Tân binh cấp độ tối đa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1791

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8176

Chương 12: Với hắn là huấn luyện nhưng với tôi là cực hình (2)

BÙM! BÙM!

Giữa một khu rừng mém bình thường vì không được yên tĩnh cho lắm, bởi những tiếng nổ vang lên không dứt.

Ngọn nguồn của chuỗi âm thanh đó là một người đàn ông đang điên cuồng vung kiếm. Vulcan, chàng trai với mái tóc đen, tay nắm chặt thanh kiếm vàng kim.

Đốn ngã những cái cây cấp độ tối đa theo một nhịp độ nhất định, trông Vulcan chẳng khác gì một cái máy chặt cây.

Cậu trông đờ đẫn như một cỗ máy vô hồn. Mỗi khi mệt, cậu liền nốc một bình thuốc thể lực và lại tiếp tục chặt cây. 

Một vài dòng chữ lờ mờ hiện lên trước mắt Vulcan.

[Ma kiếm sư Hạng ba Vulcan]

[Cấp độ 103]

[Mục kĩ năng bị động]

*Thông thạo Chiến đấu S -> B

*Thông thạo Vũ khí S -> C -> B (Thăng cấp)

*Thông thạo Phòng ngự A -> C

*Thông thạo Né tránh S -> B

……

*Thông thạo Hỏa thuật S -> B

*Thông thạo Lôi thuật S -> B

*Thông thạo Băng thuật B -> D

*Thông thạo Chiêu hồn thuật C -> E

‘Ồ, Thông thạo Vũ khí tăng cấp rồi. Tuyệt.’

Vulcan cười lớn, giọng tràn đầy vui vẻ. Nhưng nó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, Vulcan thở dài rồi nhìn vào danh sách kỹ năng một lần nữa.

‘Chưa nói gì đến S, ngay cả cấp A thôi cũng không được nổi nữa là….’

Lúc trước toàn S với A nhưng giờ đây trông nó thật thảm hại.

Khi Vulcan đạt cấp 100, cậu chính thức trở thành một cư dân của Asgard, đồng thời bậc của các kỹ năng cũng được điều chỉnh theo tiêu chuẩn của Asgard.

Thật đáng buồn.

Nhọ hơn nữa là, không như người khác có thể tăng cấp thông qua khóa đào tạo, người chơi chẳng còn cách nào khác để mạnh lên ngoài lặp đi lặp lại việc huấn luyện đơn giản.

Nói cách khác, khóa huấn luyện tốt nhất là cày quần quật như trâu.

‘Nhưng mình đoán ắt phải có cách.’

Vulcan nghĩ rằng Filder, quái nhân mạnh nhất thành phố trong các quái nhân Beloong, hẳn phải biết một con đường tăng trưởng nhanh chóng dành cho những kẻ có năng lực gian lận như cậu. Nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Không thể phủ nhận Filder là sư phụ giỏi. Giàu kinh nghiệm, vô cùng am hiểu về phương pháp của mình cùng khả năng chỉ dạy cũng tuyệt vời, việc huấn luyện cho những người cấp 90 chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Dưới con mắt của Filder, Dokgo Hoo chẳng khác gì một đứa trẻ con cầm kiếm, chỉ sau một thời gian quan sát ông đã có thể hướng dẫn và khiến Dokgo Hoo có một bước nhảy vọt tuyệt vời.

Mấy ai trên thế giới này có thể làm được vậy. Filder bảo rằng bản thân đã huấn luyện cho người mới suốt hàng trăm năm.

Tuy nhiên, vẫn có những loại người mà ngay cả Filder cũng không thể dạy bảo được: những người chơi.

Khi nói đến việc đào tạo người chơi, Filder cũng phải bất lực.

Suy cho cùng, chỉ có thể dạy dỗ được cho những đối tượng đủ thông minh để hiểu.

Sức mạnh của người chơi đến từ việc thu thập kỹ năng tự động và lên cấp, thế nên họ không nắm được những kiến thức nền tảng về kỹ năng của mình. Giống như một đứa trẻ được trao cho một nguồn sức mạnh to lớn.

Huấn luyện người chơi cũng tương tự như việc dạy cho một đứa trẻ con học môn toán cao cấp. Do đó, Filder đã từ bỏ việc cố làm người chơi hiểu được cơ sở về các kỹ năng. Thay vào đó đành phải chọn phương pháp chủ động sử dụng hệ thống.

“Cậu Vulcan, có vẻ mức độ làm chủ những kỹ năng cơ bản của cậu khá tốt. Những người chơi khác chỉ vùi đầu vào việc tăng cấp hay thu thập vật phẩm, và thường bỏ qua những kỹ năng cơ bản.”

“A, quá khen rồi.”

“Từ đó, sẽ thế nào nếu chúng ta kết hợp luyện kiếm với ma pháp cùng một lúc? Như là vừa chặt cây vừa duy trì ba viên Lửa địa ngục chẳng hạn? Như vậy được không?”

“…. Được chứ! Dĩ nhiên rồi. Haha!”

Vulcan ngửi thấy mùi nguy hiểm nên cậu miễn cưỡng cười xòa.

Kể từ khi nắm được những chức năng cơ bản của Hệ thống và đủ mạnh để không bị coi là một lính mới nữa, Vulcan đã luôn chú ý đến độ thông thạo của các kỹ năng bị động.

Chiến đấu, vũ khí, né đòn, hỏa thuật, lôi pháp vân vân, tầm ảnh hưởng của chúng vô cùng rộng lớn. Vulcan không hề bỏ bê luyện tập dù chúng chẳng giúp ích được gì trong việc xoay chuyển tình thế, Vulcan nghĩ đó là những kỹ năng cốt lõi hỗ trợ tăng cường cho năng lực chiến đấu cơ bản.

Do đó, Vulcan siêng năng luyện tập những kỹ năng bị động mỗi khi có thời gian rảnh. Giữa trận chiến, thay vì chỉ tập trung giết quái vật, cậu luôn làm hết sức để nâng cao độ thông thạo các kỹ năng. Khi đã dư dả thuốc hồi phục, cậu thường cố ý nhận sát thương để tăng cấp thông thạo.

Song, đây là lần đầu tiên Vulcan dành toàn bộ thời gian để nâng cao độ thông thạo như một cái máy thế này.

Đã hơn hai tuần kể từ khi Dokgo Hoo được giác ngộ. Trong khi Vulcan, trừ một giờ nghỉ mỗi ngày, đều phải dành hết thời gian và công sức để nâng cao độ thông thạo.

Kiệt sức, bị thương hay cạn ma lực trong quá trình huấn luyện thì đã có thuốc của Filder mà xài. Thuốc công hiệu đến nỗi chỉ một ngụm nhỏ cũng đủ làm cơ thể phục hồi hoàn toàn. Nhưng điều đó cũng chẳng khiến Vulcan thấy biết ơn, mà chỉ càng làm cậu điên tiết hơn.

‘Ăn nhiều vào rồi làm việc tiếp đi, nô lệ của ta.’

Vulcan cứ có cảm giác như thể Filder đang nói với cậu. Vulcan bỗng cảm thấy ớn lạnh. Cậu cứ ngỡ rằng Filder rất hiền hòa và dễ tính, nhưng hóa ra không phải vậy.

Vulcan dám cá mấy người nông dân thời phong kiến phải cày thuê cuốc mướn cho mấy tay địa chủ còn sung sướng hơn thế này.

“Thứ lỗi… ông có thể tăng thời gian nghỉ thêm một chút được không? Tôi thấy nếu cứ cắm đầu cắm cổ vào luyện tập thế này dễ dẫn tới một vài hệ lụy…”

“Có vấn đề gì à? Tôi thấy mọi chuyện đang rất êm xuôi đấy chứ.”

“Ừm… Nếu cứ ép buộc cơ thể phải vận động quá sức như hiện tại, tôi không thể giữ được tỉnh táo khiến cho hiệu quả luyện tập giảm đi rất nhiều…”

“Bất kể thế nào, chỉ cần lặp đi lặp lại một hành động thì độ thông thạo của người chơi sẽ luôn tăng, đúng không? Vậy thì chẳng việc gì phải giữ tập trung cả. Chỉ cần tiếp tục thực hiện thôi. Ngoài ra, những lọ thuốc tôi mang theo có thể hồi phục hoàn toàn cho cả một con quái vật hấp hối nên cậu không cần lo lắng về sức khỏe đâu.”

“Ư ơ….” 

Vulcan gục đầu bất lực.

Cậu nghĩ về khoảng thời gian ở thế giới cũ, trước khi đến vùng đất này, khi cậu vẫn còn cắp sách đến trường, chơi game một vô lo vô nghĩ.

Hồi đó, cậu nhớ có những người như vầy, những nhân vật trong trò chơi điện tử. Trong căn phòng ấy, họ bị bắt lao động khổ sai, khai thác quặng như một cái máy, không hề suy nghĩ. Trước đây, Vulcan từng rất coi thường họ nhưng giờ cậu đã thấu hiểu cái giác ấy.

Thật cực khổ làm sao. Nước mắt Vulcan lã chã tuôn rơi.

‘Đây không phải là luyện tập. Đây là… là lao động khổ sai. Tra tấn như địa ngục!’

Bấy giờ Vulcan mới đồng cảm với những nhân vật bị bóc lột trong trò chơi điện tử ấy. Cắt ngang dòng suy nghĩ của Vulcan, Filder cất lời.

“Tuyệt vời. Quá xuất sắc! Tôi đã nắm sơ bộ về năng lực của cậu rồi. Kể từ giờ, thỉnh thoảng tôi sẽ tấn công nữa. Nếu có thể vừa đốn cây vừa cải thiện né đòn, cậu sẽ tiến bộ nhanh hơn nữa, một công đôi việc!”

“Ông giết tôi luôn đi!”

“Ổn mà! Có thuốc của tôi đây rồi thì cậu không chết được đâu.”

“Ặc…”

‘Làm ơn làm phước cho tôi nghỉ chỉ một ngày thôi… Tha cho tôi… à không, giết quách tôi luôn đi! Thà chết còn tốt hơn thế này….’

Vulcan thực sự rất ghen tị với Dokgo Hoo, kẻ vẫn đang đứng như trời trồng ở một góc nào đó, mà chẳng biết gì về những chuyện này.

-o0o-

Một tháng nữa trôi qua, lúc đầu chỉ có chặt cây thôi nhưng Filder đã thêm dăm ba thứ nữa vô và khóa huấn luyện đã trở thành một cái gì đó hoàn toàn khác. Không còn là lao động khổ sai hay tra tấn thể xác nữa mà đã chuyển sang trò bắn súng, và dĩ nhiên tấm bia chính là Vulcan.

Vulcan lăn lộn trên mặt đất hệt như một người lính đang trong giây phút nảy lửa trên chiến trường.

Babababam!

Vulcan né được cột băng vừa mọc lên trong đường tơ kẽ tóc và vung kiếm. Một quả cầu lửa bay ra từ không trung bị lưỡi kiếm đánh chệch sang chỗ khác.

Nhân lúc Vulcan sơ hở, một loạt mũi tên băng cắm xuống đầu cậu từ tứ phía. Cậu liền kích hoạt Vô Hạn Hỏa Cầu và Lửa Địa Ngục chặn đám tên băng đang bay tới. Còn với một số cái không cản kịp, cậu nghiêng thân trên để né.

Booom! Chiiiiik!

Băng Tiễn đụng độ Hỏa Cầu tạo nên một màn hơi nước. Giữa lớp sương mờ ảo, lấp ló bóng dáng một bộ xương cầm quả cầu trên tay.

[Khô Lâu Vương Hạ cấp Wreric]

[Cấp độ 95]

Đó là tên khốn mà Vulcan đã đấu đến phát ngán suốt 10 ngày qua. Quả cầu của Khô Lâu Vương phóng thẳng vào Vulcan, xuyên qua cả sương mù. 

Vulcan xoay người tránh đòn tấn công. Cậu áp sát con Khô Lâu Vương và cúi đầu xuống.

Đòn Đao Gió của Khô Lâu Vương nhắm vào sau gáy Vulcan bay vút vào không khí. Rồi, cậu ngẩng đầu lên, miệng đọc tên kỹ năng.

“Lôi Thần Kích!”

Keng!

Chiêu vung kiếm thần tốc chém vào thân dưới của Khô Lâu Vương, nhưng không thể phá được lá chắn của mục tiêu. 

Vulcan không kìm được mà buông lời chửi thề. Cậu tung một cước vào đầu Khô Lâu Vương và nhanh chóng tiếp chiêu.

“Lửa Địa Ngục! Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu…”

Nếu không chớp thời cơ mà tấn công, cậu sẽ phải hứng chịu những chiêu thức vô tận của Khô Lâu Vương. Miệng Vulcan không ngừng cử động.

“Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu…”

Thật lố bịch khi cậu cứ lặp lại cùng một từ vô số lần, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Ngươi chơi chỉ có thể sử dụng phép thuật khi tuân thủ một nguyên tắc, phải hô tên chiêu thức khi kích hoạt.

Cậu phải dùng phép Haste.

Từng người chơi một, dần dà chìm sâu hơn vào vũng lầy tuyệt vọng và đành phải từ bỏ. Niềm tin của Filder cũng bắt đầu lung lay.

Nhưng….

“Cậu ta có lẽ sẽ khác.”

“Sao cơ?”

Beruneru trợn tròn mắt nhìn Filder, như thể vừa không tin vào tai mình.

Filder im lặng quan sát Vulcan.

Vulcan chạy tán loạn để tránh những chiêu thức và đòn tấn công của Khô Lâu Vương. Filder nhìn Vulcan với ánh mắt kiên định.

Ngọn lửa hy vọng của Filder như được thắp lên lần nữa, ông quyết định đặt niềm tin vào người chơi mang tên Vulcan này.

Rồi, Filder đưa tay ra và tung chiêu.