"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 43

“Nguyên Nguyên, cậu không ra ngoài ngăn một chút à? Bên ngoài hình như căng lắm đó.”

“Không cần đâu, đây là cửa ải mà anh ấy bắt buộc phải vượt qua.”

Đám con gái quả thật đã về phòng hết rồi, miệng thì nói là ngủ trưa, nhưng thật sự có ai ngủ hay không thì... hên xui lắm.

Cửa phòng không mở ra được, Tiểu Như chỉ đành dán tai vào để nghe lén, ăn dưa mà khổ sở thế này đúng là dằn vặt lòng người.

“Hầy.” Tiểu Như thở dài thườn thượt. “Nguyên Nguyên, cậu nói xem mẹ cậu sẽ xử Lục Trúc kiểu gì đây?”

Trần Nguyên Nguyên không đáp, khép sách lại, nằm xuống giường.

Gì đây? Định ngủ thật à?

“Nguyên Nguyên, cậu không lo tí nào thật sao?”

“Không sao cả, sẽ có người ra tay thôi. Với lại tớ cũng muốn xem, anh ấy sẽ đối phó thế nào.”

Ánh mắt Tiểu Như sáng rực lên, không nghe ngóng bên ngoài nữa mà chui luôn vào chăn, lượn lượn lại gần, “Nguyên Nguyên~”

Trần Nguyên Nguyên liếc mắt nhìn Tiểu Như, chỉ một cái nhìn mà đã thấy rõ mưu đồ trong đầu cô nàng, “Bí mật.”

“Ê~ Đừng mà~”

“Tớ hỏi cậu, cậu thích bị spoil, hay thích theo mạch truyện từ từ rồi xem đến tận kết thúc?”

Tiểu Như ngẩn ra, ánh mắt bắt đầu trở nên kỳ quái, dù ngốc nhưng không ngu.

“Tớ thấy, tớ có thể chọn cả hai. Biết trước nội dung cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc xem vẫn thấy kích thích mà!”

“Ừ, cậu nói đúng.”

Tiểu Như lập tức tự hào, cái mũi nhỏ suýt nữa ngẩng lên trời, “Thế thì! Mau nói tớ biết tiếp theo sẽ có gì đi!”

Trần Nguyên Nguyên mỉm cười nhàn nhạt, “Tớ không biết.”

“Ể?” Nụ cười của Tiểu Như đông cứng lại trên mặt, trên đầu lơ lửng dấu chấm hỏi to tướng, “Sao cậu lại không biết được chứ!”

“Tớ có phải đạo diễn đâu, sao mà biết được tiếp theo xảy ra gì? Cậu tưởng tớ là sán dây trong bụng hai người ngoài kia chắc?”

Tiểu Như bị chặn họng không nói được câu nào.

Không sai... chuyện này đâu phải phim, thật sự có gì xảy ra thì ai mà đoán trước được chứ.

Xụ mặt. Tưởng mình thông minh được một lần cơ.

Tiểu Như thở dài thườn thượt, ôm chầm lấy Trần Nguyên Nguyên bắt đầu làm nũng, “Thế Nguyên Nguyên nói cho tớ biết, ai sẽ ra tay đây?”

“Cậu chứ ai.”

“Hả?” Nét mặt Tiểu Như gần như biến dạng luôn.

Não cô nàng vốn chẳng hoạt động nhanh nhạy, giờ thì hoàn toàn tê liệt.

“Rất tốt, tốt nhất là cậu đừng có mà hối hận!”

Vẻ mặt Lục Trúc vẫn rất bình tĩnh, chỉ là trong mắt đã lộ chút bực bội.

Lại đe dọa, lại uy hiếp!

〔Nào nào nào, có bản lĩnh thì học con gái bà đi, cho nổ tung cái phòng thử xem!〕

Thật là...

Thấy Lục Trúc chẳng thèm để ý đến mình, An Ninh lạnh lùng cười, chậm rãi đứng dậy, bước đến trước cửa phòng Trần Nguyên Nguyên.

Lục Trúc không hiểu cô ta định làm gì, khẽ cau mày.

Cạch — cửa phòng bị khóa trái?

Hình như Lục Trúc đã hiểu ra.

Ngay sau đó, An Ninh rút điện thoại gọi cảnh sát, “A lô? Tôi báo án, có người xâm nhập trái phép vào nhà dân.”

Chỉ nói một câu rồi cúp máy, sau đó từ từ bước đến gần Lục Trúc, tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.

Vù —

Mẹ con nhà này đúng là giống nhau, hở tí là báo cảnh sát.

“Dì à, cái tội xâm nhập trái phép này đội hơi to đấy.” Vẻ mặt Lục Trúc không hề lộ ra chút hoảng loạn.

Anh không phải đến tay không, ngay lúc ăn trưa đã nghĩ sẵn phương án đối phó rồi.

Nhưng An Ninh cười khẩy, chẳng thèm đếm xỉa, “Ghi âm rồi? Hay quay phim? Không sao cả, cậu sẽ bị tôi giết chết trong lúc tôi ‘hoảng loạn vì bị cậu hành hung’.”

Gì cơ? Định lấy mạng anh thật à? Vậy thì… đừng trách anh vô tình.

Vẻ mặt Lục Trúc trầm xuống, “Dì à, tôi khuyên dì đừng làm chuyện dại dột. Tuy hành lang không có camera, nhưng khu dân cư thì không thiếu mắt điện tử đâu.”

“Chuyện này không cần cậu bận tâm.” Ánh mắt An Ninh lóe lên tia đỏ, vung dao đâm tới.

Lục Trúc thở dài một hơi.

Ý tưởng thì không tệ, đáng tiếc... không bằng Du Hi.

“Xin thất lễ.”

“Nguyên Nguyên! Tớ sợ quá!” Tiểu Như ôm chặt cánh tay Trần Nguyên Nguyên, mặt mũi rầu rĩ, “Tại sao người ra tay lại là tớ!”

Dưới chân cô, là khoảng không cao mấy chục mét.

Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, có vẻ hơi chột dạ.

Cái gì mà giúp đỡ, gì mà trải nghiệm chân thật, toàn là mấy lời dỗ con nít!

Cái này... là nhiệm vụ mất mạng thì đúng hơn!

Tiểu Như run rẩy, cố gắng dùng “tình yêu” cảm hóa Trần Nguyên Nguyên, “Hay là... mình đập cửa được không?”

Trần Nguyên Nguyên bình thản đáp, “Đương nhiên không được, cửa phòng tớ là loại đặc chế, chắc chắn lắm.”

“Hu hu— Tại sao mẹ cậu lại có chìa khóa phòng cậu chứ!”

“Thời buổi này, lén sao chép một cái chìa, khó lắm à?”

Tiểu Như sụt sịt, “Thế... cậu không thể trèo qua ban công này được sao? Tớ sợ lắm...”

Trần Nguyên Nguyên cong môi cười, cúi đầu liếc nhìn vòng một đáng tự hào của mình, “Xin lỗi, tớ chui không lọt.”

“Hu hu— Tớ nhảy xuống luôn cho rồi!” Tiểu Như cảm thấy mình khổ đến vô cực.

“Rồi rồi, đừng sợ thế. Ban công phòng tớ với phòng Linh Linh cách nhau có một bước thôi, cần gì hoảng?”

“Cậu nói thế là vì cậu không ở đây!”

Trần Nguyên Nguyên lặng lẽ thở ra một hơi, biểu cảm lập tức thay đổi, đôi mắt đẫm lệ, “Tớ thật sự... không muốn anh ấy bị thương. Cầu xin cậu đấy.”

〔Khổ nhục kế.〕

Tim Tiểu Như bị bắn trúng ngay lập tức, buff dũng khí tăng vù vù.

Là chị em tốt thì sao nỡ thấy bạn thân khóc chứ? Đây là lần đầu tiên Nguyên Nguyên cầu xin cô! Cô làm sao có thể lùi bước!

Đây chính là — tình chị em!

Vù —

Tiểu Như, lên luôn!

“Nguyên Nguyên! Tớ đi đây!”

Ba giây sau, Tiểu Như đã đứng trên bậu cửa sổ phòng Linh Linh, quay đầu lại giơ ngón cái với Trần Nguyên Nguyên rồi nhảy vào trong.

Ngay khoảnh khắc đó, Trần Nguyên Nguyên thu lại nước mắt, thở dài một tiếng.

Trần Linh Linh vẫn đang ngủ trưa, nói thật thì chỉ có cô ấy là ngủ thật sự.

Tiểu Như đeo tai nghe cho bạn, hít sâu một hơi, mở cửa ra, “Đừng đánh nhau nữa mà!”

Toang rồi! Lên cơn rồi! Đáng ra không nên ra ngoài! Xong đời rồi!

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Như ngây người. Tình huống trước mắt vượt xa tưởng tượng của cô.

Không hề có cảnh máu me, không có đối đầu kịch tính, mà là... một khung cảnh hòa bình đầy kỳ quặc?

Lục Trúc ngồi uống trà bình thản, còn An Ninh thì... bị trói trong một tư thế vô cùng kỳ dị, ngồi yên ở góc phòng.

Tiểu Như có cả đống câu hỏi muốn tuôn ra, ví dụ: Đây là tư thế gì? Lục Trúc có sở thích quái dị gì không? Dây thừng ở đâu ra thế?

“Ờ... cái này... cậu... là sao đây?”

Lục Trúc nhấc cốc trà, “Ồ, dậy rồi à.”

“À... đúng rồi... cậu không sao chứ?”

Lục Trúc nhún vai, “Có gì đâu? Chỉ là vị dì này định cố ý gây thương tích, còn tớ thì chính đáng tự vệ thôi.”

Cái ngữ điệu này, đúng là học thuộc kịch bản rồi còn gì?

Nhưng dù sao thì Tiểu Như cũng thở phào, ít ra... cô không bị coi là nhân chứng cần bị bịt miệng.

Thế nhưng, khoảnh khắc sau, Lục Trúc đột nhiên trợn to mắt, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiểu Như giật mình, vội chạy đến tát nhẹ vào mặt anh, “Này! Cậu sao thế?!”

“Không sao... chỉ là không ngờ... cô ta hạ thuốc...”

Hèn gì An Ninh lại dám ngang nhiên đối đầu với một người đàn ông trưởng thành như vậy.

Đáng tiếc, liều lượng thuốc... không chuẩn.