"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 19

Lục Trúc phải thừa nhận… dạo này mắt cậu đúng là có hơi kém thật.

Đến khi phản ứng kịp thì cú “trâu non húc cột điện” này đã không thể dừng lại được nữa rồi.

“Ồ hô, chẳng phải là Lục Trúc đấy sao? Gấp gáp thế này là đi đâu hả?”

Nếu cậu có tội, xin hãy để pháp luật trừng trị, đừng bắt cậu phải... trên đường chạy đến lớp lại đụng ngay vào giáo viên chủ nhiệm.

Xong đời rồi! Thế này chẳng phải là bị bắt quả tang sao?

Lục Trúc tuyệt vọng thở dài: “Thầy ơi… buổi sáng tốt lành ạ…”

“Tốt? Không hẳn là tốt đâu, vừa nãy bị ai đó húc một cú, xương sườn còn đau đây này.”

Lục Trúc giật giật khóe miệng, thôi thì báo luôn số căn cước cho xong.

Giáo viên chủ nhiệm vừa xoa ngực vừa bĩu môi, chỉ thẳng vào Lục Trúc: “Tan học xong đến phòng tôi một chuyến.”

Đáng lẽ cậu nên đoán ra sớm rồi mới phải...

Giáo viên chủ nhiệm không ở văn phòng mà lang thang ngoài này làm gì không biết?

Nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, Lục Trúc chỉ đành lặng lẽ thở dài, tiếp tục đi về phía lớp học.

Lần này nhớ đời rồi, cứ đến mỗi khúc cua là Lục Trúc phải giảm tốc, thậm chí dừng hẳn lại để quan sát.

Cẩn tắc vô áy náy mà.

Lời của người đi trước chẳng sai chút nào, Lục Trúc thầm nghĩ mình vẫn chưa đủ cẩn thận.

Xem như lần này là một bài học nhớ đời, đợi hết tiết rồi tới gặp thầy chủ nhiệm.

Lục Trúc siết chặt nắm tay, lặng lẽ rơi lệ trong lòng.

Giờ thì còn một vấn đề nữa: Làm sao để len lén vào lớp khi thầy đang giảng bài?

Cái đầu tóc trắng này đúng là vấn đề lớn, quá nổi bật. May mà hôm nay trời âm u, đội mũ vào cũng hợp tình hợp lý.

Lục Trúc lén lút men đến cửa sau lớp học, từ ô kính nhỏ nhìn vào bên trong. Ba đứa kia vẫn ngồi ở hàng ghế cuối — quá tốt.

Vrrrr —

Triệu Tử Duệ khựng lại một giây, cầm điện thoại lên xem.

【Lục đại gia: Nghĩ cách mở cửa sau đi, tí nữa tao lẻn vào.】

Ánh mắt Triệu Tử Duệ nghiêm lại, liếc về phía cửa sau, quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc.

【Xin gọi tao là anh Triệu: OK!】

Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Lục Trúc, Triệu Tử Duệ khẽ cười, rồi đứng dậy không chút do dự.

Lục Trúc ngẩn người, không ngờ hắn dám hành động thẳng thừng như vậy.

Ờ? Hình như cũng chẳng cần phải lén lút đến mức thế, chỉ cần không gây rối trật tự lớp học, mở cái cửa thì có gì ghê gớm?

Lo xa quá hóa rối việc, tự dưng lại diễn như gián điệp.

Click —

Cửa mở ra, Triệu Tử Duệ ra hiệu bằng ánh mắt rồi quay về chỗ ngồi.

Tốt lắm, mọi thứ đều đã sẵn sàng, Lục Trúc khởi động tay chân chuẩn bị hành động.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Á đù má ơi!!!”

Bốp —

Phía sau còn có người?! Lục Trúc xoa xoa cánh tay, quay đầu lại đầy khó chịu, định mắng cho một trận.

Nhưng vừa thấy rõ mặt người đó, câu chửi nghẹn ngang họng.

Tại sao... con nhỏ này lại ở đây?

Lục Trúc hít sâu một hơi, quay đầu lại, vờ như không có chuyện gì, rón rén rời khỏi hiện trường.

Nam Cung Hướng Vãn nhìn theo bóng lưng cứng đầu của Lục Trúc, rồi lại nhìn lớp học: “Cậu không vào à?”

Muốn để thầy cô trong lớp nghe thấy có học sinh đang trốn học ngoài hành lang sao?

Lục Trúc nghiến răng, lạnh lùng quay lại: “Cậu rảnh lắm hả?”

“Hả?” Mặt Nam Cung Hướng Vãn lạnh đi trông thấy.

Cô không phải loại người lấy lòng người khác mà bị lạnh nhạt vẫn tiếp tục. Đã không khách sáo với cô, thì cô cũng chẳng cần khách sáo lại.

“Trốn học bị giảng viên phát hiện, cậu đoán sẽ ra sao?”

Lại định dọa cậu à? Lục Trúc không còn sợ chiêu này nữa, vẫy tay một cái, mặt không biểu cảm: “Muốn nói gì thì cứ nói.”

“Cậu không quan tâm đến thành tích của mình à?”

“Có người như cậu chuyên mách lẻo, thà tôi rớt môn còn hơn phải bị kiểm soát. Chết sớm cho rồi.”

Nam Cung Hướng Vãn gật đầu: “Được thôi, đợi giảng viên hết tiết, tôi sẽ thông báo cho cô ấy.”

“Tsk, chẳng khác gì mấy đứa tiểu học, giáo viên là mẹ cậu chắc? Chuyện gì cũng đi mách, nhỏ mọn thật.”

“Cậu nói gì?”

“Tôi nói cậu nhỏ mọn.” Lục Trúc giơ tay làm một biểu cảm quốc tế thân thiện, quay người bỏ đi.

Giờ chẳng cần vào lớp nữa. Với tính cách của Nam Cung Hướng Vãn, chắc chắn cô ta sẽ báo lại thôi.

Đằng nào tiết này cũng coi như đi tong rồi, thôi thì... buông xuôi cho tới cùng.

Đi vệ sinh một trận cho đã rồi đi gặp thầy chủ nhiệm là vừa.

Hoàn hảo!

Hành lang giờ đã vắng tanh, Triệu Tử Duệ nhìn cửa sau vẫn mở hé, lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.

Biết vậy khỏi mở cửa, gió ẩm quá...

Lục Trúc trốn trong nhà vệ sinh suốt một lúc lâu, đến khi nghe có tiếng người ngoài hành lang mới chịu thu điện thoại lại, đứng dậy đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

Không biết thầy sẽ xử lý kiểu gì nữa đây...

Mang tâm trạng thấp thỏm, Lục Trúc đứng trước cửa phòng thầy chủ nhiệm, hít một hơi thật sâu.

Cốc cốc cốc —

“Vào đi.”

Lạch cạch —

Lục Trúc đẩy cửa bước vào, hơi sững người, rồi lại tỏ ra bình tĩnh, đi vào như không có chuyện gì.

“Ngồi bên kia đợi một lát, để tôi xử lý xong chuyện này đã rồi tính tiếp với cậu.”

【Chuyện này】... là chỉ chuyện của Nam Cung Hướng Vãn?

Lục Trúc gãi tai tỏ vẻ thờ ơ. Việc cô ta xuất hiện ở đây đúng là ngoài dự tính, nhưng thì sao?

Cậu cũng đâu có ngại, dù vừa rồi hai người có xung đột gì đi nữa.

Lục Trúc mà, tâm lý vững vàng khỏi bàn.

Nam Cung Hướng Vãn chỉ liếc cậu một cái rồi tiếp tục nói chuyện với thầy.

“Chỗ thực tập, bên công ty em có thể cung cấp thêm một suất. Nhưng em có điều kiện.”

“Ồ? Nói thử xem.”

Nam Cung Hướng Vãn khẽ mỉm cười, chỉ tay về phía Lục Trúc: “Anh ta, phải đến công ty em thực tập.”

Lục Trúc đang hóng chuyện, không ngờ ăn luôn quả dưa đập thẳng vào đầu mình, đơ người.

“Này, liên quan gì đến tôi? Nam Cung Hướng Vãn, cô đừng có lợi dụng công việc để trả thù riêng chứ!”

Nam Cung Hướng Vãn khẽ nhíu mày: “Sao cậu biết tên tôi?”

Quả là thu hoạch bất ngờ. Ban đầu chỉ thấy tên đầu bạc này quen mặt, cộng thêm chuyện vừa nãy, muốn chèn ép chút cho vui.

Giờ thì hay rồi — cậu ta rõ ràng là biết cô, còn tỏ thái độ thù địch khó hiểu.

Thú vị đấy, Nam Cung Hướng Vãn càng thêm muốn hành cậu ra bã.

Nhưng Lục Trúc thì chỉ bĩu môi, dáng vẻ chẳng quan tâm.

Bại lộ à? Cậu bại lộ cái gì chứ?

“Biết tên cô thì đã sao? Tên cô là cấm kỵ à? Thái độ gì kỳ vậy?”

“Cậu...”

“Cậu cái gì mà cậu? Cô nghĩ mình ghê gớm lắm à? Ghê đến mức người khác không được gọi tên sao?” Lục Trúc càng nói càng mất kiểm soát, thậm chí còn đứng bật dậy, bước từng bước tiến sát lại Nam Cung Hướng Vãn.

“Đừng có tưởng mình là cái gì ghê gớm lắm. Dù sao cô cũng chỉ là con người. Mà đã là người thì tốt nhất nên biết điều, có nghe đến nhân quả báo ứng chưa?”

Nam Cung Hướng Vãn chau mày, “Anh gì đó, phiền anh giữ khoảng cách.”

“Giữ khoảng cách? Cô với tôi giữ à? Mở miệng ra là chỉ định tôi phải đi thực tập ở công ty cô, coi tôi là trâu ngựa? Ép buộc à? Có gì thì nói luôn đi, khỏi để sau, nói luôn hôm nay cho tiện. Nào, có bản lĩnh thì đánh tôi đi?”

Yêu cầu điên rồ như vậy, Nam Cung Hướng Vãn mím môi. Không hiểu sao, khi Lục Trúc nổi điên lên thế này, cô lại cảm thấy một luồng sợ hãi vô lý trào dâng.

Lục Trúc tưởng mình chiếm thế thượng phong, quay lại chỗ ngồi đầy khí thế: “Hứ, loại như cô, cả người chỉ được cái miệng cứng thôi.”

Nam Cung Hướng Vãn nhịn không nổi nữa, trừng mắt nhìn Lục Trúc như muốn ăn tươi nuốt sống.