"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 33

Hôm nay đúng là một ngày không mấy suôn sẻ với Lục Trúc. Cảm cúm tuy có đỡ hơn, nhưng cái phiền toái thật sự là Giang Thư—cô ấy dính lấy cậu như sam một cách bất ngờ.

Cậu đã hoàn toàn quên mất buổi sáng trôi qua như thế nào, chỉ nhớ mơ hồ có một con gấu túi cỡ lớn bám lấy mình suốt.

Khó khăn lắm mới chờ được đến chiều, lúc Giang Thư phải đi kiểm tra định kỳ, cô nàng mới chịu rời khỏi người cậu, tuy vẫn đầy lưu luyến.

Nhưng mà…

Lục Trúc thở dài một hơi, khẽ nghiêng đầu nhìn Giang Thư:

"Chị, hôm nay trời nắng to, có cần phải dính nhau sát rạt thế này không?"

"Em đang chê chị à?"—giọng điệu cô có phần hờn dỗi, nhưng không dữ dằn như hôm qua.

Dường như... yếu hơn thì phải.

Từ sắc mặt và những hành động kỳ lạ của cô, Lục Trúc mơ hồ đoán ra điều gì đó.

Mấy ngày tới, tuyệt đối không được đi ngủ muộn hơn Giang Thư!

Lục Trúc hít sâu, bất đắc dĩ nói:

"Được được được, chị muốn dựa bao nhiêu cũng được. Mình đi thôi, bác sĩ Trần chắc đợi từ lâu rồi."

"Ừ."

Nỗi bồn chồn buổi sáng tạm thời bị vứt ra sau đầu, tâm trí Lục Trúc đã hoàn toàn bị Giang Thư kéo đi.

"Chị à, đi đường phải mở mắt chứ."

"Ưm—không muốn đi... Hay là đừng đi nữa được không?"

"Nhưng bác sĩ Trần dành riêng thứ Bảy hàng tuần cho chị mà, không đi thì kỳ lắm."

"Vậy gọi bác sĩ đến nhà đi. Với lại, rõ ràng là chị khám bệnh, sao em lại nôn nóng hơn cả chị? Em muốn gặp bác sĩ Trần lắm à? Em thích cổ rồi đúng không?"

Lục Trúc cạn lời, nắm tay cũng bắt đầu cứng lại:

"Chị, đừng có đổ oan cho người khác để bao biện cho cái tính lười biếng của mình chứ."

"Nhưng... chị thật sự không muốn nhúc nhích mà..."

Lục Trúc thở dài bất lực, khom người bế ngang Giang Thư lên, ôm xuống thang máy.

Cưỡng chế khởi động hệ thống, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ.

Lục Trúc nhanh chóng cảm nhận được cơ thể mình đang phản đối, dù Giang Thư không nặng, nhưng với thể trạng hiện tại thì vẫn quá sức.

Thang máy vừa xuống đến tầng một, Lục Trúc lập tức đặt cô xuống, đổi sang vịn tay dìu đi.

Chậm một chút cũng được, còn sức mà phòng ngừa bất trắc.

"Chị, nếu hôm nay chị mệt thế này, hay là mình không tập dợt nữa nhé?"

Giang Thư đột nhiên mở mắt:

"Không được! Phải tập chứ! Chị đặt lịch với phòng học rồi."

Vừa nhắc đến là khí thế lại bừng bừng, đến mức nào mới gọi là chấp nhất đây?

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch:

"Vậy thì chị phải giữ tinh thần cho tốt vào, nếu cứ thế này thì sẽ bị cả nhóm đồng lòng gạch tên đấy."

"Không đời nào."

"Chị đúng là không ý thức được quan hệ xã giao của mình tệ cỡ nào."

Giang Thư lườm Lục Trúc một cái, bản năng mách bảo cậu đang đem cô ra so với hai con hồ ly kia.

Một cảm giác nguy hiểm vô hình tràn tới, Lục Trúc lập tức im bặt.

Thành thật vẫn là phương án sống sót duy nhất.

Xe lăn bánh đến bệnh viện, lúc chờ kiểm tra, Lục Trúc cuối cùng cũng có một khoảng lặng.

Nhưng... nên nghĩ gì đây?

Cảm giác hoang mang, bất an ban sáng đã tan biến, khiến cậu nghi ngờ không biết đó có phải chỉ là triệu chứng cơ thể suy nhược.

Vậy bây giờ, cậu nên làm gì?

Tại sao... lại thấy mơ hồ đến thế?

"Lan Lan, ba mẹ cháu đồng ý cho đi xa chứ?"

Thượng Quan Tình Vũ đang dẫn Tần Lan đi dạo trong trung tâm thương mại. Trong bữa trưa, họ đã trò chuyện khá nhiều, khiến cô bắt đầu buông bỏ cảnh giác.

Chỉ là một bé gái hiểu chuyện quá sớm thôi mà.

Tần Lan mỉm cười:

"Cháu đã bàn với ba mẹ rồi, dì Thượng Quan không cần lo đâu ạ!"

"Vậy sao... Nhưng hay là để dì nói chuyện trực tiếp với ba mẹ cháu một tiếng, kẻo họ lo lắng."

Tần Lan trầm mặc giây lát rồi lại nở nụ cười tươi rói:

"Được ạ! Dì Thượng Quan, để cháu dẫn dì đi gặp ba mẹ!"

"Ừ, nếu mọi chuyện thuận lợi thì tối nay mình mua vé luôn, được không?"

"Ưm, dì Thượng Quan, có thể mua vé sớm hơn chút không ạ? Cháu thật sự rất rất muốn gặp anh trai."

"Đương nhiên là được rồi." Thượng Quan Tình Vũ xoa đầu Tần Lan, xách theo túi đồ vừa mua rời khỏi trung tâm thương mại.

...

Thật bất ngờ là con bé dễ nói chuyện vậy.

Thượng Quan Tình Vũ đứng trước cửa nhà họ Tần, ngoái đầu nhìn lại.

"Dì Thượng Quan! Đi thôi!" Tần Lan vẫy tay gọi, kéo cô trở về thực tại.

"Ừ, lên xe nào."

Nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn len lỏi trong lòng, khiến Thượng Quan Tình Vũ không khỏi nhớ lại vừa rồi.

Dưới sự dẫn dắt của Tần Lan, cô gặp được vợ chồng nhà họ Tần—những người đã nhận nuôi con bé.

Chỉ là, vợ chồng họ có vẻ không giỏi ứng phó với người ngoài, luôn tỏ ra gượng gạo và cứ liếc nhìn cô mãi.

Nếu chỉ thế thì chưa đến mức đáng ngờ.

Vấn đề là: khi nghe Tần Lan nói sẽ rời nhà một thời gian, họ rõ ràng... thở phào nhẹ nhõm.

Chi tiết đó khiến Thượng Quan Tình Vũ bắt đầu nghi ngờ—phải chăng cặp vợ chồng này không còn muốn tiếp tục nuôi dưỡng Tần Lan nữa?

Niềm tin một khi đã hình thành thì khó lung lay, trừ phi tận mắt chứng kiến những cảnh tượng tồi tệ nhất.

Nhưng... những cảnh đó không xuất hiện—hoặc đã bị cưỡng chế che giấu đi rồi.

Quay sang nhìn Tần Lan đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cô cảm thấy tim nhói lên.

Không có đứa trẻ nào lại cam tâm bị bỏ rơi cả.

"Lan Lan."

"Dạ? Sao vậy dì Thượng Quan?" Tần Lan quay đầu lại, đôi mắt to tròn mang theo vẻ ngây thơ thuần khiết.

Lời định nói bị nghẹn trong cổ họng Thượng Quan Tình Vũ, hóa thành tiếng thở dài không lời:

"Không có gì... Nếu cháu muốn, sau này có thể sống cùng anh trai mãi mãi."

Tần Lan nhoẻn cười, ánh nhìn trong đáy mắt trở nên mơ hồ:

"Vâng! Nhất định... sẽ được mà."

Nụ cười ấy, khi quay đầu đi, liền hóa thành điên dại.

Bên kia, sau khi Giang Thư kiểm tra xong, Lục Trúc bị bác sĩ Trần gọi riêng ra trò chuyện.

Cô nhìn Lục Trúc thật lâu, rồi thở dài:

"Em biết tình trạng hiện giờ của cô ấy chứ?"

"Biết, nhân cách thứ hai đã chiếm ưu thế rồi."

"Thế sao em vẫn bình tĩnh như không vậy?" Ánh mắt bác sĩ Trần trở nên phức tạp, nhìn cậu đầy khó hiểu.

Lục Trúc thở dài... Không bình tĩnh nổi à? Một câu thôi—quen rồi thì cũng hết ngạc nhiên.

"Thôi được, tình trạng hiện giờ của Giang Thư... vẫn coi là bình thường. Nếu có thể, em cố gắng giúp cô ấy phục hồi một phần đi, bằng không mẹ cô ấy sẽ rất buồn."

"Nhưng mà... nếu dì Thượng Quan đã biết và chấp nhận tình trạng này rồi thì sao?"

Bác sĩ Trần ngẩn ra, nhìn chằm chằm Lục Trúc, há miệng hồi lâu mà không nói thành lời:

"Xong rồi xong rồi, nhà này đúng là không ai bình thường cả."

"Nghĩ tích cực chút đi, ít nhất... ít nhất bề ngoài họ vẫn giữ được vẻ bình thường."

"... Tâm lý em thật vững vàng."

Lục Trúc quay mặt đi, cười gượng.

Tâm lý vững à? Không đâu, là do... không còn đường lui nữa rồi.

Bác sĩ Trần thở dài:

"Thôi, chuyện này cũng không thể vội được. Cứ ở bên cạnh cô ấy nhiều một chút đi, chị thấy cô ấy ở cạnh em thì ngoan ngoãn lắm."

Ngoan? À đúng rồi, ngoan lắm.

Chỉ là người ngoan là cậu thì đúng hơn.

"Vậy bọn em về đây, bác sĩ Trần, hẹn gặp tuần sau."

"Đợi đã, chị có một chuyện muốn hỏi em từ lâu rồi."

"Chuyện gì vậy?"

"Sao em biết chị họ Trần?"

Lục Trúc sững người, não nhanh chóng vận hành hết công suất:

"À... tên ghi trên bảng tên của chị mà!"

"Ồ, ra là vậy."

"Haha, bọn em về đây." Lục Trúc nhanh chóng chuồn lẹ.

Bác sĩ Trần nhíu mày.

Mà khoan—lần đầu gặp Lục Trúc... mình có đeo bảng tên không nhỉ?