"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 41

Một lớn một nhỏ nhìn nhau, cùng thở dài đầy bất lực.

Buồn thật đấy...

Ngoài cửa, trận chiến khí trường giữa Trần Nguyên Nguyên và An Ninh vẫn chưa kết thúc.

Trong ánh mắt An Ninh, một luồng hàn ý hiện rõ. Trần Nguyên Nguyên nhìn thấy mà chỉ cảm thấy cay đắng.

Đây chính là người mẹ mà ban nãy còn đang tỏ vẻ nhượng bộ sao?

Trần Nguyên Nguyên hít sâu một hơi:

“Sao? Không diễn nữa à? Hay sợ bố nhìn thấy bộ dạng này của mẹ rồi chẳng buồn gặp lại lần nào nữa?”

Cú “phản đòn” này đúng là càng ăn càng thấy ngon.

Tiểu Như rụt người lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình đến mức tối thiểu.

“Tôi là đồ trang trí, tôi là đồ trang trí, tôi là đồ trang trí...”

Tự kỷ ám thị xong!

Dường như câu nói của Trần Nguyên Nguyên đã đâm trúng điểm yếu của An Ninh. Trong ánh mắt cô thoáng hiện lên chút hoảng loạn.

An Ninh nghiến răng, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Thế là... xong rồi à?

Tiểu Như đơ người. Còn chưa ăn xong quả dưa mà, sao lại kết thúc rồi?

Ờ thì, vốn dĩ cũng không nên tiếp tục...

Khụ khụ!

Tiểu Như nhẹ nhàng kéo vạt áo Trần Nguyên Nguyên, thì thầm:

“Nguyên Nguyên, dì ấy... không sao chứ?”

“Đừng để ý. Bà ấy như thế có phải ngày một ngày hai đâu.”

“Ồ...” Tiểu Như còn định hỏi gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nhịn được.

Trần Nguyên Nguyên xoay người vươn vai, như thể những gì vừa xảy ra chẳng đáng nhắc tới.

Vươn vai xong, cô quay sang nhìn Tiểu Như, cười hỏi:

“Trưa nay ăn gì nhỉ?”

Đây chính là phong thái của người chiến thắng!

Người chiến thắng được quyền quyết định thực đơn bữa trưa hôm nay!

Đùa đấy.

“Cậu nên đi hỏi nhân vật chính chưa lộ diện kia kìa.”

Trần Nguyên Nguyên nhướng mày. Dĩ nhiên cô hiểu hàm ý câu nói đó, và cũng chẳng quan tâm Tiểu Như có đang trêu chọc không.

Chỉ mỉm cười nhẹ, cô quay người bước về phía phòng của Trần Linh Linh.

Cộp — cộp — cộp —

Lục Trúc và Trần Linh Linh giật mình, vội vàng rời khỏi cánh cửa, giả bộ ngồi nghiêm chỉnh như đang chăm chỉ học tập.

Cạch —

Trần Nguyên Nguyên mở cửa phòng, không nói gì, chỉ đứng im nhìn hai người đang học bài.

Giả quá rồi đấy. Trán Trần Linh Linh còn lấm tấm mồ hôi, chắc là căng thẳng đến độ đổ mồ hôi vì sợ bị phát hiện.

Còn Lục Trúc thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chí ít không để lộ ra ngoài.

Trần Nguyên Nguyên không định vạch trần hai người, chỉ tựa vào khung cửa, khoanh tay hỏi nhẹ:

“Hai người, trưa nay muốn ăn gì?”

“Mẹ không nấu cơm ạ?”

Trần Nguyên Nguyên đáp lại bằng ánh mắt kiểu tự lĩnh hội đi.

Hiểu rồi... Trần Linh Linh thở dài:

“Con sao cũng được. Con là đứa trẻ ngoan, không kén ăn. Hay là hỏi anh rể đi!”

Phụt —

Ánh mắt như dao găm bắn thẳng về phía Lục Trúc.

Từ “anh rể” này anh thật sự không dám nhận. Hơn nữa, với những gì anh vừa nghe lén được, tình hình gia đình Trần Nguyên Nguyên còn phức tạp hơn tưởng tượng của anh nhiều.

Nên sớm rút lui, hay bị cuốn vào cái vòng xoáy không đáy này — thật khó nói.

Đang mải nghĩ ngợi, chẳng biết từ lúc nào, Trần Nguyên Nguyên đã vòng ra sau lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.

Lý do?

Tiểu Như đang đi đến.

Lục Trúc giật giật mí mắt, nuốt khan một cái để đè nén sự căng thẳng.

Nhưng giây sau, giọng nói của Trần Nguyên Nguyên đã vang bên tai anh:

“Trưa nay ăn gì vậy, thầy Lục~”

Hơi thở ấm nóng phả thẳng vào tai khiến Lục Trúc tê rần cả người.

Tim vốn đang đập loạn, giờ càng không cách nào bình ổn lại.

Cần phải làm tới mức này không? Cái này... có phải đã vượt quá giới hạn của thỏa thuận rồi không?

Lục Trúc nghiến răng:

“Tôi... giờ không thấy đói lắm, cũng chẳng nghĩ ra được ăn gì. Thôi, cô chọn đi.”

“Được thôi, tất nhiên là được rồi.” Trần Nguyên Nguyên nở nụ cười, buông anh ra.

Áp lực trong khoảnh khắc ấy bỗng nhẹ bẫng, cả thể xác lẫn tinh thần, Lục Trúc thở phào.

“Vậy tôi không làm phiền hai người nữa. Linh Linh, học xong thì thay đồ, chuẩn bị ra ngoài.”

“Vâng, biết rồi ạ.”

Trần Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu. Ban đầu cô còn định hỏi mẹ định thế nào, nhưng nghĩ lại, thôi thì đừng chọc giận thêm.

Giờ không phải lúc thích hợp để động đến dây thần kinh của mẹ. Dù gì mẹ cũng là người lớn rồi, tự biết chăm sóc bản thân.

“Chị ơi, lát gặp nha!” Trần Linh Linh vẫy tay tiễn, đợi đến khi chị đi khuất mới ôm ngực thở phì phò như vừa sống sót sau tai nạn.

Lục Trúc dở khóc dở cười:

“Em sợ đến mức này luôn à?”

Trần Linh Linh lườm anh:

“Anh còn nói được à? Anh dám nói mình không căng thẳng à? Em lần đầu tiên thấy chị với mẹ khẩu chiến gay gắt như thế đó!”

Lục Trúc im lặng, chìm vào suy nghĩ.

Một lúc sau, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trần Linh Linh:

“Nè, em có thể kể cho anh tất cả những gì em biết không?”

“Hả?”

“Chuyện giữa chị em và mẹ em ấy.”

“Chuyện đó... sao anh không hỏi chị em?”

“Cô ấy không nói.”

Lý do này... nghe lại thấy rất hợp lý. Với tính cách Trần Nguyên Nguyên, không muốn ai biết thì tuyệt đối giữ kín.

Trần Linh Linh thở dài:

“Thật ra, em cũng chỉ biết một phần thôi. Chị em từng thay em gánh rất nhiều thứ.”

“Kể chi tiết đi.”

...

Một bên, Lục Trúc đang hỏi han tìm hiểu tình hình. Bên kia, Tiểu Như thì ra sức gợi chuyện để moi cho bằng được dưa.

Cô còn quá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.

Tại sao mẹ con họ lại như nước với lửa?

Tại sao chưa bao giờ thấy bóng dáng cha của Trần Nguyên Nguyên?

Những câu đối thoại của họ như thể chứa đầy mật mã mà chỉ hai người mới hiểu, còn cô – Tiểu Như – thì tò mò muốn điên.

Nhưng mặc kệ cô hỏi dăm ba câu, làm nũng đến mấy, Trần Nguyên Nguyên cũng không hé nửa lời.

Tiểu Như đành ngậm ngùi thở dài. Xem ra, cô không phải người có thể thật sự bước vào thế giới nội tâm của Trần Nguyên Nguyên...

Hay là... thử tìm Lục Trúc nhỉ?

Tiểu Như nở một nụ cười gian xảo, không dây dưa với Trần Nguyên Nguyên nữa.

Mà Trần Nguyên Nguyên cũng mặc kệ. Dù sao thì Lục Trúc cũng sẽ chẳng moi ra được gì.

Những chuyện này, không cần ai cũng biết. Tốt hơn hết... là chôn vùi cùng một người.

...

Sau khi nghe xong lời kể của Trần Linh Linh, Lục Trúc thở ra một hơi nặng nề, tâm trạng trở nên nặng trĩu.

Những điều đó... anh chưa từng biết.

Rắc rối rồi đây. Nếu muốn rút chân ra khỏi chuyện này, e rằng không dễ dàng.

Trần Linh Linh nhún vai:

“Em chỉ biết từng đó thôi. Còn lại, anh phải tự hỏi chị em rồi.”

“Ừ, anh biết rồi... Em học tiếp đi. Mấy chuyện này, không nhất thiết phải tìm ra tận gốc rễ đâu.”

Lục Trúc không định đào sâu thêm nữa. Anh sợ mình càng tìm hiểu sẽ càng bị cuốn vào.

Đến lúc đó, vấn đề không phải là có rút ra được hay không — mà là có muốn rút ra hay không.

Chỉ cần làm tốt vai diễn người yêu theo hợp đồng của anh là đủ rồi.

Giờ thì... nghĩ xem trưa nay ăn gì đã.

“Mẹ ơi, trưa nay mình ăn gì vậy?” Giang Thư bước vào bếp, ngoan ngoãn đứng một bên quan sát Thượng Quan Tình Vũ đang nấu nướng.

Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười, tay không ngừng đảo chảo:

“Mẹ vừa học được một món mới, lát nữa làm xong con thử xem nhé.”

“Vâng ạ.”

Giang Thư không nói gì thêm, yên lặng làm một người quan sát ngoan ngoãn.

Chỉ là... mục đích cô đến đây không đơn giản chỉ để hỏi về bữa trưa.

Bác sĩ Trần đã nhắn riêng cho cô, nhờ cô để ý đến tình trạng của Thượng Quan Tình Vũ.

Chỉ cần thấy có gì bất thường, Giang Thư lập tức phải báo lại.

Nhưng hiện tại nhìn qua, Thượng Quan Tình Vũ chẳng có gì bất ổn cả. Dường như chuyện tối qua chỉ là một giấc mộng, mà nay khi tỉnh mộng, cái bóng áp lực đó đã tan biến.

Ít nhất, Giang Thư cảm thấy là như vậy.

“Tiểu Thư, đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói dịu dàng của Thượng Quan Tình Vũ vang lên.

Giang Thư hoàn hồn, lắc đầu:

“Không có gì, chỉ đang nghĩ mẹ đang làm món gì thôi.”

“Bí mật~” Thượng Quan Tình Vũ lè lưỡi một cách tinh nghịch, gương mặt chưa từng bị thời gian bào mòn thoáng mang chút ranh mãnh của thiếu nữ.

Giang Thư mím môi, cũng không hỏi thêm.

Thời gian trôi qua từng chút, món ăn mới của Thượng Quan Tình Vũ cuối cùng cũng được bày ra bàn.

Nhưng khi nhìn thấy món ăn, Giang Thư lại có một dự cảm kỳ lạ.

Cô đã buông lỏng cảnh giác... quá sớm.

“Mẹ ơi, đây là...”

Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười:

“Món lư chử, nếm thử đi, mẹ học đặc biệt vì con đấy.”

Lư chử à...

Phản ứng đầu tiên của Giang Thư chính là liên hệ đến Lục Trúc.

Trùng hợp sao? Không, rõ ràng là không. Bác sĩ Trần lo lắng không phải vô cớ. Mẹ cô... quả nhiên chưa từ bỏ.

Lẽ ra cô nên khuyên mẹ đừng làm lớn chuyện. Dù sao khởi đầu cũng chẳng phải việc gì nghiêm trọng.

Nhưng...

Giang Thư lại do dự.

Trong lòng cô, luôn có một giọng nói vang lên, không ngừng lặp lại:

Tìm Lục Trúc.

Ánh mắt Giang Thư bắt đầu mờ dần. Phải rồi, sao cô lại phải ngăn cản mẹ chứ?

Mẹ làm thế... là vì cô mà.

Vậy nên, cô nên hết lòng giúp mẹ mới phải.

Hề hề hề hề hề...

Bầu không khí kỳ lạ lặng lẽ lan tràn giữa hai mẹ con, chỉ vì một người tên là Lục Trúc.

Bác sĩ Trần mãi không nhận được tin nhắn hồi âm của Giang Thư, không khỏi cảm thấy bất an. Cẩn tắc vô áy náy, thôi thì... đến tận nơi một chuyến vậy.

“Haizz, mất sạch điểm chuyên cần tháng này rồi...”

...

“Chiều nay dạy bù tiết hôm qua cho Linh Linh, tối ở lại ăn cơm, được không?” Trần Nguyên Nguyên khoác tay Lục Trúc, hai người sánh bước trên con phố.

Phía sau, là hai con cẩu FA ăn dưa hăng say.

Một đứa còn chưa tới tuổi yêu đương, đứa còn lại... khó nói.

Tiểu Như chậc chậc lưỡi, lắc đầu ra chiều tiếc nuối:

“Linh Linh à, sau này tìm bạn trai, đừng học theo chị em nha.”

Ăn quả dưa còn chưa trọn vẹn, không được rồi. Dù sao cô cũng từng đưa ra mưu kế, chẳng lẽ không được chút thành quả gì?

Ánh mắt Trần Linh Linh bỗng tối lại:

“À... em hiểu mà...”

“Ể? Chị còn chưa nói xong mà em đã hiểu rồi? Chẳng lẽ em là tri kỷ thất lạc nơi trần thế của chị?”

Trần Linh Linh ôm lấy con tim bé bỏng bị tổn thương:

“Không cần nhiều lời, em hiểu tất cả...”

Từ ngày chị có tên thầy giáo đáng ghét kia, thời gian để ý đến em càng lúc càng ít...

Trần Linh Linh là một bé gái cô đơn...

Tiểu Như vỗ vai an ủi:

“Hiểu là tốt rồi. Sau này em có bạn trai, đừng quên gọi chị đi cùng nha.”

Trần Linh Linh: ????

Hình như... hai người không cùng kênh?

Nghe hai cô nhóc tám chuyện loạn xạ bên cạnh, Lục Trúc thở dài, khẽ hỏi:

“Vậy sau khi hợp đồng kết thúc, cô định giải thích với họ thế nào?”

Nụ cười trên môi Trần Nguyên Nguyên dần tắt, cô ngẩng đầu nhìn trời:

“Thật ra... tôi từng nghĩ không chỉ một lần, hay là cứ tiếp tục như thế này... cũng tốt, ít ra thì khỏi phải...”

“Tôi từ chối.”

“...”

Quả nhiên... vẫn nên vặn đầu anh xuống thì hơn.