"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5926

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 37

Lục Trúc tỉnh lại rồi lại ngất đi.

Cơ thể yếu ớt, không còn sức lực, đau đớn quằn quại, cậu ho khan hai tiếng, nở nụ cười thê lương.

Chuyện… đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?

Trong cơn mê man, Lục Trúc có cảm giác như có ai đó đang bóp cổ mình.

Phải rồi, cậu lại một lần nữa trọng sinh, còn Giang Thư thì cũng lại nhớ lại ký ức kiếp trước.

Mệt mỏi quá rồi, chẳng còn muốn phản kháng nữa, hai tay Lục Trúc rũ xuống.

“Tại sao? Tại sao nhất định phải như vậy chứ?” Giọng Giang Thư run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Tại sao bọn họ vẫn giành anh với em? Rõ ràng… rõ ràng bọn họ chẳng ai còn ký ức cả mà!”

Lục Trúc im lặng, cố hết sức mở mắt ra: “Chuyện kiểu này thì làm sao anh biết được… anh cũng đâu muốn vậy đâu.”

Bốp!

Một cú đấm giáng thẳng vào ngực Lục Trúc.

Đau. Rất đau.

Bất chợt, Lục Trúc cảm nhận được có đôi bàn tay nâng lấy mặt mình, chỉ là sức lực lại hơi quá.

“Anh mãi mãi là của em, ai cũng không thể cướp anh khỏi em!”

Nước mắt rơi xuống, nhưng gương mặt Giang Thư lại hoàn toàn không chút biểu cảm.

Một linh cảm chẳng lành vụt qua, nhưng Lục Trúc đã chẳng còn tâm trí để bận tâm nữa rồi.

Mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng không biết ngủ rồi… còn có thể tỉnh lại nữa không.

Lục Trúc khép mắt, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

“Bé con? Bé con?! Lục Trúc!”

Xung quanh là một vùng sáng trắng, hoặc có thể gọi là: [hư vô].

Đây là thiên đường? Hay là địa phủ?

Lục Trúc đang suy nghĩ về câu hỏi ấy, nhưng rõ ràng, nơi này chẳng phải hai chỗ đó.

Quá trống trải, ngoài một màu trắng ra vẫn chỉ là trắng.

Nhưng chẳng hiểu sao, cậu lại thấy yên tâm đến lạ.

Cảm giác không còn phải gánh chịu tội lỗi nữa, thật tuyệt.

Lục Trúc vươn vai, chợt nhận ra mình dường như có thể cử động, ngơ ngác ngồi dậy.

Dưới mông hình như là thứ gì đó có hình dạng, Lục Trúc cúi đầu nhìn xuống.

Thứ màu đen?

Cậu hơi cau mày, đứng dậy.

Cơ thể tràn đầy sức mạnh, Lục Trúc nắm chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

Phía trước có đường, phía sau cũng có, Lục Trúc do dự chốc lát rồi chọn bước về phía trước.

Trên người chẳng có gì để đánh dấu đường đi, nên cậu cũng lười chẳng buồn làm. Hơn nữa con đường phía trước trông giống như đường một chiều, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Ừ, cứ đi thẳng thôi!

Lục Trúc hít sâu một hơi, cất bước tiến về phía trước.

Đây là một con đường dài bất tận, đi thật lâu cuối cùng mới thấy có gì đó thay đổi.

Con đường phía trước có phần vặn vẹo, nhìn hơi kỳ quái.

Không biết có rớt xuống không nhỉ?

Lục Trúc nuốt nước bọt, suy đi nghĩ lại, rồi vẫn quyết định tiếp tục bước tới.

Lực hấp dẫn trên con đường này có chút lạ lùng, luôn bị hút về phía trung tâm của dải đường đen kia.

Đi được một đoạn, Lục Trúc bỗng khựng lại.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ, không còn là một màu trắng mênh mông nữa, mà con đường—đã đổi hướng.

Từ kéo dài xuống dưới, chuyển sang kéo lên trên.

Lục Trúc im lặng, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Không đến mức vậy chứ?

Cậu hít sâu, chuẩn bị tâm lý rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Một vạch đen.

Nói đúng hơn là, con đường màu đen kia vì quá xa nên nhìn như một đường thẳng.

Hiểu rồi… Lục Trúc ngộ ra.

Thì ra… đây là một vòng lặp Möbius khổng lồ!

Lục Trúc thở dài, dừng lại, ngồi bệt xuống.

Chẳng cần thiết phải đi tiếp nữa—đã biết đây là một vòng lặp vô hạn, vậy còn tốn sức làm gì?

Buông xuôi vậy.

Cậu nằm thẳng ra mặt đất, ngẩn người nhìn vạch đen trên trời… hoặc cũng có thể là dưới đất.

Bắt đầu ngẫm ngợi triết học đạo gia: mình đang ở đâu? Đã siêu thoát khỏi thế tục? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ?

Nếu là mơ thì chân thật quá, đến cả cái lạnh của mặt đất cũng cảm nhận được rõ ràng.

Vậy… không phải mơ?

Nhưng nếu không phải, thì tại sao mình lại ở đây? Chưa từng nghe ai nói chết rồi sẽ đến nơi quỷ quái như thế này.

……

Thật ra cũng chẳng ai từng miêu tả sau khi chết là như thế nào!

Nghĩ mãi không ra, Lục Trúc dứt khoát không nghĩ nữa, bắt chéo chân thong dong nằm dài.

Nếu nhảy từ đây xuống… sẽ thế nào nhỉ?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lục Trúc chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía rìa con đường.

Nơi đó hoàn toàn không có rào chắn.

Chết rồi… liệu có chết thêm lần nữa?

Chết cũng chết rồi, còn sợ gì chết thêm một lần?

Khóe môi Lục Trúc khẽ nhếch, xoa xoa tay, lòng đầy háo hức.

Cậu đến gần mép đường, hít sâu một hơi… rồi lại ngần ngại không dám nhảy, âm thầm lùi về sau một bước.

Cứ thấy tiếc nuối kiểu gì ấy.

Lục Trúc bĩu môi, nghiến răng, quyết tâm nhấc chân bước qua.

Vòng Möbius này rất mỏng, Lục Trúc nhún vai, nếu thế thì có lẽ trọng lực sẽ kéo cậu về lại điểm ban đầu.

Cho nên cậu đoán, mình sẽ bị lắc qua lắc lại với gia tốc tăng dần, cho đến khi vận tốc quá lớn, cơ thể không chịu nổi nữa thì mới chết hẳn.

Nhưng cách giải quyết cũng đơn giản: chỉ cần nhảy lên vòng lặp ở đoạn vận tốc còn thấp là được.

Phán đoán của Lục Trúc hoàn toàn chính xác. Cái cảm giác bị quăng tới quật lui này… thật mẹ nó chóng mặt!

Cậu bắt đầu thấy chịu hết nổi, ngán ngẩm, chuẩn bị nhảy lên vòng lặp.

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Trúc cảm thấy thân thể bị một lực mạnh đập vào, đau lắm, nhưng ít nhất cũng dừng lại được…

Khoan đã?

Không đúng!

Lục Trúc mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Vòng Möbius… vỡ rồi?

Sức va chạm của mình mạnh tới mức đó ư?

Mà… cậu vẫn còn sống?

Ừm…

Rốt cuộc là sống hay chết đây?

Bíp—

Bíp—

Bíp—

Biểu đồ trên màn hình hiển thị bắt đầu biến động, hiện sóng nhấp nhô.

Du Hi lặng lẽ liếc mắt nhìn, dẫu gương mặt không biểu cảm, nhưng bàn tay khẽ run đã bán đứng tâm trạng của cô.

Cục đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống—người đã cứu về được rồi.

“Không ngờ đấy, cô lại chịu đến cầu xin tôi.” Giờ thì Du Hi đã có tâm trạng để nói chuyện, cô quay sang nhìn Giang Thư đang ngồi ngơ ngác bên cạnh.

Một cơ hội hiếm có đây.

“Vậy, rốt cuộc anh ấy vì sao lại thành ra thế này?” Du Hi ngồi xuống, cô cũng chẳng còn đứng vững nổi.

Chỉ suýt chút nữa thôi, là đã mất anh mãi mãi… nghĩ đến vẫn còn thấy sợ.

Nhưng đồng thời, Du Hi cũng cảm thấy rất kỳ lạ—thân thể Lục Trúc yếu đến khó tin, một chàng trai hai mươi tuổi sao lại có thể tàn tạ đến thế?

Giang Thư không đáp, ánh mắt đờ đẫn, lặng lẽ ngồi tại chỗ.

Du Hi khẽ nhíu mày, trong mắt cô, người phụ nữ này… đã hết thuốc chữa rồi.

Lòng đã chết, còn cứu cái gì nữa?

Du Hi dứt khoát không nói thêm gì, quay sang nhìn Lục Trúc đang nằm trên giường bệnh.

Vậy món nợ cứu mạng này, anh định trả ra sao?

Hay là… lấy thân báo đáp đi!

Lục Trúc rơi thẳng xuống với tốc độ chóng mặt. Thành thật mà nói, cậu bắt đầu thấy hoảng—tình hình này khác hoàn toàn lúc nãy.

Lúc nãy chỉ là chuyển động lên xuống, khiến đầu quay cuồng, chẳng cảm nhận rõ sự sợ hãi của trạng thái không trọng lực.

Còn giờ đây, là rơi tự do thật sự!

Đây chính là cảm giác nhảy bungee sao? Nếu có kiếp sau, có đánh chết cậu cũng không dám thử lần nữa!

Đột nhiên, Lục Trúc phát hiện khung cảnh xung quanh thay đổi.

Giống như một tờ giấy trắng dần bị mực loang đen, sắc trắng mờ dần thành đen.

Lục Trúc còn chưa kịp thắc mắc thì đã mất đi ý thức.

Cậu… sắp đi tới đâu nữa đây?

“…Tỉnh rồi?”