"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 15

Diễn tập, diễn tập, vẫn là diễn tập...

Lục Trúc bất lực thở dài, đặt điện thoại xuống rồi bắt đầu chơi game.

Chỉ là tâm trạng chẳng khá lên được bao nhiêu. Tâm trí cậu lúc nào cũng bị chuyện của Du Hi quấn lấy, không thể bình tĩnh lại nổi.

Thật sự rất đáng sợ, quá mức kinh hoàng luôn ấy.

Không cách nào tập trung chơi game nổi, Lục Trúc dứt khoát leo lên giường định đi ngủ.

“Lục ca, sao nay anh lên giường sớm thế?”

Lục Trúc không thèm để ý tới Hoàng Bảo Thư, chỉ lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.

Cái này gọi là... sinh hoạt điều độ.

Hoàng Bảo Thư nhún vai, quay đầu tiếp tục chinh chiến trong Liên Quân.

Tiếng gõ phím lách cách hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Lục Trúc. Cậu mệt thật sự, cả thể xác lẫn tinh thần, chưa đầy vài phút đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc này, người có thể ngủ được, e rằng chỉ có mình Lục Trúc mà thôi.

Còn những người mất ngủ thì... có thể làm được rất nhiều chuyện.

Ví dụ như...

“Tiểu thư, đã tra được tin tức về cô bé kia rồi.”

Vũ Dao đang báo cáo lại tình hình cho Du Hi.

Quê nhà của Lục Trúc cách thành phố này không xa, ngồi tàu cao tốc chừng nửa tiếng là đến, viện phúc lợi kia cũng rất dễ tìm.

Phải nói, toàn bộ sự việc gần như chẳng gặp phải trở ngại gì, chỉ có điều hồ sơ nhận nuôi cách đây đã lâu, tra cứu hơi mất thời gian.

“Gia đình nhận nuôi em gái cậu ta họ Tần, em ấy cũng đổi tên thành Tần Lan. Chỉ là...” Vũ Dao mím môi, phần sau không nói tiếp nữa.

Du Hi hơi nhíu mày: “Chỉ là sao?”

“Lúc tôi điều tra thì bị phát hiện rồi...” Vũ Dao cúi đầu, chuẩn bị chịu phạt.

“Bị phát hiện?”

“Vâng, Tần Lan có vẻ rất nhạy bén.”

“Rồi sao?”

“Cô bé đó... rất kỳ lạ.” Vũ Dao nhớ lại cảnh mình chạm mặt Tần Lan.

Cô bé lạnh lùng nhìn chằm chằm với gương mặt dửng dưng, hỏi vì sao cô đi theo mình. Trong ánh mắt ấy là một thứ u ám hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của một đứa trẻ, thậm chí Vũ Dao còn cảm nhận được một tia sát khí.

“Con bé sống có tốt không?” Du Hi ngắt dòng hồi tưởng.

Vũ Dao gật đầu: “Không thiếu ăn mặc, người nhà họ Tần đối xử với con bé rất tốt.”

“Nói cách khác, giờ giữa Lục Trúc và con bé chẳng còn quan hệ gì nữa đúng không?”

“Có thể hiểu như vậy.”

“Vậy thì khỏi phí thời gian nữa. Quay về, lúc nào cần tôi sẽ gọi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Vũ Dao rời đi, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó không đúng.

Thật sự là không còn liên quan gì nữa sao? Đúng là Tần Lan chẳng hề nhắc đến người anh tên Lục Trúc ấy, nhưng... ánh mắt hôm đó là sao?

Cảm giác cứ như mình đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng.

Nhưng là bỏ sót ở đâu chứ?

Cô hầu nhỏ nghĩ mãi không ra, chau mày rời khỏi trường học.

Một đêm yên bình...

Lục Trúc dậy từ rất sớm, nhưng lại chẳng muốn rời khỏi giường.

Tối qua cậu lại mơ thấy cái vòng Mobius chết tiệt kia suốt cả đêm, mặc dù đã tỉnh dậy, mà vẫn thấy mệt rũ người.

Hay là kiếm gì ăn nhỉ? Dậy sớm kiểu này dễ đói lắm.

Đúng lúc cậu định xuống giường ra căn-tin thì điện thoại reo.

[Giang Thư: Bé con, xuống lấy bữa sáng nè!]

Thế thì... đành nghe lời thôi.

Mặc dù Giang Thư chỉ mua ở ngoài, nhưng Lục Trúc nào có chê gì được? Có ăn là tốt rồi!

“Ăn từ tốn thôi, có ai tranh đâu mà vội vậy?”

Giang Thư cầm ly sữa đậu nành, đưa đến bên miệng Lục Trúc – người đang nhồi đầy miệng toàn bánh bao.

“Cẩn thận kẻo phỏng, phải nhấp từng ngụm nhỏ mới được.”

Lục Trúc khó khăn nuốt trọn cái bánh bao, thở ra một hơi dài: “Thật ra, đôi khi em cũng không phân biệt nổi rốt cuộc chị là nhân cách chính hay là nhân cách ‘chị gái’ nữa.”

Cậu chỉ nói đùa cho vui, nhưng không ngờ Giang Thư lại giận thật: “Sao? Cậu không thích tôi bây giờ à?”

Lục Trúc lập tức nhận sai, chỉ cần không chặt đầu cậu, ai cũng được, cái nào cũng thích!

Chỉ có điều... nhân cách ‘chị gái’ hơi thất thường, nhỡ đâu nổi nóng thì sao?

“Tôi thấy cậu đúng là thiếu dạy dỗ, tử tế một chút là bay lên tận mây, có khi phải trói cậu lại cậu mới ngoan ấy chứ.”

“Không không không, thế này là tốt lắm rồi... tốt lắm rồi...”

Giang Thư hừ lạnh một tiếng, tiện tay nhét bánh bao vào miệng Lục Trúc, rồi đặt ly đậu nành xuống.

Sau đó nàng dùng tay chùi lên người cậu như đang lau giẻ lau tay.

Chùi sạch dầu xong, Giang Thư đứng dậy phủi tay, “Tôi đi học đây. Trưa nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng, chiều đừng có đi trễ đấy.”

Lục Trúc gật đầu, tiếp tục tiêu diệt đống bánh trong miệng.

Đợi Giang Thư đi xa rồi, cậu mới chầm chậm đứng dậy, xách phần còn lại về ký túc xá.

Ăn no uống đủ là lại lăn ra giường. Lục Trúc chẳng định ra ngoài nữa, trời biết ra cửa lại gặp phải vận xui gì?

Thôi thì ngoan ngoãn nằm phòng còn hơn!

Một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua khiến cậu rùng mình một cái, thở dài bất lực.

Cái đồ Hoàng Bảo Thư đáng chết lại chỉnh điều hòa thẳng ngay chỗ cậu nằm, đúng là muốn mạng người mà!

Lục Trúc liếc sang thằng bạn đang ngủ khò khò, ánh mắt muốn đâm chết nó ngày một mãnh liệt.

Mừng cho nó là Lục Trúc vẫn còn chút nhân tính, cuối cùng cũng nhịn được.

Thôi được rồi, không nằm dưới giường nữa, trèo lên đắp chăn chơi điện thoại.

Cậu trở lại trạng thái hưởng thụ...

Chỉ là, cơn gió lạnh kia... thật sự là do điều hòa thôi sao?

“Anh ơi, em sắp tìm được anh rồi. Lần này... anh không được bỏ rơi em nữa đâu nhé... hê hê hê hê...”

Vũ Dao quả nhiên đã sơ suất rồi.

Mãi mới lết được tới chiều, Lục Trúc lồm cồm bò dậy khỏi giường, mơ mơ màng màng, bữa trưa cũng chẳng buồn ăn.

Cậu sờ bụng, chẳng thấy đói – chắc là sáng ăn nhiều quá, đến giờ cũng chẳng nhớ nổi đã nuốt bao nhiêu cái bánh bao rồi.

Vươn vai xuống giường, tỉnh táo lại đôi chút, rồi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại và máy tính.

Thời gian trùng khớp, chứng tỏ cậu chưa đột tử hay gì đó, Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm.

Thu dọn sơ qua bản thân, cậu rời ký túc, tiến về khu sinh hoạt câu lạc bộ.

Tầm hơn một giờ là lúc nhiệt độ cao nhất, Lục Trúc mới đi được vài bước đã thấy mình sắp bị nướng chín tới nơi.

Không chịu nổi cái nóng, cậu dứt khoát tăng tốc, muốn nhanh chóng vào lớp trú mát.

Cắm đầu cắm cổ chạy.

Mà chạy hấp tấp thì dễ xảy ra chuyện — Lục Trúc không chú ý đến tiếng động ở khúc rẽ phía trước, suýt nữa thì đụng trúng người ta.

May mà cậu là dân eSports, phản ứng cũng không đến nỗi nào, kịp thời thắng lại.

“Xin lỗi!” Lục Trúc vội vàng xin lỗi, cũng chẳng nhìn kỹ người dưới tán dù, rồi lại hấp tấp bỏ đi.

Người kia... trông quen quá.

Nam Cung Hướng Vãn nheo mắt nhìn theo bóng lưng cậu, trầm ngâm suy nghĩ.

Có thể khiến cô có cảm giác như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường. Nhưng Nam Cung Hướng Vãn lại không tài nào nhớ ra tên của cái đầu trắng kia là gì.

Chẳng lẽ mới chỉ gặp một lần?

Không nghĩ ra được, cô cũng chẳng phí thời gian nữa, tiếp tục đi về phía học viện Tài chính.

Hôm nay cô đến để bàn chuyện thực tập. Hội nghị giao lưu của các học viện sắp diễn ra, sẽ có một lứa sinh viên ưu tú mới xuất hiện.

Nam Cung Hướng Vãn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Chuyện đó, cô vẫn chưa từng thay đổi.

Vẫn tự tin, vẫn kiêu kỳ.

Nhưng...

Nam Cung Hướng Vãn khẽ cau mày.

Tại sao trong lòng lại đột nhiên có chút bất an?

Cứ như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy...