Dokgo Hoo tiếp cận hai người với một điệu bộ khá cộc cằn. Gã liếc nhìn Vulcan từ đầu tới chân rồi bước tới bên cạnh Filder.
“Ai đây?”
“Là ngài Dokgo Hoo vĩ đại. Nhớ cho kĩ vào tiểu tử.”
“Cậu đã từng thấy anh chàng này ở quán rượu rồi mà? Đây là Dokgo Hoo đến từ Murim, đệ nhất kiếm sĩ vùng Nokrim. Cậu ta sẽ cùng tham gia khóa huấn luyện của chúng ta kể từ hôm nay.”
‘Lúc trước hắn còn tức tối la hét ầm ĩ là bản thân không đáng bị đối xử như thế mà nhỉ.’
Vulcan ngó lại Dokgo Hoo đang thản nhiên bước đi bên cạnh mình. Nhận thấy ánh mắt của Vulcan, Dokgo Hoo lên tiếng.
“Ông cha ta ngày xưa đã từng nói một thanh kiếm sẽ hoen ố nếu không được rèn giũa, bởi vậy ta phải liên tục học hỏi và trau dồi. Cũng có câu nói rằng một người đàn ông hết lòng theo đuổi đỉnh cao thì không phải thẹn với lòng. Ta chỉ đang làm đúng theo lời dạy của người xưa, nỗ lực mài sắc thanh gươm của mình thôi.”
Ồ, thế à.
Đúng là mặt dày hết chỗ nói.
Nhưng nó cũng khiến Vulcan tò mò. Dokgo Hoo không phải loại người dễ tự hạ mình đi theo người khác.
‘Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.’
Thắc mắc của Vulcan đã được Filder giải đáp.
– Có lẽ vài ngày trước Dokgo Hoo đã va chạm và cãi vả với ai đó trong thành phố. Người đó xem xét đến việc Dokgo Hoo là một người mới đến Beloong nên mới bỏ qua cho cậu ấy, nhưng dường như chính hành động đó đã làm cậu ấy tổn thương sâu sắc. Và rồi cậu ấy bảo sẽ làm mọi cách để báo thù cái gã đó.
Lời giải thích của Filder vang lên trong đầu Vulcan, xóa tan nỗi nghi ngờ của cậu.
Rồi Vulcan liếc đểu Dokgo Hoo như cái cách gã nhìn cậu lúc nãy.
“Nhìn gì?”
“Không có gì.”
Dokgo Hoo trừng mắt với Vulcan. Cậu mau chóng đảo mắt đi chỗ khác.
‘Ít ra mình vẫn hơn hắn.’
Nghĩ thế khiến tâm trạng Vulcan cũng được cải thiện phần nào.
Điểm đến của nhóm Vulcan là một cánh từng cách cổng phía đông không xa. Trong rừng mọc toàn những thân cây khỏe khoắn, tràn trề sức sống vào lượng ánh sáng mặt trời dồi dào.
“Đây sẽ là nơi chúng ta huấn luyện.”
Filder mỉm cười như thường lệ, thấy vậy Dokgo Hoo bèn hỏi.
“Chỗ này toàn cây với chả cối, tập tành cái nỗi gì? Sao không tập trong thành phố luôn đi.”
‘Giọng điệu thật là.’
Gạt thái độ của Dokgo Hoo sang một bên, Filder đưa tay vuốt những lọn tóc nâu xoăn tít của mình và bắt đầu giải thích.
“Như Dokgo Hoo đã nói. Vì nơi này chẳng có gì toàn cây nên chúng ta mới huấn luyện ở đây.”
“Sao cơ? Tập với mấy cái cây này chắc? Mấy cái cây này thì làm được gì?”
“Dĩ nhiên là đốn củi rồi. Chẳng phải câu truyện này rất phổ biến ở thế giới của cậu sao, Dokgo Hoo? Truyện kể về một vị võ sư nhập môn hằng ngày phải trèo núi đi gánh nước, siêng năng chặt củi và nhiều thứ khác. Tôi nhớ câu truyện đó được lưu truyền khá rộng rãi.”
Filder nghiêng đầu thắc mắc.
Chắc chắn đó là câu truyện khá phổ biến. Vulcan cũng nhớ mang máng từng xem một bộ phim võ hiệp có nội dung tương tự.
‘Nhưng cái này mà là huấn luyện cơ bản à?’
Bản thân Vulcan là cấp 99, và Dokgo Hoo tuy suýt bị củ hành khi đi dạo quanh thành phố nhưng cấp độ của gã cũng lên đến 92.
Thật khó tin khi hai người có thể ngộ ra gì đó chỉ bằng việc chặt củi.
Suy nghĩ tương tự Vulcan, Dokgo Hoo giận dữ bước tới, chỉ thẳng tay vào Filder. Vulcan nghĩ bụng.
‘Gã này nóng tính thế.’
“Cái gì đây, chặt củi? Trò trẻ con! Ta thà tập vung kiếm chém không khí còn hơn. Ông đang giỡn mặt đấy à!”
“Đương nhiên là không, tôi nào có xấu bụng như thế.”
“Thế, tại sao!”
“Hạ hỏa nào…. Hừm. Cậu có thấy nó không? Cái cây thò ra đằng kia kìa, chính nó. Nếu cậu có thể đốn hạ nó trong một cú chém, chúng ta sẽ qua thẳng bài tập tiếp theo.”
Filder mỉm cười chỉ vào một cái cây.
Khác với những cái cây tràn đầy nhựa sống ở khu rừng này, cái cây mà Filder chỉ trông tả tơi thấy rõ. Ngay cả đất đai chỗ nó mọc cũng cằn cỗi cực kỳ.
Dokgo Hoo nhíu mày. Cứ ngỡ mình nghe nhầm, gã lập tức hỏi lại.
“Cái đó á?”
“Phải, là nó.”
“Ha, chuyện vặt.”
Dokgo Hoo nhổ một ngụm nước bọt. Khuôn mặt gã nhăn lại như thể gã vừa bị xúc phạm.
‘Ý mày là tao còn kém hơn một con chó đúng không.’
Dokgo Hoo định lên tiếng nhưng lại thôi. Gã nghĩ nên mau chóng kết thúc trò đùa này thì hơn.
“Đừng có nuốt lời đấy!”
Vùù
Thanh kiếm trên tay phải Dokgo phát ra một âm thanh rợn người khi gã vào tư thế. Nó to đến mức có thể dễ dàng xẻ đôi thân hình của một con troll. Một hào quanh màu lam nhẹ nhàng tỏa ra quanh lưỡi gươm, toát lên vẻ nguy hiểm không thể xem nhẹ.
‘Trông còn mạnh hơn cả cấp độ.’
Vulcan chợt nhớ tới con goblin cậu đã chạm trán khi lần đầu tới Asgard. Mặc dù cấp độ thấp hơn, nhưng kĩ thuật của nó điêu luyện vô vùng. Sát khí dữ dội bùng lên từ người Dokgo Hoo, như một con hổ đang rình mồi, chỉ trực chờ con mồi để lộ sơ hở là sẽ vồ tới hạ sát trong một đòn.
Dokgo Hoo cười khà bước về phía cái cây. Bẻ cổ cái nhẹ, gã vào tấn.
“Hừ, thậm nhảm nhí…. Ha!”
Thanh gươm của gã lướt như vũ bão. Một nhát chém với tốc độ cực cao mà ngay cả các cao thủ võ lâm cũng không dám khinh thường.
KENG!
Lưỡi kiếm bật mạnh ra khỏi thân cây. Thân trên của Dokgo Hoo cũng rung bần bật, nhưng gã đã kịp xoay người để giữ thăng bằng.
‘Cái quái gì vậy!’
“Cái cây khốn kiếp này!”
Một câu chửi thề xen lẫn bàng hoàng thốt ra khỏi miệng gã.
Vulcan cũng kinh ngạc không kém.
Dokgo Hoo đã vươn lên hàng những kẻ mạnh nhất bằng tài kiếm thuật của mình. Song, cái cây ở trước mặt có thể chịu được một đường kiếm của gã mà còn không xây xước lấy một vết.
Bất chợt, Vulcan cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Filder nói với Dokgo Hoo, người còn đang đứng hình vì sốc.
“Thế thì, chúng ta bắt đầu huấn luyện được chưa?”
“Không! Sơ suất thôi! Cho ta thử lại một lần nữa, ta có thể chặt nó!”
“Chẳng phải chính cậu đã bảo là không được nuốt lời mà, đúng không?”
Filder đáp trả Dokgo Hoo. Gã nghiến răng ken két.
“Ta… ta có thể làm được…”
“Hừm… nếu cậu cứ nằng nặc thế…. tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa. Lần này thì cậu nhớ phải giữ lời đấy.”
“Đương nhiên! Ông nghĩ ta là ai! Ta là Dokgo Hoo, đệ nhất kiếm sĩ của Norkim.”
Dokgo Hoo gồng mình hét lớn.
Dokgo Hoo hít một hơi thật sâu và tĩnh tâm lại, tuy trong lòng vô cùng giận dữ nhưng gã vẫn kìm nén cơn giận và nhìn trừng trừng vào cái cây trước mặt.
Hệt như một kiếm sĩ đang tập trung sáng tạo một chiêu kiếm mới, trông gã rất nghiêm túc và đáng nể.
Vulcan và Filder nín thở, lặng lẽ nhìn Dokgo Hoo.
Không gian im ắng đến đáng sợ.
“…. Hây.”
Phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, Dokgo Hoo vung kiếm.
Một đòn thế chém từ trên đỉnh xuống, đường kiếm vô cùng tuyệt vời như thể Dokgo Hoo đã hòa làm một với thanh kiếm.
‘Linh hồn và đường kiếm… không, linh hồn và thanh kiếm như hòa làm một!’
Đôi mắt Vulcan mở to hồi hộp.
Xoẹt
Nhưng, kết quả lại không được như ý.
Khác với lần thử đầu tiên, cú chém này đã cắt được gần nửa thân cây, nhưng vẫn còn khuya mới hoàn toàn đốn hạ nó.
Filder cất giọng.
“Giờ chắc cậu không đòi hỏi thêm nữa đúng không?”
“… Hự.”
Điệu bộ của Dogko Hoo trông khác hẳn.
Quý gối, gục đầu xuống đất, trông dáng vẻ của gã chẳng thể nào thảm hại hơn được nữa. Nếp nhăn trên trán sâu hơn, đôi vai chùng xuống như một kẻ bại trận.
‘…… Hắn thua cả một cái cây.’
Không khó để hiểu cảm giác của Dokgo Hoo lúc này.
Tuy nhiên, Vulcan biết rõ cấp độ của cái cây, nên cậu nghĩ không việc gì phải xấu hổ vì bị đánh bại. Chẳng có lý do gì để thất vọng khi không thể hạ gục đối thủ cấp độ cao hơn mình chỉ trong một đòn.
[Cây ốm yếu cấp độ tối đa]
[Cấp độ 117]
Nó lại một lần nữa nhắc nhở Vulcan rằng Asgard này lại nơi như thế nào.
Cậu khẽ thở dài.
Cái cây Dokgo Hoo đã cố chặt là cái có cấp độ thấp nhất trong khu rừng này, thậm chí tên nó còn có chữ ‘ốm yếu’ nữa là hiểu rồi.
Vulcan thấy cực kì bức bối khi phải đựng nỗi nhục này.
Filder hỏi Vulcan, đang nhìn chằm chằm vào Dokgo Hoo với vẻ mặt băn khoăn.
“Vulcan, cậu cũng muốn thách thức nó phải không?”
“Ừm…”
Thành thật mà nó, cậu chẳng hề tự tin chút nào.
Vulcan nghĩ điểm mạnh của cậu là sử dụng đa dạng các kỹ năng và khả năng kiểm soát thế trận với Hệ thống, có thể mau chóng phản ứng và thích nghi với mọi tình huống.
Cậu khá là bất lợi trong bài kiểm tra sức mạnh chỉ trong một đòn duy nhất này, bởi vậy cậu mới lưỡng lự.
Trong số các kỹ năng loại cường hóa và nhất kích tất sát thì, ‘Lôi Thần Kích’ có lẽ sẽ được….
‘Không, vẫn chưa đủ.’
Ngay cả thế vẫn không được. Cũng khá suýt soát nhưng chưa đủ, vẫn còn thiếu một chút nữa. Có khả năng cậu sẽ phải nếm mùi thất bại.
‘Nếu bỏ cuộc ở đây, lòng kiêu hãnh của mình sẽ bị sỉ nhục.’
Ngoài ra, Lôi Thần Kích không phải là con bài duy nhất mà cậu có.
“Tôi có một câu hỏi.”
“Cứ nói.”
“Liệu đòn tấn công bằng ma thuật thì có được tính không? Và thứ hai là, một đòn duy nhất ở đây là ở mức độ nào?”
“Hừm… đầu tiên, dùng cách khác ngoài kiếm vẫn ổn thôi, vì chúng ta đang huấn luyện chứ không phải lấy gỗ. Còn với câu hỏi thứ hai thì, tôi vẫn chưa hiểu lắm.”
“Ví dụ…. tôi chỉ được dùng duy nhất một kỹ năng, hay là có thể sử dụng nhiều chiêu khác với hỏa lực tổng hợp trước khi tấn công?”
“Không đời nào! Thật bất công! Ta đã thử chỉ với một đường kiếm! Sao mi dám dùng cái thủ đoạn hèn hạ đó!
Ngay khi Vulcan vừa dứt lời, Dokgo Hoo đã lập tức kịch liệt phản đối.
Chắc hẳn Dokgo Hoo nghĩ nếu Vulcan thành công trong khi gã thất bại, thì gã sẽ chẳng khác gì một trò hề.
Vulcan bỏ ngoài tai những lời của Dokgo Hoo. Vì suy cho cùng, Filder mới là người có quyền quyết định.
Vẫn với khuôn mặt tươi cười, Filder nhắm mắt một lúc rồi nhìn vào Vulcan.
“Được thôi. Hãy thử cách đó đi!”
“Gì cơ? Đúng là gian lận! Cái éo gì thế….”
“Nhưng.”
Filder ngắt lời Dokgo Hoo, ông đưa tay trỏ vào một cái cây khác. Liếc qua cũng thấy cái cây này dày và to hơn nhiều so với cái kia.
[Cây cấp độ tối đa]
[Cấp độ 130]
“Đã cho cậu khá nhiều lợi thế đến vậy, thì cũng phải nâng độ khó lên chứ nhỉ? Tôi sẽ chấp nhận những điều kiện đó nếu cậu thử sức với cái cây đằng kia.”
“… Chấp nhận thử thách.”
Vulcan hùng hổ bước tới mục tiêu.
Thân cây khổng lồ hiện ra trước mắt cậu, hiên ngang mọc lên giữa đất trời.
Độ khó tăng lên rất nhiều, nhưng Vulcan cũng chả bận tâm. Rút lui vào lúc này thì quả là mất mặt, bên cạnh đó, cậu sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách cho dù nó có khó đến đâu.
Kể từ khi đặt chân đến Asgard, cậu đã luôn sống hạ mình. Xung quanh toàn những kẻ siêu mạnh cấp độ trên 200 khiến cậu chẳng khác gì một tên lính mới.
Những chiến công lừng lẫy khi tung hoành ở lục địa Rubel, niềm tự hào của cậu đã vỡ tan tành như lâu đài cát trước biển cả mênh mông. Choáng ngợp và kinh hãi, cậu thậm chí còn chẳng đủ dũng khí cầm kiếm lên mà vung thêm bất kì một lần nữa nào nữa, cậu không thể tìm lại được sự tự tin đã mất.
Đối với Dokgo Hoo, kẻ coi thường Vulcan, và Filder, người lịch sự nhưng chưa kỳ vọng lắm vào Vulcan. Cậu muốn chứng tỏ cho họ thấy cậu có thể làm được gì.
Sức mạnh thực sự của đệ nhất ma kiếm sư lục địa Rubel, Vulcan.
“Địa Ngục Lửa Thiêu.”
Từ dưới chân Vulcan, ngọn lửa địa ngục hung bạo cuồn cuộn tuôn trào.