"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 20

“Cậu tốt nhất là nhớ kỹ những lời hôm nay mình nói đấy.”

Trước lời cảnh cáo của Nam Cung Hướng Vãn, Lục Trúc chỉ thản nhiên ngoáy tai, dáng vẻ hoàn toàn không nghiêm túc:

“Ờ, nhớ rồi. Rồi sao nữa?”

Đùa à, Lục Trúc có nợ gì cô ta đâu? Việc gì phải sợ?

Nam Cung Hướng Vãn hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi văn phòng. Cái gai trong mắt vừa đi khỏi, tâm trạng của Lục Trúc cũng như sáng sủa hơn hẳn.

Nhưng đúng như câu nói: nụ cười không biến mất, nó chỉ chuyển từ mặt người này sang mặt người khác.

Và nụ cười của Lục Trúc — vừa hay — lại chuyển sang mặt của giáo viên chủ nhiệm.

“Bốp!”

Một bàn tay vỗ lên vai Lục Trúc. Toàn thân cậu cứng lại, có cảm giác như sau lưng xuất hiện sát khí.

“Thầy vất vả lắm mới mời được người ta đến bàn chuyện, thế mà trò lại bày cho thầy một trò hề, hả?”

Lục Trúc cười gượng, xoay đầu lại với vẻ mặt khốn khổ:

“Thầy... cái này không phải lỗi em đâu mà...”

Tội nghiệp Lục Trúc, cậu có tâm tư gì xấu xa đâu chứ? Rõ ràng là cô ta chủ động kiếm chuyện trước, cậu chỉ phản đòn một cách hợp lý thôi mà!

Đáng tiếc, giáo viên chủ nhiệm không muốn nghe. Gương mặt vẫn đen kịt như đáy nồi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Lục Trúc chỉ biết âm thầm thở dài:

Xong đời rồi.

Sau một tiếng đồng hồ “tẩm bổ” bằng giáo huấn, tai của Lục Trúc sắp chai luôn. Đây chắc là lần đầu tiên cậu nghe thầy giáo nói nhiều đến thế.

“Thật là... phiền chết đi được.” Lục Trúc lầm bầm, quay người chuẩn bị về ký túc xá.

Đến giờ ăn rồi. Ăn xong ngủ một giấc, coi như xóa sạch buổi sáng đen đủi vừa rồi.

“Bạn học kia, xin dừng bước.”

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi khiến Lục Trúc khựng lại. Cậu hít một hơi thật sâu, bàn tay vô thức siết lại thành nắm đấm.

Lại ai nữa đây? Không biết nhìn đường à?

Mang đầy oán niệm quay đầu lại nhìn, oán niệm của Lục Trúc càng dâng cao khi thấy rõ người đứng trước mặt.

“Cậu có chuyện gì?” Giọng cậu cực kỳ không vui, sắc mặt cũng chẳng thân thiện hơn chút nào.

Hướng Thần hơi cau mày, nhưng vẫn giữ thái độ nhã nhặn:

“Tôi chỉ muốn làm quen thôi, kết bạn cũng được mà.”

“Không hứng.” Lục Trúc dứt khoát từ chối, chẳng buồn quay đầu lại, bỏ đi thẳng.

Hướng Thần không vội, gương mặt dần thu lại nụ cười:

“Cậu có xích mích với Nam Cung Hướng Vãn đúng không?”

Lục Trúc dừng bước, quay đầu liếc nhìn:

“Có hay không là chuyện giữa anh trai tôi và cô ta. Nếu cậu định mượn tôi làm gì đó thì xin lỗi, nước cờ của cậu sai rồi. Tôi khuyên cậu nên dẹp luôn ý định tính toán với tôi, không thì có ngày sẽ hối hận đấy.”

Nói xong, Lục Trúc quay người bỏ đi. Hướng Thần nhìn bóng lưng xa dần, mắt híp lại.

Lại bị người khác ngoài Nam Cung đe dọa. Hắn rất ghét cảm giác bị uy hiếp.

Gương mặt Hướng Thần dần trở nên vặn vẹo:

“Đã không biết điều, đừng trách tao.”

Còn Lục Trúc? Căn bản chẳng bận tâm Hướng Thần muốn làm gì. Trong mắt cậu, tên đó còn không hấp dẫn bằng một miếng thịt kho tàu.

Cậu vừa đi vừa đặt một phần cơm hộp, đợi đến khi về gần ký túc xá thì đồ ăn cũng giao đến nơi.

Quản lý thời gian đỉnh cao!

Cầm hộp cơm trên tay, Lục Trúc huýt sáo lên lầu, tâm trạng như mở hội.

Vừa ngồi xuống chuẩn bị thưởng thức món thịt kho tàu thơm lừng...

“Lục ca, sao giờ mới về? Không phải cậu trốn học đi cửa sau à?” Hoàng Bảo Thư ló đầu vào, ánh mắt thì dán chặt vào bát cơm của Lục Trúc.

“À, bị giáo viên gọi lên nói chuyện.” Lục Trúc lặng lẽ kéo hộp cơm ra xa.

“Cậu bị phát hiện trốn học rồi?”

“Ừ.”

“Thế mà cậu vẫn thản nhiên như không? Bắt được sugar mommy rồi à? Từ nay không cần cố gắng nữa?”

“Lời cậu có ẩn ý.” Lục Trúc liếc cậu ta một cái.

Hoàng Bảo Thư cười hề hề, cười cực kỳ đáng ăn đòn:

“Bọn này mới biết cậu với học tỷ Giang Thư quen nhau, ghê gớm đấy, không mời bọn này ăn mừng à?”

“Biến.”

“Hu hu hu, Lục ca vô tình quá đi~”

“Cậu còn lải nhải nữa là tôi cho ăn đấm đấy.” Dù đang cười, nhưng mặt Lục Trúc nghiêm túc hẳn lên.

Hoàng Bảo Thư biết điều rút lui:

“Chậc, chán chết. Thôi, cậu ăn tiếp đi.”

Cuối cùng cũng không ai làm phiền nữa. Lục Trúc thở phào, an tâm kéo bát cơm về trước mặt.

Bình yên quý giá lắm chứ chẳng đùa.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thành phố, Du Hi đang tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh buổi trưa.

Chỉ tiếc là tâm trạng cô vẫn chẳng khá hơn là bao.

Cô thậm chí đã bắt đầu quen với cảm giác này. Vô vị, chán chường, tay lật từng trang tạp chí.

Nhưng dù có nhìn vào, chữ nghĩa cũng không lọt nổi vào đầu. Cô vẫn luôn nghĩ đến Lục Trúc.

Du Hi khép lại tạp chí, nhấc tách trà nhấp một ngụm.

“Vũ Dao.”

“Tiểu thư, người cần gì ạ?”

“Em thấy phòng chị còn thiếu thứ gì?”

Vũ Dao biết Du Hi đang nghĩ đến ai, ánh mắt thoáng trầm xuống.

“Xin lỗi vì nói thẳng, nếu người muốn thì cứ bắt về là được.”

“Em nghĩ vậy thật sao?” Du Hi liếc cô ta một cái, ánh mắt nhàn nhạt nhưng không có chút trách mắng nào.

“Tiểu thư chỉ muốn mời bạn ăn một bữa cơm, có gì sai đâu chứ?”

“Vậy chuyện này, giao cho em làm.”

Vũ Dao khẽ gật đầu rồi rời đi.

Chẳng bao lâu sau, trước ký túc xá nam, xuất hiện một cô gái mặc đồng phục hầu gái, che ô đứng im lặng.

Vũ Dao ngẩng đầu lên, lấy điện thoại ra.

Ong ong ong——

Lục Trúc vừa trèo lên giường thì điện thoại vang lên. Cậu gãi đầu, nhìn xem ai gọi.

Số lạ.

Ánh mắt Lục Trúc hơi nheo lại, lòng cảnh giác cao hơn một chút. Cậu bấm nghe:

“A lô, ai vậy?”

“Lục Trúc tiên sinh.”

Giọng của Vũ Dao. Lục Trúc khẽ nhíu mày, lập tức cảm thấy có điều chẳng lành nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

“Cho hỏi cô là...?”

“Chào buổi trưa, Lục tiên sinh. Tôi là người hầu của tiểu thư Du Hi, thay mặt tiểu thư mời ngài đến dùng bữa.”

“Thôi khỏi đi. Giờ này rồi còn làm khách gì nữa? Ăn cơm xong là phải ngủ trưa rồi.”

Bị từ chối, Vũ Dao chẳng hề tỏ vẻ bất ngờ:

“Lục tiên sinh, ngài vẫn nên đi một chuyến thì hơn.”

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Lục Trúc. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chắc không đến mức đó đâu nhỉ? Đây là ký túc xá nam mà, cô ta đâu thể vào được? Sao cứ có cảm giác mình sắp bị bắt cóc thế này?

Lục Trúc bật cười, lắc đầu:

“Về nói với tiểu thư nhà cô, đừng mơ tưởng đến tôi nữa. Tôi là người mà cô ấy vĩnh viễn không thể có được.”

Nói rồi cậu cúp máy, nhún vai trèo lại lên giường.

Gương mặt Vũ Dao bắt đầu lạnh lại. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mắt lộ vẻ nguy hiểm.

Không biết điều đúng không? Vậy đừng trách tôi.

Ánh sáng lờ mờ khiến Lục Trúc càng thêm lười biếng. Ăn cơm là đã buồn ngủ rồi, giờ càng muốn ngủ sâu.

Điều khiến cậu thấy hài lòng là — lần này ngủ không mơ gì cả.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa — không ngủ một giấc thì thấy có lỗi với bản thân quá.

Mọi thứ bên ngoài dường như chẳng còn liên quan đến cậu nữa. Cậu chỉ cần tận hưởng thiên đường nhỏ này là đủ.

Lục Trúc ngủ một mạch rất lâu, đến khi tỉnh dậy thì cảm thấy đầu óc vô cùng minh mẫn.

Không có ánh sáng chói mắt. Nhắm mắt cũng biết trời bên ngoài vẫn còn âm u.

Tuyệt vời!

Lục Trúc kéo chăn trùm kín người, muốn chôn mình sâu thêm một chút.

Nhưng mà vừa kéo một cái...

Có gì đó... không đúng.