"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 26

“Mẹ, không cần đến bệnh viện đâu, về thẳng nhà luôn đi.”

“Ể? Làm vậy có ổn không con?”

“Về thẳng nhà đi, có thể gọi bác sĩ đến khám tận nơi mà.”

“Gây phiền cho người ta quá...”

“Về. Thẳng. Nhà. Ngay.”

“Được rồi...” Thượng Quan Tình Vũ khẽ thở dài. Bà vẫn luôn không biết phải đối xử thế nào với đứa con gái này.

Nhưng dù sao cũng phải nhìn về hướng tích cực, ít nhất thì con gái bà—dưới nhân cách này—đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Chỉ là, bà vẫn không thể hiểu nổi yêu cầu của con bé.

Hôm qua—

Nhân cách “chị gái” của Giang Thư đột nhiên gọi điện muốn gặp mặt. Thượng Quan Tình Vũ ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Lo lắng chứ, sao có thể không lo? Con gái mình lại đổi sang một nhân cách khác—chuyện đó chẳng thể nào khiến bà an tâm nổi.

Nhưng lần này, Giang Thư lại tỏ ra cực kỳ dễ nói chuyện. Cô bé nói có thể đồng ý bất kỳ điều gì.

Chỉ có một điều kiện—cô muốn kết hôn với một cậu trai tên Lục Trúc.

Thượng Quan Tình Vũ nhớ lại chuyện này, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Lục Trúc qua gương chiếu hậu.

Chính đứa trẻ này... đã khiến Giang Thư thay đổi.

Nhưng... nhân cách này của Giang Thư, rốt cuộc cũng không phải chủ thể. Nếu bà đồng ý với yêu cầu của “chị gái”, thì nhân cách chủ thể phải làm sao?

Ép buộc con gái mình kết hôn với người khác—dù là ai đi nữa—bà cũng không làm được.

Đó chính là điểm mà nhân cách “chị gái” chưa từng nghĩ tới.

Kiếp trước, Thượng Quan Tình Vũ bị cô ta tẩy não thành công, phần vì áp lực kéo dài suốt bao năm, nhưng quan trọng nhất vẫn là việc cả hai nhân cách của Giang Thư đều cố chấp với Lục Trúc.

Áp lực, chỉ là chất xúc tác khiến bà trở nên lệch lạc mà thôi.

Hiện tại, Giang Thư đã hoàn toàn bị Lục Trúc hút lấy sự chú ý, không còn để tâm đến sắc mặt thay đổi từng giây từng phút của mẹ mình.

Nếu Lục Trúc biết được những gì Thượng Quan Tình Vũ đang nghĩ lúc này, chắc cậu phải cười đến tỉnh cả trong mơ.

Chỉ tiếc, cậu đã nằm bẹp từ lâu rồi...

Yếu quá đi mất.

Lục Trúc cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu, đầu óc như thể bị đổ đầy bột mì và nước, bàn tay ai đó xoa trên trán cậu chẳng khác nào cái máy đánh bột, cứ thế khuấy đều mọi thứ thành một đống đặc quánh.

Nói đơn giản: đầu óc cậu giờ là một đống hồ nhão.

Cậu cảm giác thấy một đàn... người vàng tí hon đang bay lượn quanh đầu.

Cậu đã không nhớ nổi lần cuối bị cảm là khi nào, nhưng cảm mạo đến mức này thì đúng là lần đầu tiên.

Lục Trúc đột nhiên thấy lạnh, theo bản năng tìm kiếm thứ gì đó ấm áp bên cạnh.

Rất may—có một cái ở ngay bên, vừa mềm mại lại thơm tho.

“Á—” Giang Thư bất ngờ bị ôm chặt lấy, vẻ mặt u ám khi nãy lập tức tan biến, thay vào đó là đỏ ửng toàn mặt.

Kỳ quặc thật, những chuyện ngượng ngùng hơn thế này còn từng làm rồi, thế mà giờ chỉ là một cái ôm lại khiến cô không dám để ai nhìn thấy.

Quả nhiên—không thể chia sẻ người này cho ai cả!

Thượng Quan Tình Vũ dĩ nhiên cũng chú ý tới tình hình ở ghế sau, nhưng bà không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Giang Thư vỗ vỗ vai Lục Trúc, muốn đẩy cậu ra. Cứ tiếp tục bị ôm thế này nữa, chắc cô chịu không nổi mất.

“Bé con, đừng ôm chặt vậy... sẽ... sẽ ngại lắm đó.”

Thế nhưng, Lục Trúc dĩ nhiên không nghe, cứ thế ôm lấy Giang Thư mà ngủ say.

Hơi thở nóng ẩm xuyên qua lớp áo mỏng, phả lên làn da bụng cô, khiến nhiệt độ càng lúc càng tăng. Gương mặt Giang Thư đỏ ửng như sắp bốc cháy.

Chát—

...

Kỳ lạ thật, cậu đang làm gì vậy? Đây là đâu? Mà cậu là ai?

Tại sao...

Mặt lại đau đến thế này?

Lục Trúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa thấy trần nhà đã lập tức nhắm lại.

Là căn phòng đen từng nhốt cậu.

Trần khách sạn, trần biệt thự—những thứ đó cậu còn nhớ rõ lắm.

Chắc chắn đây không phải hiện thực, đời nào thực tại lại quay cuồng như vậy chứ?

Lục Trúc cười khẽ, yên tâm thiếp đi.

Thượng Quan Tình Vũ nhìn gương mặt ngủ say của cậu, lại nhìn sang Giang Thư đang chăm sóc cậu không rời, bất giác chìm vào suy nghĩ.

Cùng lúc đó, Giang Thư cũng đang suy tư.

Một sự nghi ngờ sâu sắc dâng lên trong lòng cô.

Rõ ràng lúc đầu cô đến là để chất vấn Lục Trúc kia mà, sao cuối cùng lại biến thành người chăm sóc tận tình thế này?

Giang Thư đưa tay ôm lấy ngực.

Cảm thấy không vui. Nhưng nhìn Lục Trúc như vậy, chắc chắn chẳng thể trả lời cô được gì.

Nói cách khác, tất cả những gì cô đang làm, thực chất là để cậu có thể thành khẩn khai báo hơn thôi... đúng không?

Đúng! Chính là như vậy!

Chỉ cần khiến Lục Trúc cảm thấy tội lỗi từ tận đáy lòng, rồi chủ động thú tội, sau đó dùng tình cảm mà bù đắp cho cô gấp bội!

Tự thôi miên một lúc, nhưng rồi cô chẳng thể tiếp tục dối mình.

Giang Thư đành chấp nhận một sự thật—cô chỉ đơn giản là không muốn thấy Lục Trúc đau đớn đến mức này.

Lục Trúc có tội, vì đã lừa dối trái tim của các cô.

Nhưng các cô liệu có vô tội sao? Biết rõ là giả dối, vậy mà vẫn cứ đắm chìm trong đó, chẳng muốn tỉnh lại.

Giang Thư cắn răng, trừng mắt nhìn Lục Trúc.

Dù sao thì... cô đã là kẻ có tội. Nếu Lục Trúc dám một lần nữa phụ cô, vậy thì—

Đừng trách cô tàn nhẫn.

Thà đập nát ngọc quý còn hơn giữ viên ngói lành.

Nếu không thể giữ, vậy thì phá cho rồi!

Ánh mắt Giang Thư trầm xuống. Thượng Quan Tình Vũ đã quan sát từ lâu, khẽ thở dài một tiếng.

“Tiểu Thư, ra đây một chút, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Giang Thư liếc Lục Trúc một cái, đứng dậy rời đi.

...

Lục Trúc không biết mình đã ngủ bao lâu. Lần này không mộng mị gì cả—có lẽ đầu óc đã rối đến mức chẳng còn dư sức để mơ nữa rồi.

Tỉnh lại lần nữa, đầu óc đã tỉnh táo hơn hẳn.

Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu có thể chấp nhận được cái phòng này đâu!

Lục Trúc thở dài, từ từ ngồi dậy, giãn gân cốt một chút rồi lại nằm xuống.

Không có còng tay, không có xiềng xích, cũng không bị trói chặt.

Yên tâm phần nào rồi.

Đầu vẫn hơi choáng, bụng cũng hơi đói... nói đi nói lại thì cậu đã nằm đây bao lâu rồi?

Cạch—

“Bé con, dậy rồi à?” Giang Thư bước vào, tay cầm cốc nước, đưa cho Lục Trúc.

Tốt quá, tỉnh rồi. Vậy là có thể tra hỏi chuyện cậu lén lút đi đâu hôm qua rồi.

Chính chủ vắng mặt, để con mèo khác thừa cơ hưởng lợi à? Không có cửa đâu!

Giang Thư mỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ nguy hiểm.

Lục Trúc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy khát nước, cầm lấy cốc rồi uống một hơi.

“Bé con, hôm qua anh làm gì thế? Chưa đến mùa thay đổi thời tiết mà đã làm mình ra nông nỗi này à?”

“Hôm qua? À, hôm qua... Tại nhận được tin nhắn của em, anh cứ nghĩ mãi về cái gọi là ‘dịch vụ đặc biệt đánh thức’ ấy. Rồi đầu óc rối loạn, cả người nóng bừng, kết quả là không đắp chăn tử tế, cả đêm mất ngủ.”

Lục Trúc lặng lẽ nhìn Giang Thư, đôi mắt đã trở thành kiểu "cá chết".

“Ý anh là... em khiến anh bị cảm à?”

“Nếu thật sự phải truy đến cùng thì... đúng là vậy.”

Vẫn là ánh mắt cá chết, chẳng có lấy một tia muốn sống. Giang Thư im lặng, một lần nữa trầm ngâm.

Không giống nói dối. Người trân trọng mạng sống như Lục Trúc mà đến cả khát vọng sống cũng không còn thì... còn cần nói dối làm gì?

“Anh... em... Thôi bỏ đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Giang Thư đè nén cơn bực, đứng dậy rời khỏi phòng.

Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải làm con cá chết nữa, vội vàng hít thở thật sâu.

Sợ chết khiếp! Tưởng đâu Giang Thư đã nắm được bí mật gì đó động trời, chuẩn bị xử lý cậu cơ!

Hóa ra chỉ là báo động giả.

Lại kéo dài được mạng thêm vài ngày rồi.

Cạch—

Xong đời rồi!