"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 193

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 8

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

99 2253

Tập 1 - Chương 43

Ngồi trong chiếc xe sang trọng, Lục Trúc chẳng hề cảm thấy hào hứng chút nào, dù rằng chiếc xe nhỏ dát vàng này là thứ cả đời cậu có lẽ cũng không thể mua nổi.

Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy hai đứa trẻ thân thiết bên nhau mà lòng đầy mãn nguyện. Nhưng bà không hề hay biết, Giang Thư đã bắt đầu màn “tra tấn” của mình.

“Bé con, hôm nay tụi mình đi đâu chơi đây?” Giang Thư tựa đầu vào vai Lục Trúc, trông thì có vẻ ngọt ngào, nhưng bàn tay cô vẫn đang âm thầm ấn mạnh vào vết thương của cậu.

Gần khỏi thì đã sao? Chỉ cần chưa lành hẳn, vẫn sẽ đau như thường.

Lục Trúc chẳng định nằm yên chờ chết, cậu vòng tay ôm ngược lại Giang Thư, khéo léo gạt tay cô ra mà không để lộ sơ hở: “Hay là mình đến sở thú chơi nhé?”

“Được đó được đó~” Giang Thư nằm hẳn vào lòng cậu, ở góc mà Thượng Quan Tình Vũ không thể nhìn thấy, cô giơ tay làm dáng như vuốt thú, bấu chặt lên ngực trái của cậu.

Đau đến mức mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán, Lục Trúc vẫn cố nặn ra một nụ cười, khóe mắt liếc nhìn Thượng Quan Tình Vũ.

Người phụ nữ này cũng có gì đó không ổn. Theo kịch bản Lục Trúc tính toán ban đầu, sau khi cậu ôm lấy Giang Thư, Thượng Quan Tình Vũ đáng lẽ sẽ lập tức nghiêm mặt nhắc nhở hai người không được quá lố, bắt họ tách nhau ra, từ đó cậu có thể nhân cơ hội thoát khỏi cái “móng vuốt đen” của Giang Thư.

Nhưng tình huống hiện tại lại chệch khỏi quỹ đạo—rau cải dâng tới miệng heo, mẹ cô ấy chẳng những không nói gì mà còn có vẻ vui mừng hưởng thụ?

Từ đầu đến giờ, Thượng Quan Tình Vũ luôn dành cho cậu sự tin tưởng bất thường, đến chính Lục Trúc cũng không rõ thứ niềm tin này từ đâu mà ra.

Nhưng lúc này cậu không cần cái sự tin tưởng đó chút nào! Giang Thư bấu rất mạnh, cảm giác như sắp móc tim cậu ra khỏi lồng ngực.

Hôm nay cậu thực sự bị Giang Thư nắm thóp triệt để. Lục Trúc âm thầm cau mày, bắt đầu tính cách phá vỡ cục diện.

Nhưng mà... chẳng có cơ hội nào cả...

Thượng Quan Tình Vũ thấy Lục Trúc cứ thất thần liên tục, tưởng cậu đang lo lắng chuyện làm thêm, liền dịu dàng cười: “Tiểu Trúc, chuyện làm thêm dì đã thu xếp ổn thỏa rồi, đã có người thay ca cho cháu, đừng lo nghĩ gì cả.”

“Cảm... cảm ơn dì Thượng Quan.”

“Không cần áp lực, cũng đừng căng thẳng quá, hôm nay chỉ cần chơi cho vui thôi.”

Lục Trúc cười khổ trong lòng. Cậu cũng muốn không áp lực đây, nhưng Giang Thư trước mặt đâu còn là cô gái ngoan ngoãn như trước?

Chờ chút... Lục Trúc dần bình tĩnh lại. Trước đây bị bóng ma tâm lý do Giang Thư tạo ra che lấp, giờ nghĩ kỹ lại, chẳng phải dì Thượng Quan chính là điểm đột phá hay sao?

Rõ ràng là như vậy, sao cậu lại có thể bỏ sót? Giang Thư trước mặt mẹ luôn đóng vai “cô con gái ngoan” kia mà!

Lục Trúc khẽ cong môi, ánh mắt liếc nhìn Giang Thư: “Dì Thượng Quan, có thể kể vài chuyện thú vị hồi học sinh của chị khóa trên không ạ?”

Giang Thư hơi nhíu mày, nhưng vì có mẹ ở đây nên cô không thể phản ứng mạnh: “Aiiya~ Đừng hỏi mấy chuyện đó mà! Mẹ, đừng nói với cậu ấy nhé, con ngại chết đi được!”

Thế cục bắt đầu chuyển biến. Giang Thư không cho phép Lục Trúc lần nữa thoát khỏi lòng bàn tay mình, bất kể cậu đang tính toán điều gì, phải bóp chết từ trong trứng nước!

Đối mặt với vẻ mặt thẹn thùng của con gái, Thượng Quan Tình Vũ chỉ mỉm cười. Bà xem đây như trò đùa giữa đôi bạn trẻ, cũng chẳng có ý định thật sự kể chuyện. Dù sao con gái là con gái ruột, có vài chuyện vẫn nên chiều theo nó.

Tất nhiên, nếu trong lúc trò chuyện bà có thể tiết lộ vài chi tiết nhỏ thì càng tốt, nếu không cũng chẳng sao.

Lần này, là để thử phản ứng của Giang Thư.

Lục Trúc khẽ nhếch môi. Giờ thì cậu càng chắc chắn, Thượng Quan Tình Vũ chính là mắt xích đột phá của mình.

Mà như vậy thì sự tin tưởng bà dành cho cậu, ngược lại lại trở thành một ưu thế.

“Đến rồi, xuống xe nào các con!” Thượng Quan Tình Vũ lên tiếng gọi hai người. Giang Thư lúc này mới buông tay ra, Lục Trúc vội vàng kéo cổ áo nhìn xuống—

Năm vết móng tay rướm máu, so với hôm say rượu hôm đó thì nhẹ hơn, nhưng vẫn chẳng dễ chịu gì.

“Đi thôi bé con!” Ánh mắt Giang Thư như có như không gửi gắm lời cảnh cáo, nhưng Lục Trúc chọn cách lờ đi.

Cậu sẽ không ngoan ngoãn nghe theo đâu!

“Đi nào các con!”

“Đến đây~ Bé con, chúng ta đi thôi~”

Giọng nói ngọt ngào nhưng đầy đe dọa: “Đừng có mà giở trò đó nha~”

Lục Trúc âm thầm hít sâu, mặc kệ lời cảnh cáo của Giang Thư, nắm tay cô kéo đi theo. Cậu cược rằng cô sẽ không dám hành động quá đà, chỉ cần khống chế được đôi tay hay giở trò kia, cậu sẽ được an toàn.

Lần này khách đến ít hơn hẳn so với lần trước, nên hai người chẳng phải chờ lâu đã vào được khu vui chơi.

Bỗng nhiên, Giang Thư làm bộ ngượng ngùng, cúi đầu: “Bé con, anh còn nhớ lần trước tụi mình thế nào không?”

Lục Trúc lập tức có cảm giác không lành, quả nhiên, Thượng Quan Tình Vũ tò mò liếc sang. Giang Thư khẽ nhếch môi: “Em vẫn muốn thử lại cảm giác ấy lần nữa. Bé con, cõng em thêm lần nữa được không?”

“Ai ya, lớn thế này rồi mà còn đòi người ta cõng sao?” Thượng Quan Tình Vũ trêu chọc, nhưng giọng lại chẳng hề mang ý trách cứ.

“Ưm… vì tấm lưng của bé con… thật sự khiến người ta có cảm giác an toàn.”

Lục Trúc âm thầm nhíu mày. Đây rõ ràng là kiểu “nâng lên để giết chết”. Lưng cậu mang lại cảm giác an toàn? Giao lưng mình cho Giang Thư bây giờ mới là nguy hiểm thực sự đấy.

Cậu nặn ra một nụ cười: “Cái này hơi khó, hôm qua ngủ không ngon, bị vẹo cổ rồi.”

Lục Trúc chẳng quan tâm Thượng Quan Tình Vũ nghĩ cậu yếu đuối hay không. Chỉ cần tránh được chịu khổ, cớ gì lại phải giữ thể diện vô nghĩa?

Thượng Quan Tình Vũ cũng không vì vậy mà xem thường, ngược lại còn quan tâm hỏi han: “Có cần trưa nay dì đưa đi xoa bóp một chút không?”

“Không cần đâu dì, chỉ là không tiện cõng người thôi. Cháu sợ lỡ chân trượt ngã thì chị khóa trên sẽ bị thương mất.”

“Có lòng quá, Tiểu Trúc.”

“Dì khen quá lời rồi ạ.”

Lục Trúc liếc Giang Thư đầy khiêu khích, nhưng cô chỉ cười. Cậu lập tức thu lại ánh nhìn, trong lòng thấy lạnh sống lưng.

Quả nhiên là kiểu người giỏi lừa gạt—sao có thể để cậu dễ dàng thoát đi được?

Hehehe… vùng vẫy đi…

Tại trường học, Tiểu Như rón rén nhìn Trần Nguyên Nguyên, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng không nhịn nổi:

“Nguyên Nguyên, cái tượng đất này… là bạn trai cậu tặng à?”

Trần Nguyên Nguyên không đáp, tiếp tục bẻ đầu tượng đất ra, rồi thô bạo gắn lại, rồi lại tiếp tục bẻ ra.

Tiểu Như nuốt nước bọt, thầm nghĩ cái tên bạn trai ngốc kia đã chọc giận Nguyên Nguyên đến cỡ nào đây? Nhìn cách cô hành hạ cái tượng, chẳng khác gì búp bê nguyền rủa, chắc bạn trai kia bị “xử tử” cả trăm lần rồi quá?

Đầu tượng đất rốt cuộc cũng không gắn lại được nữa, xem như phá hỏng hoàn toàn. Nhưng lửa giận trong lòng Trần Nguyên Nguyên vẫn chưa nguôi.

“Tớ ra ngoài một chút.”

“Ể? Cậu ra ăn cơm hả?”

“Không, chỉ là muốn khiến ai đó… giống như cái tượng này thôi.”

Tiểu Như rùng mình một cái, cúi đầu tiếp tục học bài. Dù cảm thấy Trần Nguyên Nguyên chắc chỉ nói miệng là chính, nhưng nét mặt cô thực sự… rất đáng sợ.

Trần Nguyên Nguyên sải bước xuống lầu, đi thẳng về khu giảng đường của học viện Tài Chính đối diện—Lục Trúc không có ở đó, nhưng người đang đứng ở trạm chờ là một chàng trai với lọn tóc nhuộm màu anh đào trắng...

Cùng với đó là—“tình nhân nhỏ” của Lục Trúc!