"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 48

Thượng Quan Tình Vũ khẽ cười khổ:

“Sau khi ba và ông nội Tiểu Thư qua đời, công ty trong nhà chỉ còn mình dì trông coi, thế nên không còn nhiều thời gian để ở bên con bé. Có lẽ vì vậy mà nó mới trở nên lạnh nhạt và cố chấp như vậy.”

Emmm...

Lục Trúc cảm thấy chen ngang lời người lớn là rất bất lịch sự, nhưng thứ anh muốn hỏi lại chẳng phải chuyện đó. Điều anh thực sự thắc mắc là: vì sao Giang Thư lại cố chấp đến mức kỳ lạ với những người từng lừa dối cô?

Xem ra Thượng Quan Tình Vũ không hề biết về thái độ cực đoan của Giang Thư sau khi "hắc hóa" khi đối diện với lời nói dối.

“Nhưng nếu có thể, dì thật lòng mong Tiểu Trúc con và Tiểu Thư có thể sống hạnh phúc bên nhau. Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên dì thấy con bé thực sự quan tâm đến một người như vậy.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đầy chân thành của Thượng Quan Tình Vũ, Lục Trúc khẽ giật khóe môi, trong lòng bối rối chẳng biết nên đáp lại thế nào.

“Cháu…”

“Cháu không cần lo lắng chuyện sính lễ đâu, nhà dì không đặt nặng mấy thứ ấy.”

“Nhưng mà…”

“Nếu chỉ là vấn đề quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, thì dì có chút lo lắng. Nên dì chỉ có một yêu cầu duy nhất: hãy để dì sống chung với hai đứa nhé.”

“Không phải...”

“Đừng ngại, nhà dì cách âm rất tốt. Nếu hai đứa buổi tối muốn... thân mật thì cũng không cần sợ bị nghe thấy đâu.”

“Ý cháu là…”

“Còn chuyện con cái thì đừng lo, dì có thể phụ hai đứa chăm sóc. Bên công ty giờ cũng tạm ổn, không bận rộn như trước.”

Hả??!

Lục Trúc ngơ người. Gì vậy trời?! Sao tự dưng lại lạc đề đến chuyện con cái rồi?!

Anh vừa nãy... tính nói cái gì nhỉ?

Mẹ kiếp! Quên mất tiêu rồi!

Thôi, thôi, gác lại đi, hỏi chuyện chính đã.

Lục Trúc xoa trán, hít sâu một hơi:

“Dì Thượng Quan, chuyện đó để sau hẵng nói... Dì nói cho cháu biết trước đã, làm thế nào để đưa học tỷ trở lại với nhân cách gốc của cô ấy?”

“Chuyện này thì khó đấy.” Sắc mặt Thượng Quan Tình Vũ thoáng lộ vẻ khó xử. “Tiểu Thư trong trạng thái ‘chị gái’ hoàn toàn không phối hợp điều trị.”

“Vậy trước kia chị ấy từng quay lại... là vì sao?”

Thượng Quan Tình Vũ lắc đầu đầy tiếc nuối:

“Dì cũng không rõ. Dì chưa từng ép bất kỳ nhân cách nào của con bé điều trị cả. Nó không muốn thì dì chỉ đưa nó về nhà thôi.”

Bà ngừng lại một chút, rồi dịu giọng nói:

“Dù sao... với dì, mỗi một nhân cách đều là con gái của mình.”

“Thế nên... học tỷ tự mình quay về nhân cách chính sao?”

“Có vẻ là vậy.”

Ừm... lại là một hiện tượng kỳ quặc khó hiểu. Lẽ nào Giang Thư thật sự có thể tự điều chỉnh được?

Không, không, không... cảm giác chuyện đó là bất khả thi. Nếu cô ấy thật sự có thể tự kiểm soát được, thì anh đâu phải ngày ngày lo sợ bị đuổi giết đến phát mệt?

Rốt cuộc, điểm mấu chốt vẫn là Thượng Quan Tình Vũ.

“Dì Thượng Quan, dạo này công ty bận không ạ?”

“Không bận lắm. Chỉ có một hợp đồng cần gia hạn với tập đoàn Nam Cung, mà cũng chỉ là thủ tục thôi.”

“Vậy thì mấy hôm tới, dì nên ở bên học tỷ nhiều hơn một chút. Cháu cảm thấy... so với cháu, có lẽ cô ấy vẫn còn phụ thuộc vào dì nhiều hơn. Thật đấy, có một người mẹ như dì... cô ấy thật sự rất hạnh phúc.”

Thượng Quan Tình Vũ cúi đầu, nghẹn ngào:

“Bị hậu bối dạy đời rồi... Dì hiểu rồi, cảm ơn con, Tiểu Trúc. Giờ thì dì đã biết vì sao Tiểu Thư lại chọn con rồi.”

Lục Trúc cười gượng gạo.

Êm dịu, tinh tế, hiểu chuyện? Đừng hiểu nhầm, anh làm tất cả chẳng qua là muốn học tỷ quay về nhân cách cũ, để khỏi phải ngày ngày sống trong lo sợ nữa. Chết một lần rồi, mệt lắm đấy!

Lúc này mà giải thích thì không khéo lại phản tác dụng, thôi để lúc khác đi.

Thượng Quan Tình Vũ đứng dậy, mỉm cười nhìn anh:

“Vậy thì, Tiểu Trúc, từ nay vất vả cho con rồi.”

Có một chàng rể như vậy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Nhưng một người ưu tú thế này thể nào cũng bị nhiều người nhòm ngó... Phải dạy con gái cách giữ chồng thôi!

“Không có gì đâu ạ, dì mau quay lại với học tỷ đi!” Lục Trúc cố nén cảm xúc đang dâng trào, vẫy tay tiễn bà ra về.

Tiễn Thượng Quan Tình Vũ xong, Lục Trúc thở phào, hai tay siết lại thành nắm đấm rồi vung xuống thật mạnh, suýt nữa hét to một tiếng “Ô YEAH!”

...nhưng đây là nơi công cộng, thôi đành nhịn vậy.

Ổn rồi, chuyện tiếp theo không liên quan gì đến anh nữa. Chỉ cần chờ Giang Thư trở lại là được.

Giải quyết xong một chuyện lớn, Lục Trúc nhẹ nhõm cả người, vừa đi vừa khe khẽ huýt sáo, lòng rộn ràng.

Tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt. Anh lấy điện thoại ra lướt xem chút.

Tâm trạng càng tốt hơn nữa – Du Hi không nhắn tin, mà những người khác cũng không ai làm phiền anh. Đúng là phê tới nóc!

Anh tính quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút. Quá mệt rồi. Vừa nãy đứng dậy tiễn Thượng Quan Tình Vũ, suýt thì chân mềm nhũn ngồi bẹp xuống đất luôn.

Thế nhưng bánh xe vận mệnh lại bất ngờ chuyển động.

Khi đi ngang qua sân thể dục, Lục Trúc chẳng hiểu sao lại liếc mắt nhìn vào – chính cái liếc đó khiến anh chạm ánh mắt với Trần Nguyên Nguyên.

Tâm trạng lập tức rơi xuống đáy.

Nên mới nói, Lục Trúc cực kỳ ghét cái gọi là “trùng hợp”.

Trần Nguyên Nguyên cong ngón tay ngoắc anh lại, mái tóc đuôi ngựa vàng óng, cộng thêm bộ đồ thể thao khiến cô trông chẳng khác gì một tiểu nữ đầu ngổ ngáo.

Lục Trúc nhướng mày, chỉ vào mình để xác nhận. Thấy Trần Nguyên Nguyên gật đầu, anh bất đắc dĩ bước tới.

“Giờ các cậu đang học mà, tớ đến thế này có ổn không?”

Trần Nguyên Nguyên liếc xéo:

“Cậu mà cũng biết ngại à? Trước đây ai là người suốt ngày làm phiền tớ học, ngay cả lúc đang lên lớp cũng nhắn tin liên tục? Mặt dày thế giờ đâu rồi?!”

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, lặng lẽ dời mắt đi. Nói anh không biết xấu hổ? Không phải nhờ cái sự mặt dày đó mà anh sống sót tới giờ à?

“Vậy cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Nghe câu đó, Trần Nguyên Nguyên liền cau mày khó chịu:

“Không có chuyện thì không thể tìm cậu chắc?”

Cái đồ đáng ghét!

“Không có chuyện... thì chờ tớ đến liếm cậu vậy!” – nói ra câu yếu đuối nhất bằng giọng điệu cứng rắn nhất!

Nhưng Trần Nguyên Nguyên đâu có dễ dụ. Ngược lại, cô còn thấy Lục Trúc có chút... bệnh, ánh mắt khinh bỉ hiện rõ mồn một.

“Thôi đủ rồi, đừng ba hoa nữa.” Trần Nguyên Nguyên lấy điện thoại ra, bật mã QR kết bạn.

Lục Trúc tròn mắt:

“Cậu định... giúp tớ đỡ đi bốn mươi năm đường vòng?”

“Trường hợp đặc biệt, cho phép cậu kết bạn lại với tớ.”

Dù vẫn thấy khó hiểu, nhưng cơ hội tốt như vậy anh đâu thể bỏ lỡ. Vội vàng rút điện thoại ra quét mã.

Nhưng chưa dừng lại ở đó – sau khi kết bạn, Trần Nguyên Nguyên vẫn chưa hài lòng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Trúc.

“Còn gì nữa không?” – Lục Trúc dè dặt hỏi. Cô nàng hừ lạnh, đoạt lấy điện thoại của anh.

Khoảnh khắc ấy, tim Lục Trúc như ngừng đập. Nếu cô mà thấy tin nhắn của Du Hi hay Giang Thư thì hôm nay anh chắc chắn chết thêm lần nữa.

May mà Trần Nguyên Nguyên chỉ thêm mình vào danh sách ưu tiên rồi trả lại ngay, không kiểm tra gì thêm.

So với mấy trò swing tử thần còn áp lực hơn!

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu hình như đang rất căng thẳng?” – Trần Nguyên Nguyên nheo mắt nhìn sát lại. Lục Trúc tim như nhảy lên tận cổ họng, vội nói:

“Tớ... tớ cũng biết ngại đấy chứ!”

Cô nhíu mày:

“Đừng hiểu nhầm, tớ chỉ muốn cậu lập tức xem tin nhắn mỗi khi có thông báo mà thôi.”

Tất nhiên... cũng một phần là vì cô muốn anh quan tâm mình nhiều hơn một chút.

“Thôi, hết chuyện rồi, cậu đi đi.”

“Ờm... Cậu không còn gì muốn nói với tớ nữa à?”

Trần Nguyên Nguyên khựng lại một chút, rồi lạnh lùng nói:

“Tránh xa cái người tóc bạch kim đó với con cáo biết phóng hỏa kia ra!”