"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5946

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 1 - Chương 63

“Bạn trai của cô à?” Trần Nguyên Nguyên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như dao găm chĩa thẳng vào Giang Thư.

Nếu là Giang Thư của nhân cách chính, hẳn đã run sợ rồi. Nhưng lúc này đang là nhân cách [Chị Gái], làm sao có thể biết sợ?

Chỉ là cảm giác dội ngược từ trong tâm trí khiến hơi thở của cô dần trở nên nặng nề, đến cả nước mắt cũng không kiềm được mà lặng lẽ lăn xuống gò má.

[Chị Gái] bực bội mắng: “Khóc cái gì mà khóc, đồ nhát gan! Có người giành thì giành lại, khóc có ích gì?”

Lặp lại trong đầu vài lần, tâm trạng quả nhiên bình ổn hơn một chút. Nhân cách chính thật sự quá phiền, cứ cản trở cô đối đầu mãi.

“Cô này có vẻ tai nghe không rõ nhỉ? Tôi khuyên nên đến khoa tai mũi họng khám đi, kẻo sau này sớm thành người tàn tật thì khổ.”

Giang Thư bắt đầu phản kích, còn tranh thủ liếc nhìn tình trạng của Thượng Quan Tình Vũ trong phòng.

Mẹ đáng thương chắc đang tuyệt vọng lắm đây? Giấc mộng tan tành rồi còn gì.

Cô cười lạnh trong lòng, cũng chẳng quên liếc mắt vào gian trong.

Tên lừa đảo đó đúng là đáng chết! Nhưng [Chị Gái] lại phải cảm ơn hắn, nếu không nhờ hắn, cô cũng chẳng dễ dàng gì mà giành được quyền kiểm soát thân thể.

“Hehehe, Lục Trúc à, làm tốt lắm, hiếm khi em gái lại đồng lòng với chị, nên thưởng cho em chút gì đó mới được. Từ giờ cứ yên phận sống trong căn nhà nhỏ của tụi mình đi ha~”

Trần Nguyên Nguyên thì lại nghĩ y hệt, chỉ là càng cực đoan hơn.

Thứ thuộc về cô, dù có hủy cũng tuyệt đối không nhường cho người phụ nữ này!

Trần Nguyên Nguyên/Giang Thư: Lục Trúc, anh không trốn thoát được đâu!

Lúc này, Lục Trúc...

“Gì cơ? Phòng khám này còn có trà? Cho xin làm vài ngụm được không vậy?”

Bỏ cuộc toàn tập rồi.

Bão đã nổi lên rồi thì cứ để nó cuốn tiếp đi. Dù sao cũng ở tâm bão, chạy không thoát được, thôi thì tranh thủ tận hưởng một chút. Có lý không?

Hả? Tự tiện uống trà có khi nào khiến bác sĩ Trần phật ý?

Kệ chứ! Cũng sắp “về với đất” rồi, còn sợ ai càm ràm?

Húp —— khà! Trà đắng phết...

Ngoài cửa, trận chiến giữa hai người phụ nữ đã lên cấp độ mới. Bác sĩ Trần run rẩy dựa vào tường.

Biết thế đã chẳng bước ra! Cô nhìn rõ rồi, ngoài kia chẳng có ai bình thường cả! Ngay cả cô gái tóc vàng kia cũng mang xu hướng bạo lực!

Mấy người này đánh người mà không phạm pháp sao?!

Tất cả là lỗi của thằng nhóc trong kia! Bao nhiêu cô không chọn, lại đi chọn đúng đứa thần kinh không ổn định! Nó có sở thích quái gở à? Cô đúng là không nên mềm lòng, đáng lẽ lúc nãy phải đấm cho một phát!

Bác sĩ Trần không muốn ở lại nơi này nữa, cô cũng là con người, cũng có áp lực! Thế nên quyết định vào phòng trong trốn tạm.

Nhưng vừa mở cửa ra...

Trần Nguyên Nguyên/Giang Thư: “Đứng lại!”

Á! Bác sĩ Trần giật thót mình, hai người phụ nữ tiến lại gần.

Trần Nguyên Nguyên mặt lạnh tanh, từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh: “Không ai được đến gần anh ấy, nhất là phụ nữ.”

“Nhưng tôi…” Bác sĩ Trần yếu ớt định giải thích.

Nhưng Giang Thư chẳng cho cơ hội: “Ăn trộm thì vẫn là ăn trộm thôi, cô nói mấy câu đó được chắc? Đã muốn giật người yêu của người khác còn định làm ra vẻ nạn nhân, không thấy nực cười à, ‘bạn gái tương lai’?”

Lời nói như nhát dao, Trần Nguyên Nguyên đau nhói tận tim. Cô âm thầm nghiến răng, hối hận vì đã buột miệng gọi Lục Trúc là ‘bạn trai tương lai’!

Nhưng đừng tưởng thế là cô sẽ thua: “Hừ, anh ta chơi trò vợ chồng vài lần với cô, cô tưởng thật à? ‘Bé con’? Cái kiểu gọi vừa ngốc vừa trẻ con, đúng là đồ không lớn nổi! Về nhà bú sữa tiếp đi!”

Phụt ——!

Tim Giang Thư thắt lại. [Chị Gái] hiểu ngay, nhân cách chính lại đang nổi sóng rồi.

Chính vì thế, cô mới ghét nhất cái kiểu này—hai nhân cách thì không chia sẻ ký ức, nhưng cảm xúc lại cứ quấn lấy nhau như keo.

“Còn xen vào nữa, tôi không giúp cô giành lại anh ấy đâu!”

Đỡ hơn thật. Giang Thư nhếch mép cười lạnh: “Chính vì không lớn nổi, nên bé con nhà chúng tôi mới chịu cưng chiều đấy. Những kiểu tình thú giữa các cặp đôi yêu nhau, loại người chẳng đến nổi ‘tiểu tam’ như cô thì làm sao hiểu được?”

Câu nói đâm trúng chỗ đau của Trần Nguyên Nguyên. Cô lại nhớ đến việc kết bạn với Lục Trúc xong chẳng nhắn nổi một tin.

Trần Nguyên Nguyên/Giang Thư: Tên đó, thật đáng chết!

Lục Trúc —— vẫn đang ung dung uống trà.

Bác sĩ Trần đứng giữa mà người muốn tê liệt. Hai người kia khẩu chiến, sao lại cứ lôi cô vào giữa? Quá kinh hoàng!

Người trong cuộc thì mù mờ, kẻ ngoài cuộc mới sáng mắt. Cô nghe tiếng hai người kia siết nắm đấm mà tim đập liên hồi.

“Hay là… hai người vào đó hỏi thẳng cậu ta?” Cô dè dặt đề xuất.

Lập tức, ánh mắt của hai người phụ nữ cùng đổ dồn về phía cô, khiến bác sĩ Trần run bắn, chân tay mềm nhũn, mắt ngân ngấn lệ.

Muốn xỉu rồi đây này…

May thay, hai nữ tu la chỉ liếc cô một cái, rồi cùng đẩy cửa bước vào.

Bác sĩ Trần thở phào như trút được ngàn cân, quay lại nhìn Thượng Quan Tình Vũ vẫn đang thất thần.

Không được nghỉ ngơi rồi…

Trong phòng, Lục Trúc vừa thưởng trà xong thì nghe tiếng cửa mở sau lưng. Anh cười hờ hững, rồi lập tức đơ mặt, mắt như tro tàn.

Tới rồi, bão sắp xử luôn trung tâm của nó đây.

Anh chậm rãi nhấp thêm một ngụm, vừa vào miệng thì một bàn tay đặt lên vai, lực kéo mạnh khiến anh ngã ngửa về sau.

Trà chắc chắn đã đổ, người thì nằm bẹp dưới đất, ngẩng đầu nhìn hai gương mặt đen sì như mực đang giận sôi sùng sục, trong lòng Lục Trúc dửng dưng như nước lã.

“Tới cả rồi à? Uống miếng trà không—”

Rầm! Bụng anh trúng ngay một đòn nặng từ Trần Nguyên Nguyên.

Quả nhiên như anh đoán, gót cao đế thấp có lực sát thương cực kỳ. Cảm giác như bụng sắp bị đạp xuyên.

“Không phải anh nói chỉ từng liếm mỗi mình em sao?”

“À… cái đó… là tai nạn.”

Lại còn dám thừa nhận!

Trần Nguyên Nguyên không kìm được lửa giận, giáng ngay một cú đạp vào đầu anh.

Chỉ tiếc, Giang Thư đời nào để cô ta toại nguyện. Người đàn ông của cô, có sai thì cũng chỉ cô mới được phép trừng phạt!

Giang Thư kéo Lục Trúc sang một bên, cú đá của Trần Nguyên Nguyên đạp trúng sàn, nhưng Lục Trúc chẳng vui gì.

Đừng kéo anh nữa… cú đó mà trúng thì anh còn được “ngủm”, khỏi phải chịu khổ!

Nhưng Giang Thư kéo anh qua không phải để cứu, mà là để tự tay trừng phạt. Cô lập tức siết cổ anh, nhưng trước đó không quên cảnh cáo nhân cách chính: “Muốn giữ anh ấy mãi mãi? Vậy thì nghe lời tôi!”

“Ha… đồ lừa đảo, giỏi thật đấy. Lừa tôi, lừa cả mẹ tôi… Giờ đến lúc trả nợ rồi.”

Lời như ma quỷ thì thầm bên tai. Lục Trúc không hề phản kháng, thậm chí còn mong cô dùng sức mạnh hơn nữa để mình được giải thoát.

Con người luôn có sự thay đổi, nhưng thay đổi của Lục Trúc… hơi lệch lạc một chút. Từ sợ chết chuyển sang khát khao được chết.

Chỉ tiếc, lần này anh vẫn chưa toại nguyện. Trần Nguyên Nguyên đá bật Giang Thư ra, túm lấy anh như muốn xé xác. Nhưng Giang Thư cũng chẳng vừa, tóm lấy cánh tay còn lại của anh, kéo ngược lại.

Một trận giằng co bằng... cơ thể người, bắt đầu.

Rắc—!

Lục Trúc cảm thấy đau nhói—tay trái trật khớp. Là do Trần Nguyên Nguyên.

Tay phải thì bị Giang Thư kéo, nhưng rõ ràng sức cô không bằng. Thế là cô nhân lúc Trần Nguyên Nguyên đi giày cao gót, tung cú đá thẳng vào đầu gối anh.

Lại thêm một cơn đau buốt…

Lục Trúc rơm rớm nước mắt.

So với cái chết… chuyện này còn đáng sợ hơn nhiều.