"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 1 - Chương 74

Giang Thư gửi một tin nhắn đến một số lạ chưa lưu tên.

[Còn nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ?]

Chỉ vài giây sau, đối phương trả lời.

[Tất nhiên.]

Khóe môi Giang Thư khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

[Vậy thì bắt đầu kế hoạch đi. Khi việc xong, những gì tôi đã hứa, một xu cũng không thiếu.]

[Hợp tác vui vẻ.]

Nam Cung Hướng Vãn đặt điện thoại xuống, nâng ly cà phê nhấp một ngụm, đồng thời nhấn vào chiếc chuông gọi người riêng của mình.

Chẳng bao lâu sau, nữ thư ký bước vào:

“Tiểu thư, cô cần gì sao?”

Nam Cung Hướng Vãn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh như gió thu:

“Kế hoạch bắt đầu rồi, đi chuẩn bị đi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Nữ thư ký rời khỏi. Nam Cung Hướng Vãn lắc nhẹ tách cà phê trong tay, khóe miệng cong lên đầy hứng thú.

Người ký hợp đồng tên là Lục Trúc?

Anh ta có sức hút gì mà khiến nhà Thượng Quan sẵn sàng nhường ba phần trăm lợi ích chỉ để bày mưu với anh ta?

Có những chuyện, không thể nói trắng ra, nếu không thì chẳng hợp tác nổi.

Nhưng Lục Trúc — đã hoàn toàn khiến Nam Cung Hướng Vãn tò mò rồi.

Giang Thư cất điện thoại sang một bên, ánh mắt dõi theo bóng lưng Lục Trúc rời đi.

Cô muốn Lục Trúc nếm trải cảm giác trắng tay hoàn toàn, đến lúc bị dồn đến tuyệt vọng thì cũng chẳng còn sức phản kháng nữa.

Lục Trúc à, mong anh gắng gượng thêm chút nữa nhé.

Lúc này, bản thân Lục Trúc đang tất tả giấu chiếc áo choàng đi, thay mặt nạ đôi dành cho cặp tình nhân, mua vài món ăn nhẹ tiện tay là có rồi chạy vội về chỗ ngồi.

Lần này anh đi từ phía sau, mà Giang Thư ngồi hàng đầu — chắc sẽ không bất ngờ quay đầu lại đâu.

Trót lọt đến bên cạnh Du Hi, Lục Trúc nhẹ nhàng thở phào:

“Anh về rồi đây.”

Không có phản ứng gì cả.

Lục Trúc ngơ ngác quay sang, thấy Du Hi đang chằm chằm nhìn anh, ánh mắt sau lớp mặt nạ như vực sâu không đáy, tựa như giây tiếp theo sẽ nuốt chửng lấy anh.

Trong lòng Lục Trúc thoáng chột dạ.

Bị phát hiện rồi? Không thể nào! Rõ ràng anh đã che kín, còn xử lý cả mùi rồi, sao vẫn bị nhận ra?

“Cưng à?” Lục Trúc thử thăm dò gọi một tiếng, nhưng Du Hi vẫn không nhúc nhích.

Lục Trúc cảm thấy rờn rợn, nuốt khan một cái rồi vươn tay định tháo mặt nạ của Du Hi ra —

...Ừm, thôi rồi, là anh nghĩ quá nhiều.

Du Hi chỉ đang... chìm vào ảo tưởng gì đó có hơi "lộ rõ ham muốn".

Chỉ là, ở đây đông người thế này, cô ấy như vậy có ổn không?

Khoan đã, không đúng! Trạng thái này có gì đó không giống!

Lục Trúc quan sát kỹ một chút, cảm giác khác với lúc hai người ở riêng, giống như là... đang mơ?

Ánh mắt đờ đẫn nhưng không mê ly, môi mỉm cười nhưng không ngây dại.

Xác định rồi — là đang mơ giữa ban ngày, không phải đang kích động đâu.

Lục Trúc nhẹ nhõm, đeo lại mặt nạ cho cô, trong lòng không khỏi thấy may mắn.

Du Hi như vậy là quá tốt rồi!

Tiếp tục giữ nguyên trạng thái này, tốt nhất là đến khi mình tiễn được Giang Thư đi!

Không quấy rầy giấc mộng của Du Hi nữa, Lục Trúc vừa theo dõi Giang Thư, vừa ăn uống điên cuồng.

Phải chuẩn bị sẵn lý do để rời khỏi Du Hi lần nữa, ví dụ như ăn quá nhiều nên lại cần đi vệ sinh chẳng hạn.

Mà nếu Du Hi vẫn giữ nguyên trạng thái này, thì lần tới có thể nán lại lâu hơn một chút nhỉ?

Thử xem sao?

Lục Trúc liếc mắt quan sát Du Hi, thấy cô vẫn y nguyên như lúc nãy, mừng rỡ không thôi.

Ước chừng thời gian đã đủ, Lục Trúc đứng lên lần nữa:

“Không ổn rồi, anh lại phải đi vệ sinh lần nữa, chắc ăn trúng cái gì rồi...!”

Lục Trúc ôm bụng chạy vội, chẳng quan tâm Du Hi có nghe thấy hay không.

Dù sao cũng đã nói trước rồi, lát nữa Du Hi có hỏi cũng có lý do đáp lại!

Thay đồ xong, Lục Trúc lại mua thêm vài món ăn rồi quay lại chỗ Giang Thư.

“Ư ư! Anh yêu à, anh chậm quá đó!” Giang Thư không vui, đá đá vào chân Lục Trúc, không cẩn thận làm áo choàng của anh dính chút bụi.

Lục Trúc giả vờ cười khổ:

“Anh cũng muốn về sớm mà, giữa đường phải đi vệ sinh, bên trong toàn coser thay đồ, đợi hơi lâu.”

“Thật đấy à?” Giang Thư khoanh tay, má phồng lên, đôi mắt không có vẻ gì là giận hờn cả.

“Dĩ nhiên là thật rồi.” Lục Trúc thản nhiên đặt đồ ăn lên bàn, “Nào, thử cái bánh dango ba màu này đi, thấy bán chạy lắm đấy.”

Lục Trúc đưa xiên bánh cho cô, Giang Thư không nhận mà chỉ hé miệng, ý là muốn anh đút cho ăn.

Chẹp chẹp...

“Ngon không?”

“Ừm!”

Vừa mới nhẹ nhõm một chút, thì chuyện không hay lại xảy ra.

Vrrr—

Điện thoại rung lên, đúng lúc phía sau Du Hi cũng bắt đầu nhúc nhích, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Xong rồi!

Cô ấy tỉnh rồi!

Lục Trúc muốn vội vàng nhắn tin dỗ dành Du Hi, nhưng trước mặt còn có một Giang Thư đang há miệng chờ đút ăn.

Thôi thì...

“Nào, học tỷ, a—”

“A— Ưm~ Ưm~ Ưm!”

Trong lúc đút cho Giang Thư, Lục Trúc cố ý trêu chọc khiến cô chuyển ánh mắt sang chỗ khác, rồi nhân cơ hội rút điện thoại ra trả lời tin nhắn.

[Du Hi: Sao anh vẫn chưa quay lại?]

[Cưng yêu: Anh còn đang xếp hàng ở nhà vệ sinh, đồ ăn vặt đặt bên cạnh em rồi, ăn trước đi, anh về ngay.]

Tắt màn hình, cất điện thoại vào túi, động tác nhanh như chớp.

Anh chính là gió, là ninja của thời đại!

Vrrr—

Tin nhắn lại đến. Nhưng giờ Giang Thư đang nhìn chằm chằm, không thể tiếp tục giở chiêu cũ.

Lục Trúc khẽ lo lắng. May thay, sau tin nhắn đó, Du Hi không nói gì nữa, chỉ im lặng gặm kẹo táo.

Anh tạm thở phào.

Giờ chỉ còn một việc: Làm sao để tiễn Giang Thư về.