"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 2 - Chương 14

Lục Trúc nuốt nước bọt, lặng lẽ nhích người ra sau, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Du Hi.

“Xin lỗi, đột nhiên nhớ lại vài chuyện không vui.” Du Hi thản nhiên mở lời, nhưng chẳng thấy chút gì gọi là áy náy.

“Chuyện không vui à… nếu tâm trạng không tốt, cậu có thể qua bên kia đấm bao cát mà…”

“Vừa mới đấm xong.” – Câu này không phải nói dối, chỉ là cô… giữa chừng đã quay đầu lại thôi.

Lục Trúc như bị tê liệt toàn thân, giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng chuồn khỏi chỗ này: “Vậy… vậy thì cái máy này cũng nhường cho cậu. Tôi đi trước nhé, tạm biệt!”

Lục Trúc lập tức đứng dậy tính bỏ chạy, nhưng tiếc thay, một lần nữa lại đánh giá bản thân quá cao.

Vừa bật dậy, máu chưa kịp lên não, trước mắt tối sầm, Lục Trúc đổ thẳng xuống.

Không đau—bởi khi người nghiêng xuống đến khoảng 45 độ, cổ áo đã bị ai đó nắm lấy.

Du Hi liếc cậu một cái, giọng lạnh nhạt: “Đừng cử động. Cậu vận động quá sức rồi. Không xử lý cho đàng hoàng, ngày mai đừng mong bước xuống giường.”

Đầu Lục Trúc vẫn còn choáng váng, chẳng nghe rõ cô nói gì, cứ như con búp bê tùy cô sắp đặt.

Đến lúc cậu tỉnh ra thì đã muộn—cả người đã bị đặt lên ghế dài tập tạ, tư thế chẳng khác gì một con cừu non chờ bị làm thịt.

Cái quái gì thế này?

Khoan đã, cô định làm gì nữa đây?

“Xít—Aaa!” Một cơn đau như xé toạc từ bắp chân truyền tới, khiến tay Lục Trúc co giật như móng gà luộc, nét mặt vặn vẹo đến mức không thể nhận ra.

“Cậu đang làm gì vậy?” Lục Trúc yếu xìu hỏi, muốn quay đầu xem cái chân mình có còn là của mình không, nhưng vừa nghiêng người đã bị Du Hi giữ lại.

Lục Trúc ngớ người: “Hả?”

Ngay sau đó—

“Aaaaa——!”

...

“Cô nương nhẹ tay thôi mà! Á á á á á!”

...

“Đừng nữa! Đừng nữa mà! Tôi van cô đấy! Tha cho tôi đi!”

...

“Cô áp sát thế này là không ổn đâu! Tôi có bạn gái rồi!”

Sát khí ngưng tụ thành hình—

“Rắc——”

“Aaaa——!”

...

Lục Trúc đã hoàn toàn mất hết khát vọng sống, như một con cá khô chết ngắc nằm bẹp trên ghế dài, không nhúc nhích nổi.

Nửa tiếng đồng hồ. Trong nửa tiếng ấy, cậu cảm giác cơ thể mình bị tháo ra rồi lắp lại mấy chục lần, giờ đây thân xác này còn có phải của cậu nữa hay không, cũng chẳng rõ nữa.

“Xong rồi. Mai cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.” Du Hi bình thản lấy khăn giấy lau tay, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Tại sao… cô lại quen thuộc với cơ thể của Lục Trúc đến vậy?

Không phải là cơ thể con người nói chung, mà là cơ thể của Lục Trúc.

Chẳng lẽ trước kia cô từng chạm qua cơ thể cậu?

Chuyện đó hoàn toàn không thể. Ngoài mấy lần học giải phẫu xác người, Du Hi chưa từng tiếp xúc với cơ thể ai khác, đặc biệt là… đàn ông.

Thật là quái lạ.

Du Hi chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt nghiêm túc quan sát Lục Trúc: “Cậu rốt cuộc… là ai?”

Câu này Lục Trúc không thể tiếp tục giả vờ không nghe thấy. Cậu ráng quay người lại, dù thân xác như vừa bị nghiền nát: “Cậu không quen tôi thì đừng đứng gần tôi như vậy chứ?”

Không hiểu khái niệm “đừng tiếp xúc với người lạ” à?

Ánh mắt Du Hi lạnh xuống, không biết vì sao trong lòng bỗng thấy rất khó chịu, lặng lẽ trừng trừng nhìn Lục Trúc.

Lục Trúc thấy ớn trong lòng, sợ cô lại tiếp tục “hành hình”, vội vã lùi thêm chút nữa: “Bạn học à, tuy cậu xinh đẹp lại giỏi giang, nhưng con gái phải giữ gìn danh dự. Việc cứ kè kè bên một người con trai lạ mặt như vậy là… không ổn đâu.”

“Chỗ nào không ổn?”

“Chỗ nào cũng không ổn! Cậu nhìn xem, có rất nhiều người đang nhìn về bên này rồi, dễ bị đàm tiếu lắm.” May mà dân tập gym không hay đem điện thoại, chứ lỡ bị chụp hình rồi để Giang Thư thấy được thì toi.

“Tin đồn là thứ người khôn sẽ không quan tâm. Nếu họ thích làm kẻ ngu, tôi cũng chẳng ngăn được.”

“...” Lục Trúc cạn lời. Câu này... không biết cô vừa mắng bao nhiêu người nữa.

Lục Trúc bất lực thở dài: “Nhưng mà như vậy, những cô gái… có quan hệ thân thiết với tôi sẽ nghĩ thế nào?”

Không thể nhắc “bạn gái” nữa rồi, mỗi lần nhắc là Du Hi lại nổi điên, nhắc thêm lần nữa chắc cậu đi gặp tổ tiên luôn mất.

“Cô gái thân thiết?” Du Hi lại lạnh thêm vài độ, tay nắm chặt thành nắm đấm: “Ý cậu là… cậu có nhiều cô gái thân thiết?”

“Cái đó… cũng không hẳn.”

“Vậy tôi thì sao?”

“Hả?”

“Tôi không thể trở thành cô gái thân thiết với cậu à?”

Lặng ngắt. Ngay cả Du Hi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại nói ra câu ấy—rõ ràng hai người mới gặp nhau hôm nay mà thôi.

Mặt cô đỏ lên. Du Hi mím môi, vội đứng dậy bỏ đi, bước chân cũng có phần hấp tấp, để lại Lục Trúc ngơ ngác ngồi tại chỗ như bị sét đánh trúng.

Du Hi biết ngượng—và biết ngượng đúng lúc, vừa hay cho Lục Trúc cơ hội thở dốc.

Nhưng điều đó chỉ đem lại cảm giác... kinh hãi hơn mà thôi.

Đêm hè nóng bức, vậy mà mồ hôi lạnh túa đầy người Lục Trúc, như thể vừa ngâm mình dưới hố băng.

Tại sao? Tại sao Du Hi lại có hảo cảm với cậu? Hơn nữa mức hảo cảm ban đầu lại không hề thấp?

Đây là... quả báo sao?

Lục Trúc sắp phát điên, chẳng còn tâm trạng đâu mà luyện tập. Nhiệm vụ thể lực hôm nay mới làm được một nửa, phần còn lại cậu cũng không muốn đụng tới nữa.

Tốt nhất là quay về ký túc xá, sau này có thể không ra ngoài thì nhất định không ra—miễn đừng đụng mặt cô ấy là được!

Thu dọn đồ đạc xong, Lục Trúc vội vội vàng vàng chuồn đi, như thể sợ Du Hi quay lại tập kích lần nữa.

Nhưng cậu lo xa rồi, trong nhà thi đấu giờ đã chẳng còn bóng dáng Du Hi đâu nữa.

Lúc này, Du Hi đang lặng lẽ đi dọc con đường nhỏ vắng vẻ. Ánh trăng mờ nhạt phủ lên khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh như có đom đóm bay lượn, thấp thoáng nét u sầu.

Tim đập không ngừng, Du Hi vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi.

[Tôi không thể trở thành cô gái thân thiết với cậu à?]

Tại sao cô lại nói ra câu đó? Vì sao lại phản ứng mạnh đến vậy? Mà quan trọng nhất… tại sao lại mong Lục Trúc sẽ gật đầu?

Rối quá rồi, tim rối bời, Du Hi đưa tay ôm ngực, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ của một thiếu nữ mới lớn—nhưng tiếc là khán giả duy nhất chỉ có trăng và vài tán phong.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận—sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Lục Trúc, tâm trạng bức bối trong cô đã dịu đi rất nhiều. Chỉ trừ khi cậu nhắc đến bạn gái.

Sắc mặt Du Hi lập tức trầm xuống, nhớ tới người phụ nữ trong bức ảnh chụp cùng Lục Trúc.

Cũng nên điều tra thử cô ta là ai—bạn gái thì sao chứ? Thời đại này, sinh viên yêu nhau chia tay là chuyện thường. Người cản đường cô, cô đều sẽ loại bỏ.

Du Hi hít sâu một hơi, bước chân nhanh dần, quay về khu giảng đường.

Về đến ký túc xá, Lục Trúc ngồi vật xuống ghế, không nhúc nhích.

Cậu đang nghỉ ngơi, đồng thời cảm nhận sự thay đổi trên cơ thể mình.

Nói thật lòng, bài "mát-xa trị liệu" của Du Hi… đúng là có tác dụng. Tuy quá trình thì thảm không tả nổi, nhưng bây giờ cả người cậu nhẹ tênh, thoải mái không tưởng.

Đáng tiếc, dù mát-xa có tốt thế nào, cũng chỉ nên thử một lần thôi. Không thể tiếp tục dây dưa với Du Hi nữa—nếu không thì những nỗ lực trước đó của cậu khác nào công dã tràng?

Tự lừa mình dối người à?

Cái giá đó cậu gánh không nổi đâu.

Thôi thì sống cho đàng hoàng còn hơn!

Lục Trúc nhún vai, mở máy tính ra định chơi game một trận thật đã đời.

“Ò ò ——”

Trời đúng là không chiều lòng người. Lục Trúc thở dài, uể oải cầm điện thoại lên.

[Giang Thư: Bé con, nhớ mai chiều tới buổi tập nhé, vẫn chỗ cũ đó!]

Chỗ cũ? Chỗ cũ là cái nơi chẳng lành gì cả…

Lục Trúc bĩu môi.

[Bé con: Biết rồi mà.]