"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 24

Cuối cùng thì… điều mà Trần Nguyên Nguyên mong muốn cũng đã thành hiện thực.

Cái giá phải trả là—Lục Trúc biến thành một con rối không hơn không kém.

Suốt bữa tối, Lục Trúc chỉ biết duy trì nụ cười xã giao đầy cứng nhắc. Mỗi phản ứng, từng động tác đều máy móc đến mức chẳng khác gì một con rối không có linh hồn.

Cậu đã hoàn toàn tê liệt cảm xúc rồi. Lục Trúc giờ chẳng còn dám mong cầu điều gì lớn lao nữa, chỉ hy vọng ăn xong bữa này, Trần Nguyên Nguyên sẽ chịu xóa bản ghi âm, rồi hai người ai đi đường nấy.

Nhưng nghĩ lại thì, đó vẫn chỉ là mộng tưởng. Trần Nguyên Nguyên, liệu có dễ dàng buông tha cậu đến thế không?

Lục Trúc thở dài, nụ cười gượng gạo trên mặt cũng dần nhạt đi.

Cơ mặt cứng đơ hết cả rồi.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Trần Nguyên Nguyên hỏi với giọng điềm tĩnh, kéo Lục Trúc trở về thực tại.

“Không có gì... chỉ là đang nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay thôi. Muốn sắp xếp lại dòng suy nghĩ một chút.”

Trần Nguyên Nguyên đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu để tâm đến việc ai là người đứng sau hãm hại mình đến vậy sao?”

“Ể? À... ừ, cũng có.”

Lục Trúc lảng ánh mắt đi chỗ khác. Thật ra cậu chỉ đang bàng hoàng vì hôm nay có quá nhiều chuyện đổ dồn vào cùng lúc. Còn việc “ai đứng sau” chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nhưng nếu đã có manh mối thì cũng tốt. Ít nhất giúp xoa dịu phần nào tâm trạng mệt mỏi của cậu.

“Biết rồi thì sao?” Trần Nguyên Nguyên chậm rãi hỏi, mắt vẫn không rời khỏi Lục Trúc.

Không hiểu sao, tim Lục Trúc thót lại. Cậu nuốt khan một cái rồi trả lời, “Thì... chắc sẽ tìm cô ta nói chuyện?”

“Lại đi gặp riêng một cô gái khác?”

“Không phải... Ý tôi là sẽ cố gắng tìm chứng cứ, rồi hẹn gặp mặt trong sự hiện diện của thầy cô giáo, kiểu như... nói chuyện rõ ràng ấy.”

“Thế có tác dụng sao?”

Cảm giác bị mỉa mai hiện rõ rành rành. Lục Trúc giật nhẹ khóe môi, “Tác dụng hay không thì... ít nhất còn hơn là không làm gì cả. Ngồi yên không phản kháng chỉ khiến đối phương được nước lấn tới thôi.”

Trần Nguyên Nguyên khẽ gật đầu, “Cần tôi giúp không?”

“...”

Lục Trúc hiểu rồi. Rốt cuộc thì, Trần Nguyên Nguyên cố tình gợi lại chuyện này chính là để ép cậu mở lời nhờ vả.

Cậu cau mày, giả vờ trầm ngâm suy nghĩ.

Hiểu rồi. Mục đích của Trần Nguyên Nguyên là khiến cậu ngày càng dựa dẫm vào cô ta. Mà một khi mối quan hệ kiểu đó hình thành, muốn cắt đứt thì khó vô cùng.

Nguy rồi đây!

Lục Trúc cười gượng, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Không cần đâu. Cậu đã giúp tôi quá nhiều rồi, sao còn có thể làm phiền thêm được nữa?”

“Giúp thêm chút nữa cũng chẳng sao.”

“Không không không, tôi sẽ thấy áy náy đấy. Với cả tôi không thích mang nợ ai.”

“Nhưng rõ ràng cậu đang cần giúp.”

“Không, tôi nghĩ là mình ổn.”

“Cậu. Cần. Giúp. Đỡ.”

“......”

Đệt! Đây chẳng phải đe dọa trắng trợn sao?!

“Tôi... tôi có thể từ chối không?”

“Không thể.”

“...... Vậy thì... làm phiền cậu vậy.”

Lục Trúc cảm thấy cả người vô lực. Giờ chẳng còn tâm trí quan tâm gì đến kẻ đứng sau nữa. Cậu chỉ muốn thoát khỏi Trần Nguyên Nguyên, rồi lăn về ngủ một giấc thật sâu.

Thật sự quá mệt mỏi rồi.

Cậu thở dài, “Vậy... giờ cậu có thể nói cho tôi biết người đó là ai chưa?”

“Có thể.”

...

“Thì cậu nói đi chứ?” Gật đầu rồi lại im re là sao?!

“Cậu sốt ruột à?”

“Không phải, chỉ là... tính tôi hơi thiếu kiên nhẫn chút thôi.”

Trần Nguyên Nguyên lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép gì đó lên đó.

Lục Trúc ngơ ngác, không biết nên phản ứng ra sao. Cô ta đang ghi sổ thù hận à? Nhưng cái này có gì đáng để thù?

Mãi đến khi cô ta ngừng viết, Lục Trúc mới nhếch mép, dè dặt hỏi, “Giờ thì cậu có thể nói rồi chứ?”

Trần Nguyên Nguyên thu sổ lại, nhìn thẳng vào mắt Lục Trúc, chậm rãi nói: “Cậu có biết một người tên là Lưu Nguyệt Tâm không?”

Là cô ta?!

Lục Trúc nhíu mày. Cậu không nhớ mình từng đắc tội gì với cô ta, ngoài việc đã từ chối một lần bắt chuyện.

Không đến mức vì chuyện nhỏ đó mà ghi thù, đúng không?

À không, thật ra... cô ta đúng là kiểu người nhỏ nhen như thế. Kiếp trước cũng từng giở trò sau một chuyện lặt vặt. Nếu không nhờ Trần Nguyên Nguyên tự phát hiện sự thật, thì Lục Trúc chắc chắn đã mang tiếng oan rồi.

Vậy lần này lại là muốn gây sự nữa sao?

Nhưng cảm giác mách bảo Lục Trúc rằng... mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Nhìn sắc mặt cậu thì chắc là biết rồi nhỉ. Tên tóc vàng hôm nay chính là em họ của Lưu Nguyệt Tâm. Theo như tôi đoán thì tối nay cậu ta sẽ bị người nhà đến đón về.”

Đón về... có hơi trễ nhỉ? Bình thường, con cái xảy ra chuyện, phụ huynh phải có mặt trong một tiếng đầu tiên chứ? Giờ này mới tới...

Bị gia đình ruồng bỏ rồi à?

Nhắc đến đây, Lục Trúc bất giác nghĩ đến Tường Thần – người mà cậu luôn nghi ngờ từ đầu.

Cảm giác trong lòng mách bảo cậu rằng, dù Lưu Nguyệt Tâm là người ra mặt, nhưng rất có thể người đằng sau đạo diễn tất cả chính là Tường Thần.

Tuy nhiên, đây chỉ là trực giác. Không có chứng cứ, cậu chẳng thể làm gì. Vô cùng phiền phức.

Lục Trúc liếm môi, quay sang nhìn Trần Nguyên Nguyên, “Này, rốt cuộc cậu giúp tôi nhiều như vậy là vì sao thế?”

Vấn đề lại quay về điểm ban đầu. Cậu cần làm rõ rốt cuộc Trần Nguyên Nguyên đang mưu tính điều gì.

Phía Du Hi đang bắt đầu rối loạn. Còn Trần Nguyên Nguyên thì ngày càng khó đoán. Lục Trúc cần thu thập thêm thông tin.

Ít nhất, để tránh những chuyện ngoài ý muốn trong tương lai.

“Này, vì sao cậu lại giúp tôi?”

Trần Nguyên Nguyên khẽ vén tóc, khiến Lục Trúc bất giác nuốt nước bọt, “Cậu tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”

Hả? Chỉ vì thứ cảm xúc sinh lý dễ giải thích đó thôi á?

Lục Trúc thở dài trong lòng, vừa định mở miệng thì đã bị ngắt lời.

“Mà thật ra cũng buồn cười... Tôi không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Tôi chỉ tin vào bộ não của mình.”

Câu nói tự mâu thuẫn khiến Lục Trúc ngơ ngác. Một lúc lâu cũng chưa hiểu cô ta định nói gì, chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu.

“Thế thì... làm cậu mệt rồi.”

“Trễ rồi, tôi về trước. Mai gặp.”

“Mai gặp... Ể? Sao lại là mai gặp?”

“Vậy nói lại—lần sau gặp nhé.”

“Ờ...”

Không hiểu nổi luôn!

Lục Trúc vò đầu, nhìn đống đồ ăn vẫn còn trên bàn, trầm ngâm.

Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại chỉ tin vào bộ não của mình—vậy bộ não cô ta đã phán đoán điều gì?

Đột nhiên, một cơn đau nhói bất ngờ ập tới. Lục Trúc nhíu mày, ôm đầu.

Không nghĩ nữa. Nghĩ nữa chắc não nổ mất.

Lục Trúc cười khổ, cuối cùng sau bao nhiêu hồi ngồi yên, cũng cầm đũa lên ăn.

“Ợ—”

Ăn no quá mức, Lục Trúc xoa bụng, sắc mặt tái đi.

Gọi hơi nhiều món... mà mang về cũng không có tủ lạnh, chắc chắn sẽ hỏng.

Lãng phí thì tiếc lắm. Nhất là trong khi hiện giờ cậu không có bất cứ nguồn thu nào.

Không còn cách nào khác, chỉ đành cố mà ăn hết.

May mà cái dạ dày vẫn còn trâu bò.

Lục Trúc ngẩng lên nhìn trời. Không thấy trăng, chỉ lờ mờ vài đám mây.

Gió lạnh thổi qua, cậu rùng mình, thở dài rồi bước về hướng trường học.

Hôm nay đúng là một ngày bị chơi khăm toàn tập.

Hết bị Du Hi xoay như chong chóng, giờ lại bị Trần Nguyên Nguyên ép đến sứt đầu mẻ trán. Lục Trúc bắt đầu thấy mông lung.

Lúc đi ngang một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, ánh mắt cậu vô tình bắt gặp chiếc vòng Mobius đặt trong tủ kính. Bước chân khựng lại.

Lại là vòng Mobius à... Dạo này gặp mãi, chẳng còn bất ngờ nữa.

“Anh trai, anh nhìn món nào ưng không? Vào xem thử nhé~?”

Bỗng có người cất tiếng chào mời, khiến Lục Trúc giật mình. Sau đó vội xua tay, “Không cần đâu, tôi chỉ tiện mắt nhìn qua thôi...”

“Ấy chà~ Không sao mà~ Vào xem thử đi! Không mua cũng được! Trời lạnh thế này, vào trong cho ấm đã!”

“...”