bóp lấy cổ họng anh.

Lục Trúc đã tê dại cả người, nỗi đau thể xác chỉ còn đủ để giúp anh nghĩ đến một điều duy nhất:

Giá mà đã đưa Du Hi theo… cô ấy chắc có thể một đòn tiễn anh đi luôn…

Nhưng sau cùng, trận chiến kéo dài vẫn sẽ phân thắng bại. Giang Thư nhanh chóng đuối sức, bị Trần Nguyên Nguyên đẩy ngã xuống đất, mãi vẫn không thể gượng dậy.

Trần Nguyên Nguyên cũng chẳng khá hơn là bao, thở hồng hộc, mệt lử như sắp kiệt sức. Thế nhưng với tư cách là kẻ chiến thắng tạm thời, cô có quyền xử lý Lục Trúc.

Từng bước một, Trần Nguyên Nguyên tiến lại gần cái xác mềm nhũn của Lục Trúc. Cô vừa đến nơi thì loạng choạng một cái, ngã nhào xuống, đập mạnh vào người anh.

Cú ngã trời giáng khiến Lục Trúc đau điếng, muốn chống đỡ nhưng hai cánh tay đã trật khớp từ trước, đau đến mức không thể nhúc nhích.

Anh bật ra một tiếng rên rỉ, rồi chạm phải ánh mắt của Trần Nguyên Nguyên.

“Anh là của em! Không ai được phép cướp đi!” Ánh mắt Trần Nguyên Nguyên đã hóa điên dại, hoàn toàn không còn chút lý trí nào. “Mãi mãi… tồn tại trong ký ức của em đi!”

Cô cúi người đặt xuống một nụ hôn, đồng thời bàn tay cũng siết chặt lại, bóp mạnh lấy cổ anh.

Yêu một cách ích kỷ, yêu đến phát cuồng — Lục Trúc chấp nhận tất cả.

Cuối cùng… cũng có thể giải thoát rồi…

Thế nhưng ngay khoảnh khắc sắp mất đi ý thức, một âm thanh trầm đục vang lên bên tai anh, sau đó là cảm giác ấm ướt nhỏ giọt xuống mặt — anh… lại thở được rồi.

Trước khi kịp phản ứng, Trần Nguyên Nguyên đã bị Giang Thư đá văng ra.

Lục Trúc dần lấy lại ý thức, vừa liếc nhìn bên cạnh, cả người liền chết lặng.

Tóc vàng óng ánh giờ đây nhuộm đầy máu đỏ, Trần Nguyên Nguyên nằm bất động dưới đất, bên dưới là vũng máu không ngừng loang rộng.

Cơ thể anh bắt đầu run rẩy. Anh cố gắng vươn tay định kiểm tra hơi thở của cô, nhưng lọn tóc đung đưa trên mũi vẫn không hề lay động, đã nói cho anh biết đáp án.

Không đúng… Sao Trần Nguyên Nguyên lại…

Rõ ràng chỉ cần anh chết là đủ rồi…

Chỉ cần anh quay về quá khứ, thay đổi tất cả là được rồi mà…

“Anh quan tâm đến cô ta như vậy sao?” Giọng nói trống rỗng không mang theo cảm xúc của Giang Thư vang lên bên tai, Lục Trúc đờ đẫn quay đầu lại.

Giang Thư vô cùng khó chịu, dù đã từng cảnh cáo nhân cách chính trước đó, nhưng khi nhìn thấy Lục Trúc vì cái chết của người phụ nữ khác mà đau lòng đến thế, cô chẳng muốn nhịn nữa. Cô túm lấy cổ áo anh, sức lực trong người đột ngột bộc phát.

“Anh quan tâm đến cô ta lắm sao?! Anh có biết… em cũng quan tâm đến anh không?! Tại sao anh cứ phải nhìn về phía người khác! Tại sao không thể nhìn em nhiều hơn một chút?”

Càng nói càng kích động, nước mắt từ khóe mắt Giang Thư lặng lẽ tuôn ra, tay càng siết chặt hơn.

“Chỉ có em thôi là đủ rồi! Tại sao… tại sao anh vẫn cứ dày vò trái tim em như thế?!”

Lục Trúc sững sờ, môi mấp máy, nhưng không thể thốt ra lời nào.

“Anh muốn gì em cũng có thể cho mà! Tiền bạc, quyền lực… thậm chí cả thân xác em cũng có thể cho anh! Nhưng tại sao anh phải lừa dối em? Tại sao tất cả các người đều gạt em? Em chỉ muốn sống yên ổn trong thế giới này thôi mà!”

Lục Trúc im lặng hoàn toàn. Anh không phân biệt nổi trước mặt là Giang Thư… hay là “chị gái” nữa. Hoặc cũng có thể… đó là tiếng lòng của cả hai người họ.

Giang Thư đã khóc đến mức toàn thân run rẩy, cúi gằm đầu, giọng nghẹn ngào:

“Đã không yêu… tại sao còn cho cô ấy… cho em hy vọng?”

Dứt lời, cô ngất xỉu, đổ sụp lên người anh.

Lục Trúc ngây người nhìn lên trần nhà, cảm nhận rõ ràng sức nặng của Giang Thư trên người, và cái lạnh dần toát ra từ thân thể Trần Nguyên Nguyên bên cạnh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết là không ai đến kiểm tra tình hình, Giang Thư vẫn chưa tỉnh lại, còn Trần Nguyên Nguyên… không thể tỉnh dậy được nữa.

Ò ò ——

Lục Trúc cầm điện thoại lên bằng ánh mắt vô hồn. Đau đớn? Anh chẳng màng nữa.

[Du Hi: Sao vẫn chưa tới?]

Chỉ năm chữ, nhưng anh đã cảm nhận rõ chút giận dỗi nhẹ nơi Du Hi.

Anh nhìn đồng hồ. “Đã sáu giờ rồi…”

Lại ngẩn người thêm một lúc, đến khi tin nhắn thứ hai của Du Hi đến, Lục Trúc mới như đã hạ quyết tâm.

Anh nhẹ nhàng đặt Giang Thư lên ghế, cởi áo khoác đắp lên người Trần Nguyên Nguyên, rồi gắng gượng đứng dậy.

[Chồng: Xin lỗi, anh có một việc bắt buộc phải làm. (tin nhắn thoại)]

Ở nơi xa tại trường học, Du Hi nghe xong bỗng khựng người, trong lòng nảy sinh linh cảm chẳng lành.

Giọng nói của Lục Trúc… giống như bệnh nhân giai đoạn cuối đang thì thầm: “Đừng chữa nữa… để anh được giải thoát đi…”

Không hiểu sao nước mắt bỗng rơi, Du Hi thấy vô cùng hoảng hốt.

Lục Trúc cầm lấy chiếc bình hoa Giang Thư từng đập vào người Trần Nguyên Nguyên, đổ hết đất bên trong, rồi đập vỡ nó, nhặt một mảnh sứ sắc nhọn, cứa mạnh lên động mạch cổ tay.

Máu không ngừng chảy ra. Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết đến gần.

Chỉ cần quay về một giờ trước thôi là được rồi… không mong gì hơn… chỉ cần một giờ…

Với lượng máu đang chảy như thế này, khoảng mười phút nữa là anh sẽ chết.

Mười phút… sẽ dài đến bao lâu đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cạch——

Cánh cửa không biết bị ai đẩy ra, nhưng Lục Trúc chẳng còn nhìn thấy gì, chẳng còn nghe thấy gì, ý thức đã tan biến, cơ thể dần lạnh đi.

Bác sĩ Trần vẫn đến muộn… Lục Trúc — đã chết.

Lục Trúc mở mắt.

Tầm nhìn là một góc nghiêng 90°, trước mắt là hàng người đang xếp hàng, còn anh… đang gối đầu lên đùi Trần Nguyên Nguyên.

Cảm nhận được hơi ấm từ đôi chân ấy, Lục Trúc bật cười, thở phào một hơi thật dài.

Chát——

“Anh thổi cái gì vào chân tôi thế hả?” Trần Nguyên Nguyên gắt lên, nhưng với Lục Trúc, giọng nói đó… chẳng khác nào thiên sứ hát bên tai.

Cô ấy… vẫn còn sống…

Lục Trúc mặc kệ cơ thể rã rời, cố ra vẻ lười biếng vươn vai, lật người lại, nhìn thẳng vào gương mặt Trần Nguyên Nguyên, nghiêm túc nói: “Về thôi. Chúng ta.”

“Hả?” Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng Lục Trúc không giải thích, kéo tay cô rời khỏi bệnh viện.

“Không khám nữa à?”

Lục Trúc giả bộ đắn đo: “Nói sao nhỉ? Bệnh khỏi rồi.”

“Khỏi rồi?”

“Ừ, anh vừa nhận ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Anh ấy à, ngủ không ngon… vì không có em bên cạnh.”

Trần Nguyên Nguyên nhăn mặt khó chịu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Trúc, câu nói mỉa mai định bật ra lại nghẹn ở cổ họng. “Thôi, tùy anh.”

Lại còn có chút… rung động nho nhỏ.

Lục Trúc mỉm cười, dắt tay Trần Nguyên Nguyên rời khỏi bệnh viện. Khi bước ra cổng chính, anh quay đầu nhìn lên tầng ba, ánh mắt tràn đầy áy náy.

Anh nhất định sẽ tìm ra một cách… khiến tất cả bọn họ đều hài lòng. Không còn là vì bản thân anh nữa… mà là vì những người con gái từng vì anh mà tổn thương sâu sắc.

Cùng lúc ấy, ở phòng khám tầng ba, Giang Thư đang nằm đó bất giác nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn…