"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 46

"Ngủ ngoan đi nào, bé con~"

Giang Thư dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Lục Trúc, nở một nụ cười đầy vặn vẹo. Lục Trúc khó nhọc giơ tay lên, nhưng rất nhanh lại rũ xuống bất lực, nhắm mắt, ngất lịm.

Lần nữa tỉnh lại, Lục Trúc liền cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc truyền đến từ tay chân, bất giác thở dài.

Lại bị trói rồi à…

Lục Trúc thật sự muốn tự vả cho mình một cái, đang đóng kịch đấy! Vậy mà lại không nhận ra? Sống uổng công rồi!

Thật là cạn lời! Diễn xuất như thế mà còn đi học vẽ làm gì? Đi làm diễn viên chắc chắn đè bẹp cả đám!

Nhưng so với lần trước, tình hình hiện tại cũng không đến nỗi tuyệt vọng, con dao lam nhỏ kia vẫn còn giấu được trên người, ít nhất không cần phải cắn lưỡi nữa.

Lục Trúc thật sự không muốn trải qua chuyện đó lần thứ hai, hai tiếng đồng hồ sau khi lưỡi bị đứt… đúng là địa ngục!

“Giang học tỷ, chúng ta nói chuyện chút đi!”

Hử?

Lần này không bị bịt miệng? Lục Trúc hơi sửng sốt, nhưng nghĩ lại thì cũng tốt, đỡ phải “ưm ưm” mà chẳng ai nghe rõ.

Xung quanh không có phản hồi, nhưng Lục Trúc không dám chủ quan, bắt đầu cọ đầu loạn xạ, thử cọ cho rơi bịt mắt.

Cọ mãi, cọ mãi, cuối cùng cũng bỏ cuộc—quả nhiên là không cọ được.

Nói cách khác, lần này chỉ giải phóng mỗi cái miệng thôi sao? Là để làm gì?

Trong khoảnh khắc, trong đầu Lục Trúc hiện ra vô vàn loại tra tấn, như đổ axit vào miệng, đổ nước luộc ức gà, thậm chí là chất bài tiết của người… thôi cái đó chắc không đâu, dù Giang Thư có hắc hóa đến mức nào chắc cũng không đến nỗi không quan tâm vệ sinh chứ?

Không được, mặc kệ là gì, cứ tranh thủ thời gian đã!

Cọ tiếp!

Thế nhưng đang cọ thì Lục Trúc bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hồi nãy… hình như cọ phải thứ gì đó mềm mềm?

Lục Trúc bất động, lặng thinh, rồi cười khổ. Dù chỉ là cảm giác thoáng qua, nhưng hắn đã nắm bắt được.

Bên cạnh đầu hắn, tuyệt đối có người đang ngồi!

“Hừm~” Một tiếng cười khẽ xác nhận phán đoán của hắn. Giang Thư cúi người xuống, mái tóc xõa rủ xuống mặt hắn, hương thơm nhàn nhạt phảng phất, ngứa ngáy.

Nhưng chưa phải điều khó chịu nhất, Giang Thư còn đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, mang theo mùi hương dịu dàng.

Lục Trúc nuốt nước bọt, hắn không dám có lòng tin gì nữa. Lần trước cũng y như vậy, kết quả là Giang Thư trực tiếp bóp cổ hắn không do dự!

“Giang học tỷ, mình nói chuyện một cách bình tĩnh nhé?”

“Không còn gì để nói cả~ Những lời cậu nói, tôi sẽ không tin thêm lần nào nữa.”

Giang Thư lạnh lùng cười khẩy rồi đứng dậy. Sau khi trói Lục Trúc lại, cô vẫn luôn túc trực canh bên cạnh. Chờ mãi mới thấy hắn tỉnh lại, còn tưởng hắn sẽ lại cắn lưỡi… kết quả thì…

Hóa ra chỉ là ảo tưởng sao?

Cạch—

“Tiểu… Thư, con có muốn ăn chút gì không? Khuya rồi.”

Giọng nói của Thượng Quan Tình Vũ vang lên trong phòng, Lục Trúc nhận ra trong giọng bà ấy như có gì đó dè dặt.

Chuyện gì thế này? Hai người chẳng phải là mẹ con sao? Sao mẹ con lại phải dè chừng nhau thế kia?

Bao nhiêu nghi vấn lấp đầy đầu óc Lục Trúc, khiến hắn nhất thời quên luôn chuyện tìm cách thoát thân.

“Không phiền bà phải lo đâu, mẹ của tôi.” Giọng Giang Thư lạnh như băng, không còn ý định che giấu nữa. Thế nhưng Thượng Quan Tình Vũ ngoài tiếng thở dài bất lực thì chẳng có phản ứng gì thêm.

Giang Thư liếc nhìn Lục Trúc đã buông xuôi, quay người rời khỏi phòng, lạnh giọng dặn: “Trông hắn cho kỹ.”

Ngữ khí gần như là ra lệnh. Điều khiến Lục Trúc bất ngờ là Thượng Quan Tình Vũ lại đồng ý. Dù không nghe được bà đáp, nhưng hắn có thể hình dung ra dáng vẻ cúi đầu đầy khiêm nhường kia.

Giang Thư rốt cuộc là tìm người giúp việc của nhà cô ta để cùng diễn màn kịch này sao?

“Này, dì Thượng Quan, dì đang ở đấy đúng không?”

Lục Trúc nghe rõ tiếng bước chân, biết Thượng Quan Tình Vũ vẫn còn trong phòng. “Dì Thượng Quan, cháu có thể hỏi dì, tại sao dì lại làm vậy không? Dì biết rõ đây là giam giữ trái phép mà?”

Thượng Quan Tình Vũ im lặng một lúc, Lục Trúc cũng không vội, trả lời hay không là chuyện của bà, hắn chỉ muốn tận dụng cơ hội để gây áp lực tâm lý.

“Haizz…”

Một tiếng thở dài vang lên. Lục Trúc biết bà đã mềm lòng.

“Xin lỗi… nhưng con bé cũng là con gái tôi.”

Cũng?

“Tôi nợ nó rất nhiều. Mặc dù tôi biết, nó… không còn là nó nữa. Nhưng tôi vẫn muốn bù đắp cho nó.”

Câu này nghe mơ hồ, nhưng Lục Trúc bỗng có một suy đoán táo bạo: “Dì Thượng Quan, học tỷ mắc chứng đa nhân cách đúng không?”

Không nhìn thấy biểu cảm của bà, nhưng chỉ bằng sự im lặng, Lục Trúc đã xác nhận được câu trả lời.

Thì ra là vậy, lẽ ra nên nghĩ đến sớm hơn—tại sao tính cách Giang Thư lại thay đổi chóng mặt đến thế?

“Dì Thượng Quan, đây là cách dì gọi là ‘bù đắp’ sao? Cùng con gái phạm pháp, chẳng khác nào đẩy nó xuống vực thẳm.”

Không có hồi đáp, Lục Trúc tiếp tục nói:

“Đây không phải là bù đắp, đây chỉ là cái cớ để dì tự xoa dịu lương tâm.”

“Đừng nói nữa!” Thượng Quan Tình Vũ đột nhiên đổi giọng, khiến Lục Trúc hơi bất ngờ. “Không sao cả… chỉ cần con bé vui là được. Nó thích cháu, vậy cháu hãy ở bên nó mãi mãi. Nhà dì sẽ không bạc đãi cháu đâu.”

Tuyệt vời. Coi hắn như phò mã ép cưới rồi à?

Xem ra tinh thần của Thượng Quan Tình Vũ cũng có vấn đề nốt. Rốt cuộc trước đây gia đình họ đã xảy ra chuyện gì?

Lục Trúc bất lực thở dài: “Dì Thượng Quan, dì chắc rằng cái người học tỷ đó… thật sự thích cháu à?”

“Sao cơ?” Thượng Quan Tình Vũ sững sờ.

“Học tỷ đó… lúc nào cũng chỉ muốn giết cháu thôi đấy.”

“Không thể nào!”

“Dì Thượng Quan, chắc dì cũng nhìn ra rồi chứ? Người cháu theo đuổi là học tỷ trước kia, không phải cái người bây giờ.”

“…”

“Vậy thì, dì đoán thử xem, với cái người mà dì cảm thấy ‘nợ nần quá nhiều’ ấy, lỡ như nó quay lại trả thù học tỷ thật thì sao?”

Thượng Quan Tình Vũ siết chặt nắm tay.

“Dì Thượng Quan, tuy cháu không biết rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng cháu biết, giờ đây, dì nhất định phải đưa ra lựa chọn. Dì là người làm kinh doanh, lý lẽ đó, chắc dì hiểu rõ hơn cháu nhiều.”

Vẻ mặt Thượng Quan Tình Vũ đầy giằng xé, bà ngẩng đầu lên, cố gắng nuốt nước mắt ngược vào, rồi nới lỏng tay ra.

Lục Trúc cảm giác có người đang tháo trói cho mình. Hắn bật cười—vì hắn biết, mình đã thắng.

Thế nhưng đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Giang Thư bước vào với gương mặt âm trầm: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Thượng Quan Tình Vũ run rẩy, không dám nhìn cô. Nhưng Lục Trúc đã thấy rõ, một bàn tay của hắn đã được tự do.

Nhưng thì sao? Giang Thư đã trở lại rồi, không ngoài dự đoán thì hắn sẽ lại bị trói, và cô ta chắc chắn sẽ để phòng cả Thượng Quan Tình Vũ. Sau này muốn trốn, còn khó hơn lên trời.

Lục Trúc đưa ra một quyết định, lấy ra con dao lam vẫn luôn giấu trên người.

Có đôi khi, mạng sống là thứ không nên tiết kiệm. Nếu đã có thể tái sinh, vậy thì phải tận dụng triệt để. Không chết vài lần, làm sao tìm ra vắc-xin?

“Tạm biệt, học tỷ.” Lục Trúc cầm dao, rạch thẳng vào cổ mình.

Giang Thư nhận ra thì đã muộn: “Đừng hòng dùng cái chết để trốn!”