CHAP 4 – CON TÀU THUỘC VỀ LINH GIỚI
Bừng trên boong lái là một ngọn lửa xanh lục bảo, và trong ngọn lửa quỷ dị ấy là một cơ thể với lớp da thịt mơ ảo, giữa một phần thực và một phần ảo. Như một hiện thân đến từ địa ngục, Duncan giữ chặt bánh lái tàu với một ý thức hoàn toàn hoà làm một với từng ngóc ngách của con tàu qua những ngọn lửa.
Thì ra là anh không cần một thuỷ thủ nào trên tàu cả.
Tàu Vanished đã có thể sẵn sàng ‘hạ buồm’ bất cứ lúc nào vị thuyền trưởng của nó muốn.
Duncan trong một khoảng khắc, hoảng loạn khi những ngọn lửa màu lục bảo này vươn lên không trung từ hư vô. Tuy nhiên đó cũng chỉ là một khoảng khắc, khi mà anh đã chứng kiến không ít những hiện tượng siêu nhiên trên con tàu trong những lần thăm dò trước đây. Nên là cho dù có hoảng loạn thì đôi tay anh vẫn cứ luôn giữ chặt lấy bánh lái, không bao giờ có ý định buông ra.
Hiện tại thì anh cũng đã chắc chắn rằng ngọn lửa xanh này không thể làm hại anh. Mặc kệ đến việc liệu cơ thể anh có ‘bình thường’ trở lại hay không, thì ích nhất nhờ ngọn lửa này mà anh đã có thể kiểm soát được con tàu ma khổng lồ nơi anh đang đứng.
Tiếng sóng vỗ và đập vào thân tàu dần dần biến mất trong tâm trí anh, giải toả những căng thẳng đang hiện hữu, và tâm trí anh như được thả lỏng lần đầu tiên trong những ngày qua. Tàu Vanished giờ như là một phận cơ thể của anh, cho anh những xúc giác kì lạ không thể diễn tả. Mặc dù là một người thiếu kiến thức, kinh nghiệm và chưa từng một lần ra khơi, anh giờ đây đã có thể một thân một mình điều khiển con tàu khổng lồ này.
Những cánh buồm mơ ảo, mỏng và mịn màn tựa như sương sớm, ôm lấy những cột buồm trên boong tàu. Những cánh buồm thứ tự động điều chỉnh hướng và góc độ phù hợp, bắt lấy những cơn gió hỗn loạn trên mặt biển một cách hoàn hảo và trọn vẹn nhất có thể. Con tàu khổng lồ Vanished rên lên từ sự co giãn của thân gỗ, ngừng sự trôi dạt vô định và ổn định lại nhờ sức đẩy của gió.
Duncan dùng sức xoay bánh lái và một phản hồi hữu hình từ con tàu hiện lên trong tâm trí anh. Anh có thể cảm nhận được thân tàu đồ sộ ngay bên dưới đã bắt đầu từ từ xoay, cố gắng quay hướng mũi thuyền ra khỏi màn sương đen.
Nhưng con tàu chỉ xoay một cách chậm chạp. Từng giây từng phút trôi qua, sự hiện diện của màn sương dần dần trở nên chân thật hơn, và một tiếng hét của tượng đầu dê gỗ vang lên từ thanh ống đồng kế bên bánh lái, “Chú ý, chú ý, con tàu đang tiến đến gần giới hạn của thực tại… Chúng ta đang chuẩn bị tiến vào Linh Giới! Thuyền trưởng à, chúng ta cần phải…”
“Thì ta đang làm đây!” Duncan hét lớn, cắt ngang giọng của đầu dê. “Thay vì cứ nói nhiều bên dưới, thì ngươi nên nghĩ cách trở nên hữu dụng hơn đi!”
Chiếc tượng gỗ ngay lập tức im lặng. Tuy nhiên ngay lập tức sau khi Duncan tưởng nó cuối cùng cũng đã ngậm mồm mình lại rồi thì, một lần nữa vang lên là một tiếng gào mạnh mẽ, nhưng là với một tông giọng khàn, chầm và lạnh đốt sống lưng, “ĐÁNH! ĐÁNH! ĐÁNH!”
Duncan: “…?”
Ngay lúc ấy, đột nhiên anh cảm thấy như mọi thứ xung quanh anh đều hoá huyền ảo, mất đi tính ‘tồn tại’ trong ‘thực tại’ mà anh đang sống. Anh đã chấp nhận sự hiện diện của những dị thường xung quanh anh, thoả hiệp với sự tồn tại của những thế lực siêu nhiên trên con tàu, và ngay cả việc để bản thân anh bị nuốt chửng bởi ngọn lửa xanh lục bảo này đây, nhưng anh không thể tài nào yên mình được trước những hành động đột ngột của chiếc đầu dê gỗ này, một thực thể đã mang lại cho anh một cảm giác nguy hiểm tột cùng ngay từ lúc mới gặp… một thực thể quỷ dị đã bất thường ngay từ khi ấy, giờ đây lại còn kinh dị hơn nữa!
Nhưng sự hiện diện ngày càng rõ ràng của màn sương đen ép anh phải tạm quên đi vấn đề này. Mặc dù Vanished đã bắt đầu lướt ngang qua mặt biển, nhanh chóng đổi hướng di chuyển của nó, nhưng màn sương thì như một con quái vật đói khát đón lấy hướng đi của con tàu, nó tách ra một mảng sương lớn tại rìa, liên tục toả ra khắp tứ phương và bao trùm lấy toàn bộ mọi thứ xung quanh con tàu.
Một lớp sương mỏng như bốc hơi lên từ mặt biển, trong một khoảng khắc Duncan cảm nhận được sự thay đổi dị thường của thực tại xung quanh anh. Không gian xung đột nhiên tối dần đi, bên dưới mặt biển trong xanh là vô số những sợi luồng đen đan xen qua nhau tạo nên một sự rối rắm và khó chịu đến khó tả. Những luồng đen này dần nổi lên trên mặt nước, xuất hiện trước đôi mắt trần của anh và tô lên mặt biển một màu đen tro tàn.
Trong lớp sương mỏng dường như xuất hiện vô số những thực thể quái dị không thể xác định được, cho anh một cảm giác như bị soi mói hết toàn bộ cơ thể.
“Chúng ta đã vào Linh Giới!” Những tiếng hô hào ồn ào của đầu dê gỗ cũng chấm dứt, và thay vào đó là một tiếng hét dường như phát ra từ một nơi rất xa. Vô số những lời thì thầm vang vảng bên tai anh, thì thầm những kiến thức tăm tối nhất của hư vô từ hàng vạn thực thể ngoài xa. “Nhưng Vanished vẫn chưa hoàn toàn đi quá sâu – Thuyền trưởng, ngài hãy giữ chặt lấy bánh lái. Trước khi chúng ta chìm quá sâu vào Vực Sâu thì Vanished vẫn còn đủ sức để đưa chúng ta ra khỏi đây!”
“Đầu tiên là ta phải biết mình phải đi về hướng nào trước cái đã!” Duncan la lên trong một tông giọng trầm cùng với tiếng răng rắc phát ra từ ngọn lửa xanh đang bừng cháy, một giọng nói như phát ra từ nơi sâu thẳm nhất của địa ngục. “Ta mất phương hướng rồi!”
“Trực giác, thuyền trưởng, dùng trực giác của ngài đi ạ!” Tiếng hét của đầu dê gỗ vang lên từ ống đồng, “Không có thứ gì chính xác hơn trực giác của ngài cả!”
Duncan: “…”
Anh thật sự cảm thấy bất lực. Không còn đủ sức để đôi co với chiếc tượng gỗ quái dị đó nữa, anh đành đánh liều một phen mà nghe theo vậy, làm theo trực giác chứ gì, chơi luôn.
Bám vào những ý thức còn xót lại từ trước khi lớp sương mỏng ấy xuất hiện, anh dùng hết sức của mình nắm chặt lấy bánh lái và xoay thật mạnh về hướng mà anh tin là đúng.
Khắp con tàu Vanished rên lên những tiếng chói tai và lạnh gáy từ sự ma sát và co giãn đột ngột của thân gỗ. Một con tàu to lớn trở mình trong tiếng hú của gió và tiếng kêu gào từ những con sóng, để lại phía sau trên mặt biển đen ngòm là một đường vòng cung hoàn hảo. Dưới một nguồn sáng mờ nhạt và tầm nhìn mơ ảo qua màn sương, xuất hiện trong khoé mắt của Duncan là một thứ gì đó dần hiện ra từ lớp mây mù.
Sau mội hồi thì anh nhận ra đó là một con tàu khác, một con tàu với vẻ ngoài phủ sơn trắng và nhỏ hơn tàu Vanished một bậc, đứng lừng lửng ở giữa boong tàu là một cột ống khói màu đen.
Ngay tại đầu bên kia của đường vòng cung được vẽ ra bởi Vanished, một con tàu đột nhiên xuất hiện từ bên trong đám mây mù và hướng thẳng về phía anh – hay đúng hơn là, Vanished đang đâm thẳng về phía nó.
Duncan chỉ còn biết la lên một câu, “Cái quái gì vậy, chúng ta sắp bị bắt vì đua tàu trái phép trong Linh Giới rồi à !?”
Đã qua một khoảng thời gian rất lâu ở thế giới này rồi, anh không hề nhìn thấy một sinh vật sống nào cả, vậy mà giờ đây tại sao một con tàu đột nhiên lại xuất hiện trước mặt anh ? Xác suất là bao nhiêu để hai con tàu có thể xuất hiện trước mặt nhau, trên một cuộc rượt đuổi hai chiều giữa nơi lụi tàn của ranh giới thực tại này?
Tại vùng biển Vô Cận Hải, xuất hiện những cơn cuồng phong vũ bão và hoàng hành những ngọn sóng hung tợn. Dưới một sức mạnh khủng khiếp có thể xé tan cả một thực thể siêu nhiên to lớn của mẹ thiên nhiên, tàu White Oak đang vắt kiệt hết những giọt năng lượng cuối cùng từ động cơ hơi nước của nó để từ chối một cái chết đang dần hiện lên phía trước.
Thuyền trưởng Lawrence Creed, với một mái tóc đã bạc phơ, ông đứng nghiêm nghị trong buồng lái của con tàu. Mặc dù được bao bọc trong những bức tường kiên cố và những ô cửa sổ bằng kính, một cảm giác an toàn đối với ông là một thứ gì đó thật xa xỉ. Ông nắm chặt lấy bánh lái, những tiếng kêu gào hấp hối và co giật từ con tàu liên tục tràn vào tâm trí ông qua sự cử động của những bánh răng và những mối liên kết từ sau bánh lái.
Phía bên kia những ô cửa sổ là những ngọn sóng to lớn, dâng cao hàng mét và đánh vào bên mạn thuyền. Tuy nhiên những con sóng đó cũng không hề đáng sợ bằng sự xuất hiện của màn sương đen huyền ảo, cuồn cuộn và liên tục lan toả ra mọi hướng từ đằng xa, cùng với nó là những cơn sấm kinh hoàng, liên tục toả ra một thứ ánh sáng đen tuyền từ bên trong màn sương.
White Oak là một con tàu hơi nước tiên tiến nhất thế giới, nhưng cho dù máy móc có hiện đại như thế nào thì nó cũng chỉ được thiết kế để chạy tốt nhất trong điều kiện ‘bình thường’ của đại dương. Vậy mà giờ đây, vị thuyền trưởng của nó lại phải đối mặt một sự sụp đổ thực tại, một hiện thân rợn gáy rò rỉ ra từ những cung điện mục nát của những tà thần trú ngụ ở những nơi sâu thẳm nhất của thế giới.
“Thuyền trưởng! Ngài mục sư không thể tiếp tục lâu hơn được nữa đâu ạ!”
Vị thuyền phó tuyệt vọng gào lên trong một chất giọng khàn khàn và đứt quãng từ những hơi thở như bị bóp nghẹt lại. Lawrence nhìn về phía bàn thờ, nằm trên nó là một nén nhang ẩm ỉ một ngọn lửa đen tím cực kì đáng lo ngại. Ngồi run rẩy trước nén nhang đó là một vị linh mục đáng kính và trung thành; những dòng máu chảy ra từ miệng anh, nhỏ từng giọt xuống sàn; đôi mắt anh gần như đã trợn trắng, thể hiện một chiến trường giữa sự điên loạn và tỉnh táo trong tâm trí anh.
Tâm trạng của Lawrence chùng xuống và tệ đi.
Ông biết rằng vị mục sư đáng kính này vẫn còn đang đứng về phía phe con người, đang sử dụng những niềm tin mãnh liệt cuối cùng và những mảnh vụn linh hồn tinh khiết nhất để chống lại những cám dỗ nơi hư vô. Tuy nhiên con người cũng chỉ là một thứ ‘có hạn’, sức chịu đựng của anh cũng đã đến tận cùng của nó rồi, bằng chứng là những ngọn khói đen tím bốc lên từ nén nhan, chứng minh cho sự ô nhiễm đã bắt đầu chạm tới khu vực của thờ nguyện.
Một khi vị mục sư gục ngã, cũng là lúc toàn bộ ý thức của những con người trên con tàu này đều bị phơi nhiễm, tạo ra cơ hội để mở ra cánh cửa dẫn tới đáy vực của thế giới, hoặc là một cánh cửa khác dẫn đến một chiều không gian không thể xác định.
“Thuyền trường à!”
Giọng của vị thuyền phó lại vang bên cạnh ông, nhưng Lawrence chặn lại những lời tiếp theo. Hiện lên khuôn mặt của vị thuyền trưởng ngoài tuổi trung niên là một sự kiên định, “Tạm thời vô hiệu hoá Thánh Tượng Đăng Tín. Chúng ta sẽ tiến thẳng vào Linh Giới!”
Vị thuyền phó chững người lại và bối rối. Anh, một người đã dành nửa cuộc đời của mình ngoài biển khơi, dường như không thể tin nổi vào chính đôi tai của mình, “Th-Thuyền trưởng à?!”
“Tiến vào Linh Giới. Bằng cách này, ít nhất chỉ trong 10 phút thôi, chúng ta có thể tránh được những ảnh hưởng mạnh mẽ nhất từ hiện tượng thực tại sụp đổ. Nó cũng sẽ cho mục sư một cơ hội để phục hồi lại,” Lawrence lặp lại mệnh lệnh của mình một cách chắc chắn, lần này chêm vào là những lời giải thích, “Thi hành mệnh lệnh ngay.”
Vị thuyền phó mở miệng như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng cũng ngậm lại, anh nghiến chặt răng và nói, “Vâng, ngài là thuyền trưởng!”
Những thuỷ thủ khác nhanh chóng bắt đầu thực hiện mệnh lệnh của ngài thuyền trưởng, trong khi Lawrence, người trực tiếp cầm lái, hít một hơi thật sâu. Ánh sáng của Thánh Tượng Đăng Tín nằm sâu bên trong con tàu mờ dần đi. Ông có thể cảm nhận được bức tường không gian bao lấy con tàu đang dần yếu đi. Không có sự che chở của thánh di vật, con tàu dần dần tiến thẳng vào Linh Giới, một thế giới trung gian giữa thực tại và vực biển sâu.
Không gian trên mặt biển dần được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, và mặt nước dần biến đổi thành một màu đen.
Là một hành động cực kì mạo hiểm, nhưng trong lịch sử cũng đã ghi chép lại những trường hợp những con tàu quay trở về từ Linh Giới. Là một thành viên của Hiệp Hội Thám Hiểm Gia, ông cũng đã đọc qua vô số những cuốn “hướng dẫn sinh tồn” được viết lại từ những người sống sót.
Còn chuyện gì có thể tệ hơn nữa không ? Ông chỉ cần xoay con tàu White Oak ngay tại rìa của Linh Giới, rồi tận dụng tối đa công lực của động cơ hơi nước hiện đại này thực hiện một cú ‘ôm cua’ là được. Nếu mà thật sự may mắn, anh có thể đưa chính bản thân anh và đoàn thuỷ thủ trở về với thế giới văn minh.
Và sau đó là giao lại cho chính phủ thành quốc Pland “Dị thường 099” bị nguyền rủa từ kho hàng hoá. Và sau đó nữa anh sẽ tự thề với mình là anh sẽ không bao giờ tiến vào vùng biển tăm tối nữa.
Chuyện này không thể nào có thể tồi tệ hơn được nữa.
Thuyền trưởng Lawrence tự trấn an bản thân như thế.
Và sau đó, đột nhiên trên mặt biển đen ngòm, xuất hiện từ phía trước là một con tàu buồm ba cột, lớn hơn rất nhiều so với White Oak. Và với một động lực cực lớn, con tàu khắc lên mặt biển một đường vòng cung ‘ngưng đọng lòng người’, quay một góc 180 độ với một thân hình đồ sộ và bắt đầu đâm thẳng về hướng tàu White Oak.
Thuyền trưởng Lawrence vô hồn nhìn con tàu phía trước và lẩm bẩm một từ.
“Vãi…”
“What the hell, we’re getting into trouble with a drag race in the spirit realm!” "a drag race" ở đây các bạn có thể hiểu như là mấy vụ đua xe trái phép của mấy bọn trẻ trâu ấy, và con tàu mà Duncan thấy là "đến từ Linh Giới" nên anh tưởng đó là "cảnh sát" đang lao tới còng tay anh ấy mà .... chắc vậy :v Hoan nghênh các bạn đóng góp ý kiến để bản dịch có thể hay hơn nhé !