"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 30

Lục Trúc cuối cùng cũng lết dậy được, sau cơn đau đớn thì cảm giác sảng khoái dần kéo tới.

Nói thật, được xoa bóp thế này cũng thoải mái đấy — chỉ là cái quá trình thì đúng là hành xác.

Gió mưa qua rồi, mới thấy cầu vồng là thật.

Lục Trúc âm thầm thở dài, len lén liếc nhìn Giang Thư bên cạnh đang cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân.

Lần này... cậu đúng là ngã đau một cú nhớ đời.

Giang Thư quay đầu, mỉm cười tươi rói nhìn cậu, tay ôm lấy cánh tay cậu còn siết chặt hơn trước: “Bé con, bây giờ thấy thế nào rồi?”

Thế nào á? Trong lòng rối bời, u ám vô cùng!

Nhưng lời thật thì Lục Trúc không dám nói, đành cưỡng ép kéo một nụ cười gượng gạo, giơ ngón cái lên: “Rất... thông suốt.”

Thông suốt thật đấy, kiểu như linh hồn bị đánh cho bay ra khỏi xác rồi nhập lại vậy.

“Vậy thì tốt quá! Giờ mình về nhà luôn hay đi dạo tiếp nhỉ?”

Nhà mình rồi kìa, không còn phân biệt của ai với ai nữa à?

Khóe miệng Lục Trúc co giật, “Vậy thì... mình đi dạo chút nữa đi. À phải rồi, hay là rủ dì Thượng Quan đi cùng luôn nhé?”

Trong lòng hơi phản kháng, cậu thật sự chưa sẵn sàng để quay lại nhà Giang Thư. Nhưng kế hoạch “ngăn chặn” vẫn phải được thực hiện.

Nghĩ mà tức, bao lần cậu vạch ra kế hoạch hẳn hoi đều bị phá sản sạch trơn.

Nếu lần này có thể lật ngược tình thế, thì đúng là rửa nhục một phen.

Nhưng trong mắt Giang Thư, đề nghị này của Lục Trúc có hơi kỳ quặc.

Cô trầm mặc một lúc, nụ cười trên môi dần tắt, thay vào đó là khí lạnh nhè nhẹ toát ra, “Không lẽ... em để ý mẹ chị rồi?”

“Ể?! Sao chị lại nghĩ thế được chứ!” Lục Trúc hoảng hốt thật sự — cậu không muốn làm “chiến thần đầu bò” rồi bị chặt xác đâu!

Quả phụ gì gì đó, Lục Trúc tuy thích xem thật, nhưng chưa bao giờ muốn làm nam chính trong mấy kịch bản đó.

Sẽ bị trời đánh chết mất!

Cậu còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa mà!

Lục Trúc nuốt nước bọt cái ực, lo lắng nhìn Giang Thư.

Ngay sau đó, Giang Thư đột nhiên bật cười trở lại: “Giỡn thôi mà! Em mà dám, chị cũng không tha cho em đâu~”

“Trò đùa này không vui chút nào luôn ấy...”

“Chỉ là thấy bé con hình như hơi căng thẳng, chị muốn xả bớt không khí một chút thôi. Hay là... trong lòng em có gì mờ ám?”

Vẻ mặt Giang Thư lại thay đổi, đôi mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào cậu.

Xong rồi, chịu không nổi nữa rồi — tốc độ đổi sắc mặt này khiến Lục Trúc muốn quỳ xuống bái phục.

Bị đánh trúng tâm lý, cậu ôm ngực rên rỉ: “Không... chỉ là trong khoảnh khắc đó, em cảm nhận được một sức ép đạo đức và luân lý khủng khiếp tràn ngập toàn thân.”

Giang Thư thu lại vẻ tươi cười, chu môi hờn dỗi, “Hứ, ai bảo trước kia em toàn lừa chị, giờ chị giảm niềm tin vào em là lỗi của ai?”

“Được rồi được rồi, là lỗi của em... nhưng mà chị à, chị đừng hù em kiểu đó nữa được không? Tim em yếu thật sự chịu không nổi...”

Giang Thư liếc cậu một cái, hất tóc đầy kiêu ngạo. Mái tóc dài đen nhánh phất nhẹ qua vai cậu, “Thôi được, hôm nay tha cho em.”

Lục Trúc thở phào, “Vậy thật sự cảm ơn chị rất nhiều.”

“Nhưng mà!” Giang Thư lập tức chuyển giọng, tim Lục Trúc lập tức nhảy lên tận cổ họng, “Em phải theo chị đi chụp ảnh.”

Lục Trúc sững người một chút, “Chụp ảnh? Tất nhiên là được rồi.”

“Hehe~ vậy đi thôi!”

Giang Thư vừa kéo vừa lôi Lục Trúc đi về phía thang máy, miệng liên tục hối thúc. Lục Trúc chỉ biết bất đắc dĩ bước theo.

Mà cậu cứ cảm thấy mình đang quên mất chuyện gì đó...

...

“Vâng, cảm ơn chị đã vất vả.” Thượng Quan Tình Vũ cúp điện thoại, nhíu mày suy nghĩ.

Thì ra Lục Trúc còn có một cô em gái ruột? Nhưng tại sao lúc được nhận nuôi, lại chỉ có mình cậu bị bỏ lại?

Thượng Quan Tình Vũ thấy tò mò, nhưng nếu chỉ dựa vào mấy suy đoán lộn xộn của mình thì chẳng thể ra được đáp án gì cả.

Đã vậy thì... đợi gặp được đứa bé ấy rồi hỏi cũng không muộn!

Thượng Quan Tình Vũ mỉm cười — như vậy chẳng phải rất tốt sao? Trong đại gia đình này lại có thêm một người thân, không phải càng ấm cúng hơn à?

...

“Nhìn kìa, bé con! Có phải nơi này rất tuyệt không~?” Giang Thư vui vẻ chỉ vào một cửa hàng nhỏ phía trước.

Lục Trúc nhìn chằm chằm tấm bảng hiệu hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi.

Không gian Sáng tạo — còn được gọi là “Thánh địa DIY của các cặp đôi”.

Thì ra cái “chụp ảnh” mà Giang Thư nói tới, là ảnh đôi.

Lục Trúc nhẹ cả người — còn tưởng chị ấy rủ cậu đi chụp ảnh cưới cơ chứ!

Hú vía, may là chưa đến mức đó.

“Bé con! Mau lên mau lên! Máy chụp sticker không có ai kìa!” Giang Thư tung tăng nhảy tới đó như một đứa trẻ.

Lục Trúc đứng đơ tại chỗ mất vài giây, đến khi không còn thấy bóng cô đâu mới chậm rãi đi theo.

Chụp sticker... là lần đầu tiên Lục Trúc thử mấy thứ này.

Chụp xong thì dán ở đâu nhỉ?

Thôi kệ, tạm thời cứ dỗ chị ấy vui cái đã, lỡ mà chị ấy lại bày trò gì mới thì cậu sống không nổi đâu.

“Bé con! Nhanh lên nhanh lên~!” Giang Thư lại gọi thúc giục, Lục Trúc chỉ còn nước tăng tốc.

Con gái mà chụp ảnh thì đúng là chuyện lằng nhằng vô cùng — Lục Trúc bây giờ mới thực sự thấm thía. Cái máy sticker này cậu chỉ cần nhìn qua là hiểu hết cách dùng rồi.

Cứ tưởng sẽ xong nhanh, ai ngờ lại đánh giá thấp thời gian Giang Thư chọn phông nền.

Lục Trúc thở dài, “Không biết chọn cái nào thì sao không chọn hết luôn đi cho nhanh?”

“Không được qua loa như vậy. Với lại... em đang sốt ruột với chị à?”

Nguy! Nguy! Nguy!

Lục Trúc lập tức nặn ra một nụ cười hết mức dịu dàng, “Sao có thể chứ! Chỉ là, thấy chị cứ băn khoăn mãi như vậy, em cũng thấy khó chịu thay. Chị muốn gì cứ nói, có em ở đây rồi! Chỉ cần em làm được, chị cứ thoải mái mà làm!”

Giang Thư nhìn cậu đăm đăm, khóe môi cong cong, “Đây là em nói đấy nhé, nếu em không làm được thì sao?”

Lục Trúc im lặng.

Cảm giác lại sắp bị đào hố nữa rồi. Nghĩ kỹ mà xem... thứ Giang Thư muốn, chẳng phải là chính mình à?

“Em...”

“Hửm—?”

“Nếu không làm được, thì em sẽ bù đắp cho chị cái còn tốt hơn.”

Giang Thư lạnh mặt, “Vậy là em lại muốn ném chị cho người khác?”

Cứ thế này là toi thật!

Lục Trúc nuốt nước bọt, bày ra vẻ “à há hiểu rồi” như thể vừa ngộ đạo, “Hóa ra thứ chị muốn chính là em sao? Vậy thì dễ rồi, cái này em lúc nào cũng có thể tặng cho chị.”

“Em cố tình giả vờ không hiểu đúng không?”

“Không đâu... chỉ là dạo gần đây bị chỉnh hơi nhiều, đầu óc hơi chậm hiểu một chút.”

Đây là sự thật, nên Lục Trúc cũng không thấy áy náy gì, đối diện với Giang Thư vô cùng thản nhiên.

Giang Thư không thấy biểu hiện nói dối nào trên mặt cậu, đành buông tha, nhưng tay vẫn nắm cổ áo Lục Trúc, “Tốt nhất là như vậy. Chính miệng em nói, chị muốn gì em sẽ cho chị. Nếu chị phát hiện em lại lừa dối chị... thì chuẩn bị chết đi là vừa!”

“Chắc chắn sẽ không lừa chị.” Lục Trúc cười nhẹ.

Ừ, sẽ không lừa — nhưng câu phía sau là nếu không làm được thì đành chịu, không phải sao? Thế thì đâu tính là nói dối chứ.

Lách luật ngôn từ, Lục Trúc khẽ cong môi cười gian.

“Rồi rồi, chọn cái này nhé! Mau vào tạo dáng, chuẩn bị chụp nào!”

“Tạo dáng?” Lục Trúc còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Giang Thư kéo hẳn vào khung hình.

Bị ép vào cuộc chơi.

Mười phút sau, Lục Trúc cầm mấy tấm sticker vừa in ra, lặng lẽ không nói gì.

Trong ảnh, hai người dựa sát vào nhau, cực kỳ thân mật, như thể đang công khai với cả thế giới: Chúng tôi đang yêu nhau!

Chỉ là, không hiểu vì sao, Lục Trúc lại có một linh cảm kỳ quái...

Những bức ảnh này — tuyệt đối không thể để cho Du Hi hay Trần Nguyên Nguyên nhìn thấy!