Tan Làm, Rồi Biến Thân Thành Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

30 33

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

69 2401

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

177 1693

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

250 1013

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

350 11103

Tập 01 - Biến Thân - Chương Cuối Tập 01 - Bóng đêm, bình minh, ma pháp thiếu nữ

“Chức Mệnh” là một Ma trang rất yếu.

Đây từng là sự đồng thuận của đội ma pháp thiếu nữ ở thành phố Phương Đình ngày xưa.

Là Ma trang mà Thúy Tước có được khi còn ở cấp mầm, Chức Mệnh ban đầu chỉ là một đám sợi ma lực nhìn qua không có ý nghĩa gì. Số lượng ít ỏi, độ dẻo dai không đủ, ngay cả dùng để trói buộc kẻ địch cũng trở nên đặc biệt yếu ớt.

Vào lúc đó, chỉ cần cùng đồng đội đối mặt với kẻ thù mạnh, khi các đồng đội lần lượt tung ra Ma trang của mình, Thúy Tước chỉ có thể vung vẩy vài sợi tơ ít ỏi đó, đóng vai trò quấy rối và khiên thịt.

Cũng chính vì vậy, trong giai đoạn đầu của sự nghiệp ma pháp thiếu nữ, Thúy Tước luôn không dựa vào Ma trang của mình để chiến đấu.

Điều này không có nghĩa là cô từ bỏ việc phát triển Ma trang của mình. Bởi vì Ma trang sẽ cùng tiến hóa với sự trưởng thành của ma pháp thiếu nữ, đây là sự đồng thuận của tất cả mọi người.

Và quả nhiên công sức không phụ lòng người, Chức Mệnh cũng thực sự đã tiến hóa. Ban đầu là vào năm Thúy Tước 15 tuổi, khi cô trở thành cấp nụ, và đã thức tỉnh Kỳ Cảnh của mình, Ma trang của cô không hiểu sao lại có thêm một chiếc kéo cắt vải nhỏ.

Chiếc kéo này quá nhỏ, nên ban đầu Thúy Tước không nhận ra công dụng của nó là gì, chỉ nghĩ rằng nó cũng giống như sợi tơ của mình, cần thời gian để trưởng thành.

Nhưng sau vài tháng chờ đợi, cuối cùng cô cũng phát hiện ra rằng hình dạng của chiếc kéo này dường như đã cố định như thế này. Sau nhiều lần thử, cô cuối cùng cũng phát hiện ra công dụng thực sự của chiếc kéo này - nó phải được sử dụng cùng với sợi tơ.

Dường như cũng chính vì phát hiện này, sau đó cô đã nhanh chóng có được hình thái thứ ba của Chức Mệnh - chiếc thước kẻ.

Sợi tơ, kéo, thước kẻ, một sự kết hợp nghe có vẻ giống như một bộ dụng cụ may vá, nhưng khi kết hợp lại với nhau lại phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ mà không ai có thể tưởng tượng được. Nhờ đó, Thúy Tước vào lúc đó, thậm chí có thể ở trình độ cấp nụ để khiêu chiến những con tàn thú có thực lực vượt xa cấp nụ bình thường, thậm chí còn chiến thắng.

Nhưng dù là vậy, khả năng của cấp nụ cũng có giới hạn, còn thực lực của kẻ địch thì không.

Năm Thúy Tước 16 tuổi, trong trận chiến phòng thủ Khu vườn của Vương quốc ma pháp, cô đã gặp phải kẻ thù mạnh chưa từng thấy. Toàn bộ đội hộ vệ của cô đã bị kẹt trong trận chiến gay gắt, nhiều thành viên trong đội đều sắp chết, thủ đô tri thức của Vương quốc ma pháp - Luân Nặc Lôi cũng ở bên bờ vực bị công phá.

Trong trận chiến đó, Thúy Tước lần đầu tiên sử dụng một kỹ thuật không nên dùng.

Đó là một kỹ thuật được cho là mỗi ma pháp thiếu nữ chỉ có thể sử dụng một lần trong đời, một khi sử dụng, bản tướng sẽ vỡ vụn, thậm chí là chết.

Thúy Tước đã dùng nó, và cô đã chiến thắng kẻ thù mạnh.

Cô thậm chí còn sống sót, nhưng cái giá phải trả lại là bản tướng và Ma trang của mình - chiếc kéo của cô gần như hỏng hoàn toàn, trở thành một trạng thái gần như không thể sử dụng.

Chỉ là bị thương nhẹ - Thúy Tước đã tự nhủ với bản thân như vậy. Cô thậm chí sau đó còn hoàn thành một lần khai hoa năng lực, chính thức bước vào cấp hoa.

Cô tiếp tục hoạt động với tư cách là một ma pháp thiếu nữ, chiến đấu.

Mặc dù vì một số ảnh hưởng của trận chiến phòng thủ Khu vườn, cô đã chủ động rời xa trung tâm quyền lực của Vương quốc ma pháp, nhưng điều này không ngăn cản cô vẫn có một trái tim chiến đấu.

Và rồi, khi cô 17 tuổi, năm được gọi là đại tai đại khánh, thế giới vật chất đã bùng phát một đại họa tàn thú trăm năm có một. Đội ma pháp thiếu nữ thành phố Phương Đình đã gặp phải một con tàn thú khủng khiếp mà tất cả mọi người cùng nhau cũng không thể đánh lùi.

Khi thấy các đồng đội gặp nguy hiểm, Thúy Tước tuy có chút do dự, nhưng lại một lần nữa sử dụng kỹ thuật không nên dùng đó.

Cô trở nên rất mạnh, có được sức mạnh vượt xa người thường. Cô lại thắng, dù đã làm đến mức đó nhưng vẫn không chết. Nhưng cái giá lần này vẫn là Ma trang của cô - chiếc thước kẻ của cô đã vỡ tan.

Khác với chiếc kéo, chiếc thước kẻ thậm chí còn không giữ được hình dáng của mình, cứ thế biến thành một đống mảnh vụn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Kèm theo đó là tác dụng phụ cực mạnh: Viên ngọc tâm linh nứt nẻ, bản tướng bị thiếu sót, năng lực của ma pháp thiếu nữ suy thoái nghiêm trọng. Chỉ cần sử dụng một lượng ma lực tương đối lớn, cô sẽ bị đau đầu dữ dội, và gây ra tổn thương thêm cho Viên ngọc tâm linh. Và Kỳ Cảnh lẽ ra phải điều khiển như tay chân cũng trở thành một gánh nặng khổng lồ.

Ở trong tình trạng như vậy mà tham gia vào các trận chiến của đội Phương Đình, cô đã trở thành một gánh nặng.

Dù đã có được vinh dự ma pháp thiếu nữ trọn đời ở Vương quốc, dù Vương Đình đã từng mời cô trở thành người cuối cùng nắm Quyền trượng Ngọc quý Lam Ngọc, nhưng ở phía ma pháp, không có sức mạnh, không thể chiến đấu, tất cả vinh dự đều chỉ là lời nói suông.

Vì vậy Thúy Tước đã bất chấp sự khuyên ngăn của các đồng đội, cứ thế chọn cách rút lui.

Các đồng đội đã mạnh hơn cô, An Nhã còn tiến bộ với tốc độ mỗi ngày một mới, đã không còn ai là người nhất định phải cần cô giúp đỡ, nhất định phải cần cô bảo vệ nữa.

Cô cũng mệt rồi, đã chiến đấu ba năm, đánh bại những kẻ thù mạnh chưa từng thấy, cứu thành phố trong cơn hoạn nạn... Cô tự cho rằng sự nghiệp ma pháp thiếu nữ ngắn ngủi của mình đã đóng góp đủ rồi, vậy thì, kết thúc như thế này có lẽ đã đủ viên mãn.

Các anh hùng trong truyện tranh luôn có được cuộc sống hạnh phúc và viên mãn sau khi cứu thế giới, còn thế giới thì rộng lớn như vậy, sẽ không ngừng hoạt động vì thiếu ai đó. Việc một ma pháp thiếu nữ rút lui, sẽ không có ảnh hưởng sâu rộng đến thế.

Cô đã từng nghĩ như vậy.

— “Nhưng, không phải như vậy.”

Thúy Tước khẽ nhắm mắt: "Cuộc sống không phải là truyện tranh, tôi cũng không phải là anh hùng trong truyện. Tôi đã không thể thực sự giải quyết vấn đề, chỉ là tự thỏa mãn với sự cống hiến của mình mà thôi."

Từ cái ngày biết tin An Nhã chết, Lâm Doãn đã không ngừng cảm thấy có lỗi, trách cứ bản thân mình.

Nếu mình không rút lui, mà cùng An Nhã chiến đấu, liệu mọi chuyện có trở nên khác đi không?

Anh không biết câu trả lời cho câu hỏi này, có lẽ sẽ không bao giờ có câu trả lời. Cái chết của An Nhã, giống như một ngọn lửa dữ dội, đã thiêu rụi câu chuyện vốn như cổ tích thành tro bụi.

Và anh, chỉ có thể hồi tưởng lại từng trang sách đã bị thiêu rụi, tự trách mình không ngừng nghỉ.

Muốn báo thù, nhưng anh không phải là người không có vướng bận. Anh biết An Nhã mạnh đến mức nào, càng có thể tưởng tượng kẻ thù đã giết chết An Nhã nguy hiểm đến mức nào. Nếu bản thân cũng gặp bất trắc trong quá trình báo thù, thì con gái sẽ phải làm sao?

Nhưng nếu không đi báo thù, ngọn lửa độc đó sẽ không ngừng thiêu đốt trái tim anh.

Vô số lần trong giấc mơ anh ôm lấy những ảo mộng của quá khứ, vô số lần sau khi tỉnh dậy anh lại sờ soạng chiếc gối trống không. Sự phẫn nộ và đau buồn gần như đã biến thành một lời nguyền không thể thoát khỏi, giam chặt anh trong quá khứ.

Cuối cùng, anh chỉ có thể bất lực tự nhủ rằng mình chỉ là một người bình thường, mình không thể, cũng không nên nghĩ đến những chuyện này nữa.

Vậy thì hãy chuyên tâm làm việc, chuyên tâm nuôi dạy con gái. Là một người cha đơn thân bình thường, đây có lẽ là lựa chọn bình thường nhất.

Nếu mọi chuyện thực sự dừng lại ở đây. Nếu con gái anh, không bước vào thế giới phía ma pháp.

Nhưng khi tất cả những điều này xảy ra, khi bóng tối ẩn nấp trong thành phố Phương Đình, thậm chí là toàn bộ khu vực Đông Hoa, nổi lên mặt nước, thậm chí còn đe dọa đến con gái mình. Vậy thì cái gọi là “bình thường”, không cần cũng được.

“Tôi không có lý tưởng cao cả, điều tôi muốn làm, chỉ là bảo vệ tốt những người bên cạnh tôi. Nhưng trước đây tôi đã trốn tránh, đã thất bại, đã không thể thực hiện lời hứa của mình, đã không thể tuân theo mong muốn của mình.”

“Vậy thì, lần này, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.”

“Hắc Tẫn Lê Minh, tôi đã biết được hành vi của các người, hiểu rõ những việc các người đã làm, và thấy được sự xấu xa mà các người đã thể hiện. Bất kể các người đã làm gì trong cái chết của An Nhã; bất kể các người còn đang âm mưu gì ở thế giới vật chất này; bất kể các người có mối thù hận gì với thế giới vật chất. Tôi chỉ có một thái độ duy nhất đối với các người.”

Thúy Tước ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy ắp ma lực sáng rực như vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm:

— “Từ hôm nay trở đi, hãy cút khỏi thành phố Phương Đình, nếu không tôi sẽ đích thân đuổi từng kẻ các người đi.”

Những sợi tơ lam bạc từ trên trời đêm buông xuống, tầng tầng lớp lớp đan xen bên cạnh cô. Một đường nét tòa nhà khổng lồ dần dần thành hình từ mạng lưới sợi tơ, bao trùm toàn bộ khu trung tâm thành phố Phương Đình.

Một tòa lâu đài màu xanh biếc lộng lẫy như trong truyện cổ tích, tỏa ra ánh sáng thuần khiết, sừng sững đứng đó.

Đây chính là Kỳ Cảnh của Thúy Tước.

Nó giống như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích mà mỗi đứa trẻ đều từng mơ ước, chỉ thuộc về công chúa và hoàng tử, nhưng nó không được xây bằng gạch đá, mà là một kỳ quan được dệt bằng vô số sợi tơ ma lực tinh tế.

Bầu trời đêm vốn bị nhuộm màu tím đen ngay lập tức bị tòa lâu đài khổng lồ ngăn cách ra ngoài. Bất kể là các ma pháp thiếu nữ, hay Moss, thậm chí là những con tàn thú trên mặt đất, tất cả đều được tòa lâu đài chứa đựng bên trong.

Không chỉ vậy, bên ngoài tòa lâu đài, còn có vô số sợi tơ kéo dài về bốn phía, kéo dài ra toàn bộ thành phố Phương Đình.

Khu phố hỗn loạn, những ngôi nhà đổ nát, những người đang chạy nạn, tất cả đều không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, chiêm ngưỡng cảnh tượng thần kỳ này. Những con tàn thú hung hãn, thành đàn, cũng đều im lặng một cách khó hiểu.

Không phải vì chúng cũng đang ngắm nhìn những sợi tơ ma lực như mưa trên bầu trời đêm, mà là vì những sợi tơ vắt ngang bầu trời đêm kia, mục tiêu chính là chúng.

Vô số sợi tơ màu lam buông xuống từ trên không, giữ chặt mỗi con tàn thú đang chạy trốn trong thành phố, sau đó, thông qua sợi tơ kết nối chúng với tòa lâu đài.

“Được cứu rồi?”

Có người trong đám đông hỏi như vậy. Ban đầu chỉ là một tiếng kêu thăm dò nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh, có người gan dạ đã đi đến bên cạnh con tàn thú, đưa tay ra chạm vào những con tàn thú hung tợn và đáng sợ đó.

Những con tàn thú vốn đang phá hoại và giết chóc, lúc này lại đều như những bức tượng, bất động. Thế là mọi người nhận ra, cuộc tấn công của tàn thú thực sự đã kết thúc.

“Được cứu rồi! Được cứu rồi!”

“Ma pháp thiếu nữ! Chắc chắn là ma pháp thiếu nữ!”

Mọi người bắt đầu hò reo, mọi người bắt đầu khóc lóc. Tai họa đến quá đột ngột, lại kết thúc quá nhanh chóng, như một phép màu, khiến những người sống sót chìm đắm trong sự may mắn được sống sót.

Và cảnh tượng này không chỉ xảy ra trong thành phố. Ở nơi không ai để ý, trong cục dị sách đã trở thành một đống đổ nát, những con “tàn thú” vốn treo trên trần nhà, lúc này đang phủ phục trong đống tường đổ nát, vẫn đang ngủ một cách yên bình, lặng lẽ.

— “Mất kiểm soát ư? Không... là ma lực của chúng đã mất hoạt tính. Tại sao? Điều này không nên, cũng không có lý do.”

Trong tòa lâu đài màu lam bạc, Moss cảm nhận được sự thay đổi của ma lực trong cơ thể những con tàn thú này, trong lòng bất an một cách khó hiểu. Nó hỏi về phía cái bóng được bọc trong sợi tơ ở cách đó không xa: "Cô đã làm gì?”

Thúy Tước không trả lời ngay lập tức.

Không phải vì cô không muốn để ý đến Moss - mặc dù đúng là như vậy - mà là vì cô cảm thấy cơ thể mình gần như không còn thuộc về mình nữa.

Nỗi đau đớn dữ dội, mãnh liệt tràn ngập ý thức cô, nỗi đau dường như muốn xé nát linh hồn khiến cô phải nghiến chặt răng, sợ rằng chỉ cần há một khe hở sẽ bật ra tiếng la hét.

Cô siết chặt những sợi tơ trong tay, như thể muốn truyền nỗi đau ra ngoài. Giữa những cơn đau dữ dội, cô từ từ ngẩng đầu lên, trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Moss.

Rồi, cô khẽ nâng chiếc kéo sắp vỡ nát trong tay.

Động tác này khiến Moss cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Sau khi biến thành tàn thú, với tư cách là một con tàn thú cấp nụ hoàn chỉnh, nó không chỉ có thể giữ lại lý trí khi còn là con người, mà còn có thể sử dụng bản năng và trực giác của tàn thú.

Tàn thú bình thường không có lý trí, không thể hiểu thế nào là khủng hoảng sinh tồn, nhưng không có nghĩa là trực giác của chúng không nhạy bén. Chính nhờ sự cảm nhận và trực giác này, Moss hiểu rằng điều mà Thúy Tước sắp làm, chắc chắn là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

“Đừng hòng!”

Nó không thể để đối phương sử dụng chiêu thức đe dọa mình, vì vậy nó hét lớn, cũng vận dụng quy tắc của mình, cố gắng tác động lên ma lực xung quanh Thúy Tước, một lần nữa bao phủ lấy nó.

Trước đây nó đã làm như vậy, nó đã thành công trong việc loại bỏ ma lực của Thúy Tước, cướp đi Kiệt Tác của cô, có thể ngăn cản hành động tiếp theo của đối phương.

Nó cứ nghĩ lần này cũng sẽ diễn ra như vậy, không ngờ lần thử của mình lại thất bại.

Những sợi tơ dày đặc trong tòa lâu đài không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tồn tại nguyên vẹn ở đó.

“Không thể nào!”

Moss kinh ngạc nói: "Làm sao có thể có ma lực mà quy tắc của tôi không thể ảnh hưởng được!"

“...Bởi vì... đây căn bản, không phải là ma lực.”

Thúy Tước gắng gượng mở miệng, nghiến răng nghiến lợi thốt ra câu nói này, rồi không đợi Moss hành động thêm, dứt khoát vung chiếc kéo trong tay.

---Rắc.

Động tác vung kéo của cô không hề có âm thanh, nhưng Moss dường như lại nghe thấy một tiếng động từ trong hư không, giống như tiếng ma sát giòn tan khi chiếc kéo khép lại.

Khoảnh khắc đó, nó cảm thấy mình dường như đã mất đi thứ gì đó.

Mình đã mất cái gì? Về mặt thể xác không có cảm giác gì, tinh thần cũng không có gì bất thường. Nó hoàn toàn không biết mình đã thay đổi gì khi chiếc kéo vung xuống.

Nhưng khi Moss dùng đôi mắt phức hợp nhìn vào cơ thể mình, bắt đầu quan sát sự thay đổi của bản thân, nó đã sững sờ.

Sáu cái chân vốn là những chi nhọn hoắt, không biết từ lúc nào đã biến mất, chỉ còn lại một đôi tay của con người.

Đó là một đôi bàn tay vô cùng nhỏ, gắn trên cơ thể tàn thú khổng lồ nhỏ như những sợi lông, nhưng nó không thể không nhận ra, bởi vì đó là đôi tay của nó khi còn là con người.

“Cô đã làm gì?”

Nó lại một lần nữa hỏi, nhưng ý nghĩa lần này lại hoàn toàn khác, trong lời nói ẩn chứa sự kinh hoàng mà chính nó cũng không thể kìm lại.

Nó biết Thúy Tước vừa dùng chiếc kéo cắt đi cái gì rồi. Không phải cơ thể vật chất, cũng không phải linh hồn, thậm chí không phải ma lực, mà là phần thuộc về tàn thú trên cơ thể nó.

Chiếc kéo không phải thô bạo cắt đứt tay chân, mà là xóa bỏ “chi của tàn thú” khỏi cơ thể nó.

“Không thể nào, ma lực của cô căn bản không thể tác động lên tôi, Ma trang của cô căn bản không thể có hiệu lực với tôi…”

Nó lẩm bẩm một mình, không ngừng lùi lại vì cảm giác bị đe dọa mạnh mẽ: "Tôi sẽ bao phủ ma lực của cô, tôi có thể bao phủ ma lực của cô. Tôi có thể cướp lấy chiếc kéo kỳ lạ đó, và tôi cũng sẽ dùng nó để trả thù cô…”

---Rắc.

Tiếng ma sát giòn tan lại một lần nữa vang lên.

Moss gần như theo phản xạ cúi đầu theo tiếng ma sát, và lần này, là nửa dưới cơ thể tàn thú của nó đã biến mất.

“Không thể nào!”

Nó gào lên một cách giận dữ và vô ích. Thấy lùi lại vô dụng, nó liền đổi hướng, một lần nữa vận dụng quy tắc của mình, nhưng mục tiêu lần này lại là chiếc kéo trong tay Thúy Tước.

Chiếc kéo trong tay Thúy Tước là một phần của Ma trang, và thực sự được tạo ra bởi ma lực của cô. Vì vậy, khi Moss sử dụng quy tắc để bao phủ chiếc kéo của Thúy Tước, nó có khả năng cướp lấy nó.

Và nó thực sự đã thành công.

Theo quy tắc có hiệu lực, chiếc kéo của Thúy Tước ngay lập tức biến mất, rồi xuất hiện trong tay Moss.

“Ha ha ha, tôi đã tìm ra cách phá giải rồi!”

Thấy mọi việc đã thành, nó không nhịn được cười điên dại, rồi dùng bàn tay kỳ quái không cân xứng của mình nắm lấy chiếc kéo của Thúy Tước: "Tôi cũng có thể! Để tôi dùng Ma trang của cô để... ư! Khụ! A a a a a a!”

Nhưng thậm chí còn chưa kịp nói xong, ngay khi Moss chạm vào chiếc kéo của Thúy Tước, nó đã phát ra tiếng kêu rên thảm thiết: “Đau quá a a a a a a---”

Nó gào thét như quỷ dữ, dựa vào một sự tàn nhẫn điên cuồng mà ra sức khép mở chiếc kéo trong tay, nhưng lại phát hiện ra không có tác dụng gì. Thế là nó vội vàng ném chiếc kéo đi. Nhưng ngay cả khi đã ném nó ra, nỗi đau đó vẫn không hề thuyên giảm. Nỗi đau dữ dội khiến toàn thân nó run rẩy, không còn một chút suy nghĩ nào nữa.

Từ đầu đến cuối, Thúy Tước không nói một lời. Cô chỉ ôm lấy đầu, mặt không biểu cảm nhìn chiếc kéo xuất hiện trong tay Moss, đợi đến khi Moss ném nó đi, cô lại nhặt nó lên.

“Ngài không dùng được nó đâu.” Cô nói như vậy.

“...Không thể nào! Tại sao lại như vậy! Sao cô có thể vung được Ma trang đó! Nỗi đau xé lòng đó, cô hoàn toàn không cảm thấy sao?”

Moss ngẩng đầu lên, giận dữ gào thét: "Cô đã sớm biết tôi sẽ làm như vậy, cho nên đã động tay động chân với Ma trang phải không!”

“Tôi không cần.”

Thúy Tước lại đưa ngón tay vào lỗ tròn của lưỡi kéo, mở lưỡi kéo ra: "Đã quen rồi."

“Quen với nỗi đau đó? Cô đang nói nhảm gì vậy!”

Moss hét lên phản bác, nhưng khi nó nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Thúy Tước, những lời lẽ lẽ ra phải tuôn ra lại dừng lại.

Nó nhận ra rằng Thúy Tước có thể không nói dối.

Hai lần vượt quá giới hạn bản thân, bản tướng thiếu sót, Viên ngọc tâm linh nứt nẻ, cái giá phải trả không chỉ đơn giản là năng lực bị suy yếu. Đến mức độ này, chỉ cần Thúy Tước sử dụng Ma trang để chiến đấu, cô gần như luôn ở trong nỗi đau về mặt linh hồn.

Và trong tình trạng như vậy, Thúy Tước lại vẫn có thể giữ được bình tĩnh, thậm chí là giữ được suy nghĩ, để phân tích cục diện chiến đấu, để chiến thắng kẻ thù. Nhưng cũng chính vì vậy, cô luôn không có bất kỳ biểu cảm nào trong lúc chiến đấu, và luôn đề cao hiệu quả.

“Cô rốt cuộc là người hay là máy móc…”

Moss có chút sụp đổ hỏi: "Cô rốt cuộc là quái vật gì!”

“Tôi là ma pháp thiếu nữ.”

Thúy Tước mặt không biểu cảm vung kéo: "Đuổi quái vật đi, bảo vệ mọi người."

---Rắc.

Khi tiếng giòn tan lại một lần nữa vang lên, lần này biến mất là đầu của Moss với tư cách là một con tàn thú.

Khuôn mặt của người phụ nữ lớn tuổi lại xuất hiện trên cơ thể tàn thú, nhưng lúc này tóc tai rũ rượi, vẻ mặt kinh hoàng: "Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Quy tắc của tôi có sơ hở sao? Ma trang của cô có gì kỳ quặc, tại sao cô có thể dùng Ma trang làm tôi bị thương, tại sao!"

Nó hoảng loạn vận dụng cảm nhận của mình, cố gắng tìm kiếm những điểm bất hợp lý trong không gian này, muốn ngăn chặn quá trình đáng sợ này, nhưng lại không tài nào tìm thấy sơ hở.

Trong lúc hoảng loạn, ý thức của nó thậm chí bắt đầu phân tán, đến những con tàn thú mà nó đã điều khiển bên ngoài Kỳ Cảnh. Nó thấy những con tàn thú đang đứng yên như tượng trong thành phố; nó thấy những con tàn thú đang ngủ yên lặng trong đống đổ nát của cục dị sách, nó cũng thấy Hồng Tư Dữ đang nằm trong vòng vây của tàn thú, ngủ một cách say sưa.

Và rồi nó phát hiện ra, tất cả những con tàn thú đều giống hệt nó.

Chúng đã mất đi móng vuốt, mất đi chân, mất đi đầu. Chỉ là những con tàn thú được vá từ con người đã hiện nguyên hình, còn những con tàn thú thực sự thì hoàn toàn biến thành xác chết.

Và trên người tất cả những con tàn thú, đều có dây kết nối. Kết nối với những sợi tơ ma lực được sinh ra từ Kỳ Cảnh của tòa lâu đài khổng lồ này.

Kỳ Cảnh được thúc đẩy bởi sức mạnh ý chí của linh hồn trong bản tướng, không được hình thành từ ma lực, vì vậy quy tắc của nó không thể tác động đến Kỳ Cảnh.

Và chính những sợi tơ của Kỳ Cảnh này, đã kết nối cô với tòa lâu đài khổng lồ, gián tiếp kết nối tất cả bọn chúng với nhau, rồi cùng bị một quy tắc không rõ tên tác động.

“Đây là quy tắc của cô, đây là quy tắc của cô!”

Hét lớn, Moss trở nên điên cuồng: "Quy tắc của cô là gì, nó rốt cuộc đang làm gì!"

Rõ ràng đã lộ ra khuôn mặt của con người, nhưng tiếng gào thét của Moss lúc này vẫn thê lương như quỷ. Nó điên cuồng tiến lại gần Thúy Tước, muốn ngăn cản hành động của cô.

Nhưng Thúy Tước không cho nó cơ hội đó.

“Đồng mệnh.”

Khẽ khép mở chiếc kéo trong tay, cô dùng giọng nói bình tĩnh nói với Moss: "Chúng ta sinh mệnh tương liên, cùng mất, cùng được."

Và cho đến khi đến gần Thúy Tước, Moss mới cuối cùng nhìn rõ Thúy Tước rốt cuộc đang làm gì.

Vô số sợi tơ nhỏ kết nối với tòa lâu đài màu lam khổng lồ, và trong tòa lâu đài, tất cả các đầu dây lại buông xuống từ trên cao, tất cả đều hội tụ lại trước mặt Thúy Tước.

Mỗi sợi dây đều kết nối với một tồn tại trong Kỳ Cảnh, bất kể là ma pháp thiếu nữ hay tàn thú, một sợi dây, tương ứng với một sinh mệnh.

Và Thúy Tước chỉ cầm chiếc kéo của mình lên, nhẹ nhàng đặt nó trên một sợi dây.

Moss có thể cảm nhận được sợi dây đó tương ứng với cái gì. Nó tương ứng với một con tàn thú cấp trứng trong góc Kỳ Cảnh, một kẻ chỉ là một con số trong đội quân tàn thú.

Thúy Tước từ đầu đến cuối đều không nghĩ đến việc trực tiếp dùng Ma trang để tác động lên Moss. Điều cô muốn làm, chỉ là cắt đi những sợi dây tương ứng với những con tàn thú khác mà thôi.

Như cô đã nói, cùng được, cùng mất.

Dưới quy tắc Kỳ Cảnh của Thúy Tước, tất cả các sinh mệnh trong Kỳ Cảnh sẽ có sinh mệnh tương liên. Chỉ cần một cá thể trong đó mất đi thứ gì, tất cả các cá thể khác đều sẽ mất đi thứ tương tự. Kể cả bản thân Thúy Tước.

Và vì sinh mệnh được liên kết với sợi tơ, Thúy Tước chỉ cần sử dụng chiếc kéo của mình để cắt tỉa sợi tơ, là có thể trực tiếp tác động lên cơ thể của đối phương.

Lúc này, thứ mà Thúy Tước dùng kéo cắt đi, chính là “cơ thể của tàn thú”.

Khi được thêm vào khái niệm “tàn thú”, thì đối với tàn thú, đây không nghi ngờ gì là một thảm họa hủy diệt, bởi vì đây là toàn bộ sinh mệnh của chúng. Chỉ cần bị cắt đi, chúng tự nhiên cũng sẽ chết.

Nhưng đối với những con người được cải tạo thành tàn thú, đây lại giống như một cuộc phẫu thuật chính xác nhất. Tất cả những phần “tàn thú” trong cơ thể đều bị cắt bỏ theo những cú vung kéo của Thúy Tước, cuối cùng còn lại, chính là hình dạng ban đầu của họ khi còn là con người.

Và vì trong Kỳ Cảnh, tất cả các sinh mệnh tương liên, chỉ cần một cá thể xảy ra thay đổi như vậy, tất cả các cá thể khác đều sẽ thay đổi theo. Một con tàn thú mất đi “vuốt của tàn thú”, tất cả tàn thú đều sẽ mất đi “vuốt của tàn thú”.

Điều này đương nhiên cũng bao gồm Moss.

“Nhát cuối cùng.”

Lạnh lùng nhìn Moss đang lao về phía mình, Thúy Tước vô cùng bình tĩnh khép lưỡi kéo lại, để lưỡi kéo cuối cùng tác động lên sợi tơ trước mặt cô.

Nhát này, đối tượng cô cắt đi là “thân thể của tàn thú”. Đây cũng là phần cuối cùng của Moss, thuộc về tàn thú.

“Mau dừng lại! Mau dừng lại cho tôi! Cô phải dừng lại cho tôi!”

Moss điên cuồng gào thét, la hét, đưa tay ra muốn dùng thuật thức cản lại động tác của Thúy Tước: "Tôi bảo cô dừng lại cô không nghe thấy sao! Dừng lại! Con điên này! Dừng lại đi!”

---Rắc.

Chiếc kéo khép lại, sợi tơ đứt.

Dường như có điều gì đó đã xảy ra, mà cũng dường như không có gì xảy ra.

Theo tiếng giòn tan, cơ thể tàn thú khổng lồ trên không trung, những con tàn thú đang đứng yên trong thành phố, những con “tàn thú” đang ngủ trong đống đổ nát của cục dị sách, tất cả đều biến mất.

Chúng cùng với tòa lâu đài màu lam vốn bao trùm trung tâm thành phố, tất cả đều biến mất vào màn đêm. Giống như trong truyện cổ tích, lời nguyền mà Lọ Lem nhận được từ bà tiên, tất cả những điều kỳ diệu, mộng ảo, phi thường, tất cả đều hóa thành hư vô theo tiếng giòn tan nhẹ nhàng đó.

Lọ Lem sau vũ hội lại trở thành Lọ Lem, tất cả những sự vật nên trở về thực tại đều khôi phục lại bản chất ban đầu.

Mọi người nhìn nhau, không thể hiểu được tất cả những gì đang xảy ra trước mắt họ - nếu không phải những thiệt hại trên đường phố và các tòa nhà vẫn còn tồn tại, họ thậm chí còn nghi ngờ cuộc tấn công của tàn thú chỉ là ảo giác của chính mình.

Không ai để ý, khi những con tàn thú đó biến mất, có một vài con người vốn không tồn tại trong đám đông bỗng nhiên xuất hiện trong đống đổ nát, đang ngủ một cách yên tĩnh.

Với tư cách là người khởi xướng tất cả, trên bãi đất cháy đen ở trung tâm thành phố, Thúy Tước đang cầm chiếc kéo, lặng lẽ nhìn Moss trước mặt mình.

Con bướm đêm tàn thú khổng lồ không còn tồn tại, chỉ còn lại một người phụ nữ già nua mặc áo choàng đen, cô ta đang quỳ trên mặt đất thất thần, ngẩn ngơ nhìn vào đôi tay của mình.

Ngoại trừ một viên tinh thể nhỏ màu tím đen, không còn gì cả.

“Thí nghiệm của tôi, kế hoạch của tôi, sức mạnh của tôi, sự trả thù của tôi…”

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Thúy Tước: "Cô đã làm gì vậy? Mất đi những thứ này, tôi rốt cuộc phải trả thù Vương quốc ma pháp bằng cách nào, phải giết chết tất cả những ma pháp thiếu nữ quyền lực đó bằng cách nào?”

"Tại sao cô lại có thể làm được những điều này... cô chỉ là một cựu Hoa Bài bị thương nặng, ngay cả Ma trang cũng đã bị thiếu sót, ngay cả năng lực cũng không thể sử dụng hoàn toàn, rốt cuộc cô dựa vào đâu mà cướp đi tất cả của tôi!"

"Một quy tắc khủng khiếp như vậy, một quy tắc không thể lý giải như vậy, rốt cuộc cô dựa vào đâu mà có thể tùy tiện sử dụng nó!"

"Cùng được? Cùng mất? Cái gì mà chó má! Khi bị giới hạn thành khái niệm tàn thú, những ma pháp thiếu nữ như các cô không phải là cái gì cũng không cần phải trả giá sao?"

"Sử dụng năng lực như vậy, tại sao cô lại không phải trả bất kỳ cái giá nào?"

Cô ta gào thét một cách cuồng loạn: "Điều này không công bằng, tại sao! Tại sao!"

Thúy Tước vẫn bình tĩnh nhìn Moss.

“Ngài nói đúng.”

Cô từ từ mở miệng: "Mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó."

---Rắc, rắc.

Theo lời nói này dứt, chiếc kéo nhỏ bé trong tay cô, vốn đã đầy những vết nứt, cuối cùng không chịu được gánh nặng mà phát ra tiếng giòn tan. Những vết nứt trên chiếc kéo lan rộng một cách tùy tiện, cuối cùng xuyên qua lưỡi kéo, khiến chiếc kéo vỡ thành vô số mảnh vụn.

Rồi, dưới cái nhìn của Moss, chiếc kéo của Thúy Tước, đã vỡ vụn.

Giống như chiếc thước kẻ mà cô đã mất đi trước đây, là một hình thái khác của Chức Mệnh, chiếc kéo dường như đã hoàn thành sứ mệnh của nó. Sau khi làm tất cả những điều này, nó đã biến thành vô số mảnh vụn. Và hoàn toàn biến mất.

“Quy tắc là quy tắc, Ma trang là Ma trang. Dùng Ma trang để tác động lên quy tắc, vậy thì chắc chắn phải trả cái giá xứng đáng.”

Thúy Tước dường như không cảm thấy sự tan biến của chiếc kéo trong tay, mặt không biểu cảm nói với Moss: "Bây giờ, tôi và ngài đều không có quy tắc nữa."

Moss không để ý đến lời nói của Thúy Tước. Cô ta nhìn chằm chằm vào sự vỡ vụn của chiếc kéo, mở to mắt, như thể đang xác nhận xem đây có phải là sự thật hay không. Khi cô ta phát hiện ra rằng Thúy Tước thực sự không thể tập hợp nó lại, cô ta đã bật ra một tiếng "ha" có chút sụp đổ.

“Ma trang ư? Cái giá phải trả lại là Ma trang của cô! Ha ha ha!”

Cô ta chống tay xuống đất một cách chật vật, đứng dậy. Mái tóc vàng rối bù dính đầy chất lỏng của tàn thú, bám chặt vào khuôn mặt cô ta: "Cô đúng là một con điên! Cô là một con quái vật! Lại vì để làm suy yếu sức mạnh của tôi mà hủy đi Ma trang của chính mình! Làm sao có một ma pháp thiếu nữ điên rồ như cô chứ! Đầu óc cô có vấn đề à?"

“Ma trang và thành phố này, sức mạnh và thế hệ sau của mình. Cái nào nặng cái nào nhẹ, tôi tự biết rõ.”

Thúy Tước vẫy vẫy tay, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình một cách ngẩn ngơ, rồi lại ngẩng đầu lên: "Chỉ là một chiếc kéo mà thôi, để đổi lấy một phép màu cứu vãn tất cả những điều này, tôi đã lời quá nhiều rồi."

“Điên rồi... Điên rồi…”

Moss lẩm bẩm, đứng thẳng người dậy: "Ha ha ha! Điên rồi! Cô là một con điên thích tự hành hạ bản thân có vấn đề về thần kinh!"

“Lời này từ miệng ngài nói ra thật nực cười.”

Thúy Tước thở dài một hơi, cất bước, tiến về phía Moss: "Tôi thừa nhận, đây là câu nói hài hước nhất mà ngài đã nói tối nay."

“Vẫn còn giả vờ mạnh mẽ!”

Moss hằn học nhìn chằm chằm vào Thúy Tước, nhếch mép, nở một nụ cười điên loạn: "Cô không thể dùng Kỳ Cảnh nữa! Cô đã mất Ma trang! Ma lực cũng còn lại chẳng bao nhiêu! Hiện tại cô còn muốn thắng tôi bằng cách nào?”

"Tôi không còn Thú chi phủ, nhưng tôi vẫn còn ma lực, còn thuật thức của tôi. Lượng ma lực của tôi còn nhiều hơn cô rất nhiều, trạng thái của tôi tốt hơn cô quá nhiều rồi!"

"Át chủ bài đấu với át chủ bài, phăng teo đấu với phăng teo. Khi những lá bài lớn đã dùng hết, thì đấu xem ai có nhiều bài chất lượng hơn thôi, đồ ngu! Cô của hiện tại còn có cái vốn gì để đổi nữa! Thừa nhận đi, cô đã thua rồi!"

"Cô xong rồi, tôi nhất định sẽ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để giày vò cô, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì tất cả những gì cô đã làm tối nay. Những đứa nhóc thối tha đằng kia cũng không một ai thoát được, tôi sẽ khiến các cô…”

---Ầm!

“A!”

Kèm theo một tiếng động mạnh và tiếng kêu kỳ lạ của Moss, cô ta bay ra xa một cách nặng nề.

Thúy Tước thu lại nắm đấm, mặt bình tĩnh giơ tay lên, kéo ống tay áo chiếc váy xòe của mình lên, để lộ cánh tay mảnh khảnh và trắng nõn, cùng với đôi tay nhìn không có vẻ gì là nguy hiểm.

Nhưng vừa rồi, chính là nắm đấm như vậy đã giáng một đòn nặng nề lên mặt Moss.

“Nói đủ chưa?” Cô lạnh nhạt hỏi.

“Cô rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì!” Moss ôm mặt, giận dữ bò dậy từ dưới đất.

“Tôi đã không muốn nghe ngài nói những lời nhảm nhí này nữa, mau kết thúc đi.”

Thúy Tước mặt không biểu cảm ngẩng cằm lên, giơ nắm đấm trong tay: "Tiếp theo, tôi sẽ dùng nắm đấm đánh nát cái bộ mặt thối của ngài, đồ cặn bã."

“Dùng nắm đấm…”

Moss nghe xong lời cô, có chút ngây người, sau đó lại nhếch mép: “Ha ha ha! Dùng nắm đấm? Được thì cô đến đây! Con bệnh thần kinh kia!”

Chỉ là chưa kịp đứng thẳng người lên, cô ta đã thấy luồng ma lực màu lam trước mặt đột nhiên dâng lên. Một vệt sáng màu lam lướt qua trước mặt cô ta trong nháy mắt, Thúy Tước đã lại đến gần trước mặt cô ta.

Sau đó, một nắm đấm lại một lần nữa giáng một đòn nặng nề lên mặt cô ta.

---Ầm!

Lần này, Moss giống như bị một chiếc xe tải lớn tông phải, bay lên khỏi chỗ cũ, rồi đâm thẳng vào một tòa nhà chỉ còn lại nửa thân, làm nổ tung một đống gạch vỡ.

Thúy Tước giơ nắm đấm, xuất hiện ở vị trí vừa rồi, mặt không biểu cảm nhìn tòa nhà bị vỡ: “Được.”

Sau đó, một vệt ma lực phát sáng từ dưới chân cô, cô lại một lần nữa bay ra với tốc độ cực nhanh, giống như đột nhiên biến mất.

Moss sẽ không bao giờ hiểu được, tại sao một ma pháp thiếu nữ lại giỏi cận chiến đến thế.

Điều cô ta không biết là, khi lần đầu tiên có được Chức Mệnh, để bù đắp cho sức chiến đấu yếu ớt của Ma trang của mình, phương pháp mà Thúy Tước nghĩ ra chính là - đấu võ.

Ma trang không thể phát huy tác dụng, vậy thì ma lực luôn là thứ có thật. Chỉ cần dùng thuật thức phụ trợ thích hợp để cản lại các đòn tấn công từ xa, còn lại thì giải quyết bằng cận chiến.

Vì vậy, cận chiến, thực ra là một môn mà Thúy Tước cực kỳ giỏi.

Những vệt ma lực màu lam không ngừng xuyên qua và lóe lên trong tòa nhà. Moss giống như một quả bóng bàn, bị đánh tới đánh lui trên không trung, bay loạn xạ khắp nơi, không có một chút sức lực chống cự.

Mỗi cú đấm, đều giáng một đòn nặng nề lên mặt cô ta. Mỗi cú đấm, đều đánh mạnh vào sống mũi cô ta. Moss chỉ cảm thấy choáng váng, thậm chí không thể phân biệt được phương hướng.

Ban đầu, cô ta còn có chút khinh thường những đòn tấn công như trò hề này của Thúy Tước, nhưng khi nắm đấm giáng mạnh lên mặt cô ta hết lần này đến lần khác, khi xương hàm và sống mũi phát ra những tiếng kêu không chịu nổi, cô ta cuối cùng cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Cô ta nhận ra lý do cơ bản mà Thúy Tước lại chọn phương pháp chiến đấu này - để trút giận.

Một cú đấm, một cú đấm nữa, giáng mạnh lên mặt cô ta, không vì bất cứ điều gì, chỉ để trút cơn giận.

Răng bị đánh bay, sống mũi bị đánh vỡ. Theo những cú đấm mạnh mẽ của Thúy Tước, dù thể chất của Moss có siêu phàm đến đâu, cũng hoàn toàn không thể chịu được sự hao tổn như vậy.

“A! Đủ rồi chưa!”

Thế là cô ta vật lộn để phản công, né tránh và muốn trả đòn: "Cô là một con ngu giống như con trâu vậy!”

Cô ta cũng đấm một cú vào cánh tay của Thúy Tước, gào thét một cách cuồng loạn: "Cô nghĩ cô là ai? Cô nghĩ cô là cái gì chính nghĩa sao? Một con chó bị Vương quốc vứt bỏ!”

"Sự vô tình của Vương Đình và sự vô tình của chính cô đã khiến cô rơi vào tình trạng này. Cô vẫn còn tự cho mình là chính nghĩa, muốn phán xét tôi ở đây ư?"

"Hãy nhìn bộ dạng thô bạo xấu xí của cô bây giờ đi. Cô có từng nghĩ đến những Quyền trượng Ngọc quý cao quý kia đang làm gì không? Cô ở đây đánh sống đánh chết, còn họ thì đang tận hưởng trà ngon rượu ngon và giấc ngủ thoải mái!"

"Tôi muốn tuyên chiến với những người đó, tôi muốn nghiền nát sự thống trị của họ, nhưng cô lại phá hủy tất cả! Tất cả đều mất rồi! Tôi không còn lại gì cả!”

Lại bị Thúy Tước đấm một cú nặng nề vào mặt, cô ta ngã xuống đất, nhưng lại một lần nữa bò dậy, cảm xúc vô cùng kích động: "Cô căn bản không hiểu mối thù của tôi! Tôi mới là người đúng, tôi mới là chính nghĩa. Tôi không có lý do gì để thua!"

"Con người căn bản không có sức mạnh để chống lại Vương quốc, chỉ có thể mượn sức mạnh của tàn thú mới có thể trả thù Vương quốc. Không làm đến mức này, làm sao tôi có được sức mạnh để phản công Vương quốc!"

"Các ma pháp thiếu nữ các cô căn bản sẽ không hiểu sự bất lực và đau khổ của con người. Các cô khi còn nhỏ đã được Vương quốc chọn, có được sức mạnh vượt xa con người. Trong khi những người làm thuật pháp như chúng tôi dù có luyện tập thế nào cũng không thể theo kịp các cô dù chỉ một chút! Điều này căn bản không công bằng!"

"Thật tuyệt vọng làm sao! Một con người lại muốn trả thù những ma pháp thiếu nữ cao quý kia, tôi còn có thể làm gì? Ngoài sức mạnh của tàn thú, tôi còn có thể chọn gì nữa?"

"Cô nói tôi là kẻ ác? Nói tôi là cặn bã? Vậy cô nói cho tôi biết đi - nếu cô cũng có con gái, nếu con gái cô cũng hy sinh một cách vô nghĩa, lại còn bị Vương quốc đối xử lạnh nhạt, khi còn sống không có lợi ích gì, sau khi chết không có tên tuổi gì, cô sẽ chọn gì?"

"Khi cô chỉ có thể lặng lẽ tham gia tang lễ của con gái, nhưng không thể nói ra bất kỳ nỗi khổ nào, ngoài việc chọn sức mạnh của tàn thú, cô còn có phương pháp nào để trả thù!"

Cô ta hung hăng túm lấy cổ áo của Thúy Tước, gần như dán mặt vào mặt đối phương mà gào lên: "Cô căn bản không hiểu! Cúc Vàng!"

“...Tôi có con gái.”

Thúy Tước đột nhiên nói như vậy.

Cô mặt không biểu cảm nhìn Moss, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, từ từ nói: "Nó cũng là ma pháp thiếu nữ. Nhưng vài tháng trước, khi nó mới bắt đầu sự nghiệp, nó đã gặp người của các người."

"Nếu một ngày nào đó nó chết vì lỗi lầm của Vương quốc, thì tôi nhất định sẽ tìm ra những kẻ có liên quan để phân cao thấp. Nhưng bây giờ, vẫn là câu nói đó, tôi chỉ có một việc phải làm."

Cô nhìn thẳng vào mắt Moss: "Tôi sẽ không để nó rơi vào nguy hiểm nữa. Trước khi tất cả xảy ra, tôi sẽ dùng nắm đấm đánh nát đám hỗn xược đã đe dọa đến sự an toàn của nó, đấm nát cái bộ mặt thối tha của lũ súc vật như các người thành những thứ cặn bã giống như nhân phẩm của các người."

Moss ngây người nhìn Thúy Tước.

Cô ta cố gắng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thúy Tước, rồi, dường như cuối cùng đã nghĩ ra điều gì đó, cô ta nguyền rủa: "Thì ra là cô! Thì ra là như vậy! Tôi hiểu rồi! Tôi không hiểu! Làm sao có thể! Điều này căn bản không thể!"

"Cho nên cô mới không bị ảnh hưởng gì sau khi gặp tôi! Cho nên cô mới luôn có thể xuất hiện ngay lập tức khi người đàn ông kia gặp nguy hiểm! Cho nên cô mới bận tâm đến cái chết của Anh đến vậy!"

"Hồng Tư Dữ là đồ khốn kiếp! Cô ta lại lừa tôi, cô ta đã giấu đi chuyện quan trọng nhất!”

Cô ta rút tay ra, lợi dụng ưu thế về thể hình để đẩy Thúy Tước ngã xuống đất, rồi túm lấy tóc của Thúy Tước và giằng xé: "Cô có bí mật! Cô có một bí mật kinh thiên động địa! Tôi nhất định phải đánh thắng cô! Tôi muốn biết bí mật của cô là gì, tôi vẫn còn cơ hội!"

Hai bóng người, một lớn một nhỏ, cứ thế lăn lộn và đánh nhau trên mặt đất.

Hai người hoàn toàn không có phong thái của một người làm phép hay ma pháp thiếu nữ. Họ đánh nhau như một cuộc ẩu đả trên phố tồi tệ nhất. Ban đầu không thể thấy được ai thắng ai thua, nhưng rất nhanh, Thúy Tước lại chiếm thế thượng phong một cách khó hiểu. Từ trong hỗn loạn, cô đã nắm bắt được cục diện, một lần nữa, giáng một đòn nặng nề lên sống mũi của Moss.

---Phụt!

Cú đấm này, trực tiếp đánh vỡ sống mũi đã bị thương của Moss. Máu tươi ngay lập tức phun ra.

Thúy Tước mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, không nói một lời. Cô cứ thế ấn trán Moss xuống, quỳ trên người cô ta, và bắt đầu không ngừng dùng nắm đấm giáng mạnh lên mặt đối phương.

Trong đống đổ nát, chỉ còn lại những tiếng động nghẹn lại khiến người ta rùng mình.

Thúy Tước cứ thế mặt không biểu cảm, đấm từng cú đấm một vào mặt Moss. Trên nắm đấm trắng nõn thậm chí còn dính máu, nhưng cô lại hoàn toàn không hay biết.

Tiếng kêu rên thảm thiết của Moss dần dần trở nên yếu ớt trong vũng máu bắn tung tóe, cuối cùng thở không ra hơi, không thể hét lên một tiếng nào nữa.

Khuôn mặt đã bị đấm đến biến dạng hoàn toàn của cô ta không còn chút gì giống con người. Những vết máu lốm đốm chiếm trọn khuôn mặt, thậm chí không thể phân biệt được ngũ quan ở đâu.

“Cô sẽ giống như tôi.”

Trong lúc mơ màng, cô ta đột nhiên nói như vậy: "Sự thù hận và sát ý trên khuôn mặt cô, sự hung bạo mà cô luôn che giấu, đều là mầm mống khiến cô đi trên con đường của tôi."

“…Tôi sẽ không.”

Thúy Tước thu nắm đấm lại, khẽ chà máu dính trên má: "Tôi sẽ không đánh mất bản thân vì báo thù."

"Cô sẽ."

Giọng nói của Moss yếu ớt: "Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ phát hiện ra sự thật về mối thù hận, cô sẽ hiểu được cơ chế của thế giới này. Đến lúc đó, con đường duy nhất để cô báo thù chính là hủy diệt."

Cô ta khẽ nuốt nước bọt, run rẩy nói: "Hãy nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô đi. Cái vẻ mặt giống như ác quỷ ăn thịt người đó, cô sẽ bị sự thù hận của mình nuốt chửng. Kết cục của con điên như cô sẽ không khá hơn tôi bao nhiêu."

---Ầm!

Một cú đấm nữa giáng mạnh lên mặt cô ta. Lần này, Thúy Tước không đánh vào sống mũi, mà đánh vào miệng của Moss, lại đánh bay vài chiếc răng.

Cô giơ nắm đấm lên, cứ thế lặng lẽ nhìn Moss một lúc, cuối cùng không đánh nữa. Cô nới lỏng tay đang ấn vào đầu cô ta, từ từ đứng thẳng dậy:

"Cái chết của An Nhã, rốt cuộc có liên quan gì đến Hắc Tẫn Lê Minh các người? Kẻ nào? Hoặc là những kẻ nào đã tham gia? Nói cho tôi biết, tôi sẽ cho ngài chết một cách nhẹ nhàng."

“Hộc... hộc…”

Miệng tràn ra máu, Moss cũng nhìn Thúy Tước. Cô ta đã không còn sức để gào thét nữa, chỉ từ từ lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Cô ta há miệng đỏ tươi, dùng giọng nói không rõ ràng mà nói: "Đã muộn rồi…”

“Ngài đang nói gì vậy?” Thúy Tước nhíu mày.

“Trong thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu này, không đi nuốt chửng người khác, thì chỉ có kết cục bị người khác nuốt chửng. Chúng ta đều là nguyên liệu trên đĩa thức ăn, cũng đều là quân cờ trên bàn cờ…”

Moss mở to mắt, dùng giọng nói nhỏ nhẹ để dụ Thúy Tước tập trung chú ý, rồi đột nhiên đưa tay ra, tạo thành hình vuốt, đâm về phía mắt của Thúy Tước:

"Từ khi kế hoạch Tạo Thánh thành công, Thánh Tử giáng lâm, chúng ta đều đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mặc người khác sắp đặt thôi mà—"

Trong trạng thái cực kỳ yếu ớt, bàn tay cô ta lại bùng phát tốc độ nhanh nhẹn, lao về phía Thúy Tước như hồi quang phản chiếu. Ngay cả vào khoảnh khắc cuối cùng, cô ta cũng muốn phản công, muốn làm đối phương bị thương.

Nhưng ý định của cô ta đã định trước không thể thành công.

Khoảnh khắc bàn tay cô ta vươn ra, một lưỡi đao được tạo thành từ ma lực đã xuyên qua đầu cô ta, và đóng chặt cô ta xuống đất.

Thúy Tước đã giết cô ta bằng Kiệt Tác của mình.

Mất đi chiếc kéo, không có nghĩa là những sợi tơ không tồn tại. Là hình thái duy nhất còn lại của Chức Mệnh, Kiệt Tác vẫn có thể phát huy tác dụng của nó.

Cô đứng dậy, bên cạnh cô ngưng tụ ra vài lưỡi dao bằng ánh sáng. Từng lưỡi đao lại đâm vào các điểm yếu trên cơ thể Moss, cho đến khi Moss trợn mắt bất động, đã mất đi tất cả hơi thở, cô mới từ từ thu lại Kiệt Tác.

Nhìn vào đôi mắt của đối phương vẫn chưa nhắm lại, Thúy Tước nhắm mắt lại, từ từ nới lỏng bàn tay vẫn nắm chặt của mình.

Vương tiền Tận thị của Hắc Tẫn Lê Minh, Cục trưởng cục dị sách thành phố Phương Đình, kẻ chủ mưu của các vụ hiến tế ở khu vực Đông Hoa trong hai năm gần đây, Moss, hay còn gọi là Bướm Đêm, đã bị tiêu diệt.

Sự phẫn nộ trong lòng vẫn chưa nguôi, lòng hận thù vẫn sôi sục, cô nhìn về phía bầu trời xa xăm đã dần chuyển sang màu trắng sữa, trong lòng cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu.

Bướm Đêm đã chết, rồi sao nữa?

Mình đã trả thù cho Hồng Tư Dữ và các nhân viên cục dị sách, đã trả thù cho nguy hiểm mà Lâm Tiểu Lộ từng gặp phải, rồi sao nữa?

【Cô sẽ giống như tôi】.

Những lời Moss nói trước khi chết dường như là vô nghĩa, nhưng khi cảm nhận được sự trống rỗng này, Thúy Tước lại bỗng nhiên hiểu được cảm xúc trong lòng mình:

Cô muốn tiếp tục, cô muốn tìm ra thêm nhiều kẻ thù nữa, rồi, đích thân giết chết những kẻ đó—

“Thúy Tước?”

Một tiếng gọi đột ngột vang lên sau lưng cô.

Đây là giọng nói quá quen thuộc đối với Thúy Tước, ngay cả khi không quay đầu lại, cô cũng có thể phán đoán được giọng nói đó thuộc về ai: đó là con gái cô, Lâm Tiểu Lộ.

Cô từ từ quay người lại. Đôi mắt màu lam hơi đỏ nhìn về phía tiếng nói vọng đến. Cô thấy Lâm Tiểu Lộ và Bạch tịch huyên đang dìu Hạ Lương, ba người khập khiễng đi về phía mình.

Và lúc này, Lâm Tiểu Lộ đang nhìn Thúy Tước với ánh mắt có chút do dự, trên mặt mang theo sự lo lắng, và một chút sợ hãi.

Sợ hãi?

Bộ dạng hiện tại của mình, khiến người ta sợ hãi sao?

Thúy Tước không khỏi nghĩ như vậy.

Cô nhìn ba cô gái trước mặt, lần đầu tiên phát hiện ra rằng mình lại không biết phải nói gì. Bởi vì cô nhận ra: báo thù, và một cuộc báo thù đẫm máu như vậy, dường như là điều không nên để những đứa trẻ này nhìn thấy.

Ngay cả khi cô biết rằng chúng sẽ trưởng thành, chúng sẽ hiểu những điều này, nhưng Thúy Tước của hiện tại cũng không biết phải mở lời như thế nào.

Cô và Lâm Tiểu Lộ cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Trong khoảnh khắc, không ai nói một lời nào.

Sao mà giống nhau đến thế.

Thúy Tước bỗng nhiên nghĩ như vậy.

Đã từng có lúc, chính vì bản thân anh với tư cách là người cha không muốn nói bất cứ điều gì cho con gái, không muốn con gái tiếp xúc với bất cứ điều gì, chỉ muốn tự mình gánh vác tất cả, cuối cùng mới cãi nhau với con gái thành ra như vậy.

Anh nghĩ đó là một cách bảo vệ, nhưng đối với con, đó thực ra là sự kiêu ngạo của người lớn.

Nếu bây giờ mình lại giữ im lặng, tiếp tục che giấu tất cả mọi thứ, liệu có lại…

— “Về thôi.”

Những suy nghĩ phức tạp của Thúy Tước bị cắt ngang, bởi vì Lâm Tiểu Lộ đột nhiên nói như vậy.

Trên mặt cô vẫn còn một chút bối rối, nhưng ánh mắt nhìn Thúy Tước lại đầy kiên định, rồi từ từ đưa tay về phía trước.

Cú đưa tay này, dường như đã kéo Thúy Tước trở lại hai năm trước.

An Nhã chết, mình và con gái cãi nhau một trận lớn, con gái lúc đó đã chọn bỏ nhà đi, chạy đến nhà bạn học mà không nói một lời nào cho mình.

Lâm Doãn lúc đó đã tìm khắp mọi ngõ ngách, mãi mới tìm được nhờ bố mẹ của bạn học kia tiết lộ thông tin. Lúc đó họ cũng giống như thế này. Lâm Doãn đứng ngoài cửa, toàn thân bẩn thỉu. Lâm Tiểu Lộ thì đứng trong cửa, vẻ mặt do dự.

Nhưng vào lúc đó, anh là người đã đưa tay ra.

Anh lúc đó cũng đã nói như vậy: "Về nhà đi."

Nhìn bàn tay mà con gái đưa ra, Thúy Tước theo bản năng muốn nắm lấy, nhưng lại đột nhiên nhớ ra trên tay mình thực ra dính đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.

Cô không muốn tay con gái mình dính máu.

Thế là cô lại im lặng thu tay lại.

Ký ức và hiện thực chồng lên nhau. Trong phút chốc, cô dường như lại trở về trước cửa căn hộ đó, đứng bên ngoài, nhìn vào Lâm Tiểu Lộ nhỏ bé đang trốn sau lưng bạn học, hai người bị ngăn cách bởi khung cửa, như thể bị phân chia thành hai thế giới.

Cô nhìn vào cô con gái nhỏ bé đó, lần này, lại không dám đưa tay ra nữa.

Và rồi, cô thấy cô con gái trước mặt mình động đậy.

Lâm Tiểu Lộ đột nhiên từ phía sau bạn học chui ra, chạy nhanh đến. Rồi hình dáng thay đổi, trong nháy mắt đã trở thành Lâm Tiểu Lộ 14 tuổi. Cô cứ thế chạy đến trước mặt Thúy Tước, bất chấp việc Thúy Tước né tránh, nắm lấy bàn tay đáng lẽ phải dính đầy máu của cô, siết chặt trong tay mình.

“Về thôi.”

Con gái lại một lần nữa, nghiêm túc, trịnh trọng nói với Thúy Tước.

Khoảnh khắc đó, chiếc lồng của ký ức dường như đã bị phá tan hoàn toàn. Thúy Tước bị bàn tay của con gái kéo lại về với thực tại. Cô lại một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ của buổi sớm mai.

Những cô gái trước mặt đều đang nhìn cô, có người biểu cảm nghiêm túc, có người lo lắng, và có người thì tràn đầy sự sùng bái.

Thôi, kệ đi.

Cô bất giác nghĩ trong lòng.

Rồi dang rộng hai tay, khẽ nhếch môi, ôm chặt lấy những cô gái đang chạy đến.