"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5912

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 1 - Chương 69

Vé là vé VIP, có thể đi thẳng vào lối dành cho khách VIP, thành ra Lục Trúc và cô bạn đi cùng gần như không phải xếp hàng mà đã vào được bên trong.

Nhân viên soát vé đưa cho họ một tờ tờ rơi giới thiệu về sự kiện [Lễ hội mùa hè], trong đó có sơ đồ phân khu, danh sách khách mời, cùng các nhiệm vụ NPC cần check-in.

Nội dung hoạt động phong phú là thế, nhưng tiếc thay, cả Lục Trúc và Du Hi đều không đến đây để vui chơi.

Lục Trúc len lén nhìn sang Du Hi, khẽ thở dài trong im lặng.

Quả thật vẫn còn non quá… Sao lại có thể bị mấy lời dụ dỗ trên mạng lừa đến tận đây chứ?

Thế nhưng chưa kịp than thở thêm, hai người đã chứng kiến một nhóm coser đang đuổi theo một "Lập Bản đại thúc" chạy tán loạn trong sảnh chính. Có một người trong đó hùng hồn hét lớn:

"Lập Bản đại thúc! Em muốn sinh khỉ cho anh!"

Người hét… lại là một gã đàn ông.

Du Hi chết sững tại chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt mà cứ như thế giới quan vừa bị đánh sập. Quay đầu lại, cô liếc Lục Trúc một cái:

"Tại sao anh không học theo người ta một chút?"

Lục Trúc: ???

"Học cái gì? Học cách đuổi theo liếm gót hay là học hét đòi sinh khỉ?"

"Cả hai."

"..."

Đã hiểu. Đây mới là hình mẫu lý tưởng trong lòng Du Hi.

Chỉ tiếc, Lục Trúc anh đâu phải loại có "hội chứng siêu giao tiếp".

Không biết phải phản bác thế nào, Lục Trúc đành giả vờ chăm chú đọc tờ rơi, vờ như không nghe thấy gì.

Sự kiện lần này quả thật đầu tư không ít, mời được kha khá gương mặt nổi tiếng. Ngay cả một người không lăn lộn trong giới như Lục Trúc cũng từng thấy vài người đó trên nền tảng video ngắn.

Ngoài các coser chuyên nghiệp, còn có cả họa sĩ minh họa nổi tiếng. Nhưng Lục Trúc thì chẳng mấy hứng thú.

Thấy Du Hi bị mấy hành động "ngầu lòi" của các coser khác hút mất sự chú ý, Lục Trúc cũng dứt khoát không giả vờ nữa, đặt tờ rơi xuống rồi lặng lẽ chờ.

Quá rảnh rỗi, anh bèn cầm tờ rơi cuộn đi cuộn lại, đổi qua đổi lại giữa tờ giấy và ống giấy.

Chỉ là… dù có xoay kiểu gì, phần giới thiệu về một họa sĩ mang tên [Chú Giang] vẫn cứ nổi bật đập vào mắt — nhưng Lục Trúc hoàn toàn không để ý đến cái tên ấy.

Du Hi khẽ kéo tay áo anh, chỉ về phía trước:

"Sao bọn họ có thể ôm chân người khác tự nhiên thế kia?"

Lục Trúc nhìn theo — là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, cosplay thành tiểu hồ ly. Thật ra, nhìn cũng xinh thật.

"Xì——"

Quay lại, anh đối diện ngay với ánh mắt như băng lạnh của Du Hi.

"Bảo anh nhìn, chứ đâu bảo anh nhìn mãi."

"Anh chỉ đang phân tích thôi mà! Em xem này, trước hết, họ đều là con gái, lại thân thiết nữa, nên ôm chân nhau cũng không có gì lạ cả."

"Vậy tại sao anh không ôm chân em?"

"..."

Cạn lời thật sự. Du Hi đổi mọi cách để ép anh làm "chó con ngoan ngoãn", phải không?

"Vậy… anh ôm nhé?"

"Ôm đi." Du Hi khẽ nhấc chân phải, đặt hờ lên mu bàn chân của anh.

Lục Trúc nhìn cái đùi trắng nõn kia, không nói gì, thở dài rồi từ từ ngồi xuống.

Ừm, giày hôm nay không phải Chelsea boots, bị giẫm cũng không đau lắm.

"Aaa~ Em chính là món phụ kiện trang trí cho đại nhân Du Hi nè~" Lục Trúc nhập vai hết sức, khiến tâm trạng của Du Hi tốt hẳn lên.

…Nhưng bao giờ thì được buông ra đây?

Lục Trúc thầm nghĩ, lén ngước nhìn Du Hi — vẻ mặt cô nàng hoàn toàn là đang hưởng thụ. Nếu bây giờ mà buông ra, làm hỏng tâm trạng cô ấy thì rắc rối to.

Trả nợ thật không dễ dàng… Lục Trúc lặng lẽ cúi đầu, im lặng thở dài.

Cùng lúc đó, Giang Thư đã đến khu tiếp đón, dưới sự dẫn đường của nhân viên, tiến vào khu vực khách mời.

Sự xuất hiện của cô khiến ban tổ chức hết sức bất ngờ — vì trước đó Giang Thư từng nói vì lý do cá nhân có thể sẽ không đến, họ thậm chí còn định dùng thú bông hoặc gối ôm để thay thế.

Giờ thì cô đã tới, mấy thứ đó liền thành vô dụng.

"Giang đại đại, mời bên này!"

"Cảm ơn mọi người vất vả rồi." Giang Thư hơi cúi người đáp lễ, nhưng đúng lúc cúi đầu, cô vô tình thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tóc trắng ngắn, biểu cảm lạnh tanh, gương mặt tinh xảo hiện rõ vẻ phấn khích đầy ngầm ngầm.

Một phiên bản Origami quá giống… Nhưng gương mặt kia, sao lại quen đến thế?

"Tiểu Thư, sao thế?" Thượng Quan Tình Vũ thấy con gái đứng im không nhúc nhích, tưởng con lại khó chịu, vội vàng bước tới.

Tầm nhìn bị che khuất, Giang Thư hoàn hồn, lắc đầu:

"Không sao đâu mẹ, chỉ là vừa thấy một coser rất xinh, đang nghĩ có nên mời làm người mẫu không."

"Ở đâu?" Thượng Quan Tình Vũ nhìn quanh.

Nhưng người ấy đã biến mất. Người quá đông, mà cô gái đó cũng không cao lắm, bị che lấp là chuyện thường.

"Thôi bỏ đi, chúng ta đi tiếp, mẹ ơi~" Giang Thư mỉm cười, thân mật khoác tay mẹ.

Không hề hay biết mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn, Lục Trúc lúc này đang cùng Du Hi đi đến một khu vực vắng người hơn.

Du Hi vừa được mở rộng tầm mắt với kiểu "liếm gót điên cuồng" mà mấy người trên mạng nói tới, đồng thời cũng phát hiện ra một vấn đề:

Lục Trúc nhìn mấy coser khác.

Tâm trạng cô tụt dốc, liền dắt anh tới khu này.

Đối mặt với ánh mắt dò xét của Du Hi, Lục Trúc tỏ ra hết sức bất lực.

Đi hội chợ anime không phải để ngắm coser, chụp ảnh kỷ niệm hay sao?

Nhưng anh không dám nói thế với Du Hi. Tất cả là lỗi của cái đám “gợi ý ngu ngốc” trên mạng, y hệt cái tên chuyên chọc phá như Hoàng Bảo Thư!

"Hắt xì——!" Hoàng Bảo Thư hắt hơi một cái, rúc vào chăn rồi tiếp tục nhắn tin:

[Hoàng Bảo Thư: Học tỷ ơi, hôm nay Lục Trúc lại vắng mặt rồi, sáng sớm đã chẳng thấy đâu nữa.]

Nhắn xong lại kéo chăn kín hơn:

"Thật không hiểu nổi đầu óc cái tên này nghĩ gì. Bật điều hòa, đắp chăn không sướng hơn à? Nhất định bắt người ta không được để gió thổi trực tiếp vào người là sao chứ?"

Lục Trúc không nghe được lời oán thán đó, thứ anh nghe được chỉ là tiếng tim mình đang đập.

"Anh thấy em không xinh à?" Du Hi lạnh lùng hỏi, Lục Trúc vội lắc đầu.

"Vậy sao còn nhìn mấy cô khác?"

"Cái này… không phải bình thường đi hội chợ đều vậy à?"

Lại là kiến thức mù mờ của Du Hi. Hội chợ anime là nơi có thể thoải mái nhìn các cô gái sao?

Ngẫm lại thì… cũng có vẻ đúng. Người lạ còn đuổi theo nhau đòi "liếm gót" mà.

Du Hi cau mày, "Có thể hiểu được."

Lục Trúc thở phào. Nhưng chưa kịp mừng thì Du Hi đã chuyển giọng:

"Vậy anh giải thích xem, sao chỉ nhìn một người mãi không dứt?"

Bị bắt rồi…

Lục Trúc bối rối, chủ yếu là vì cô hồ ly đó quả thật xinh thật, ở hội chợ thế này không dễ gặp. Nhìn lâu hơn chút cũng là chuyện thường tình.

"Anh chỉ đang học hỏi cách làm một món phụ kiện chân cho tốt thôi mà."

"Thật không?"

"Thật."

"Không phải vì cô ta xinh hơn em?"

"Làm gì có chuyện đó. Cô bé đó nhìn còn non choẹt, không biết đã đủ tuổi chưa. So với em thì cách cả trời vực!"

Bản năng sinh tồn của Lục Trúc bật max level — giờ mà chết thì cũng không phải lúc. Ít nhất phải đền bù cho đủ đã.

Lục Trúc hít sâu một hơi:

"Trong mắt anh, em mãi là người xinh đẹp nhất."

Tâm trạng Du Hi dịu lại đôi chút:

"Tốt nhất anh nhớ kỹ lời này."

Lời vừa nói xong, Lục Trúc đã thấy hơi hối hận. Nếu Du Hi đẹp nhất, vậy còn Giang Thư và Trần Nguyên Nguyên thì sao?

Không phân cao thấp, chỉ mong họ đừng bao giờ biết chuyện này.

"Đi thôi." Du Hi đưa tay ra, ý bảo Lục Trúc nắm lấy. Anh không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.

Mười ngón tay đan vào nhau, là trái tim của Du Hi đang từng chút tiến lại gần anh hơn.

Chỉ là, niềm vui thế này… kéo dài được bao lâu?