“Haha, xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương nhé, cậu Dokgo Hoo. Xin hãy bình tĩnh lại và nghe tôi nói.”
Người đàn ông mảnh khảnh, trông có vẻ là chủ quán, cố xoa dịu cơn tức của Dokgo Hoo. Nhưng gã ta chẳng có vẻ gì là lắng nghe.
“Giải thích cái mông! Mày nói chuyện như cứt ấy, mày xem thường tao đúng không! Tao thừa nhận mày mạnh hơn tao một chút, nhưng nếu tao chăm luyện tập trong vòng ba năm thôi thì vặn cổ mày chỉ là chuyện nhỏ!”
“Haha, chà, sao tôi biết được…”
Dối diện với một Dokgo Hoo ngông cuồng, người chủ quán chỉ nhấc tách trà trên bàn. Ông khẽ lắc đầu rồi nhấp một ngụm trà.
Cứ như thể đứng trước mặt ông chỉ là một đứa con nít nghịch ngợm đang quấy rối làm càn.
Ngay khi Dokgo Hoo chuẩn bị có dấu hiệu lên cơn tiếp, chủ quán nhìn thẳng vào mắt gã cất lời. Nói bằng một tông giọng cứng rắn, khác hẳn ban trước.
“Dokgo Hoo, cậu sai rồi.”
Ông giơ ngón tay lên và trỏ vào tay áo mình.
“Cho dù có tự luyện tập thì một kẻ như cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể chạm được vào tay áo tôi.”
“Gì cơ?! Mày đang xỉ nhục tao, Đại Đao của Liên minh Đạo tặc, Dokgo Hoo này á?!”
Một luồng sát khí dữ dội bùng ra từ người Dokgo Hoo. Gã cho chủ quán một cái liếc sắc bén như muốn xuyên thủng cả mặt ông ta, nhưng trái lại, người chủ quán vẫn điềm nhiên như không. Một giọng nói êm dịu phát ra từ miệng ông.
“Tôi KHÔNG xỉ nhục cậu.”
Ông không hề né tránh cái nhìn đầy sát ý của Dokgo Hoo.
“Tôi chỉ đang nói sự thật.”
“Mày!!!!”
Dokgo Hoo gầm to một tiếng tựa mãnh thú.
Khí pháp do chính gã sáng tạo ra, Hổ Vương Kỹ
*Bởi vì cách biệt cấp độ quá lớn nên không thể biết được chính xác.
Nếu có thằng ngu nào còn ăn nói phách lối sau khi đã thấy cái dòng đó thì chắc hắn bị ấm đầu thật rồi.
“Vâng, xin chào. Cứ gọi tôi là Vulcan, hoặc Jae Hyuk Kim, cái nào cũng được tùy ông. Tôi đến đây vì nghe bảo rằng bất cứ ai vừa tới thành phố Beloong đều nên ghé qua chỗ này.”
Thấy Vulcan chào hỏi vô cùng lễ phép, Filder nhướng mày kinh ngạc.
‘Mình chưa bao giờ thấy người nào lịch sự hơn thế này trong lần gặp đầu tiên.’
Những người tóc đen da nâu hầu hết đều đến từ một thế giới mang tên ‘Murim’, và đa số đều là những kẻ rất cộc tính.
“Chào cậu, tôi là Filder, chủ của quán rượu duy nhất trong thành phố Beloong. Mời cậu ngồi.”
Filder mời Vulcan ngồi vào chiếc bàn mà ban nãy Dokgo Hoo đã từng ngồi.
Khi cậu vừa ngồi xuống, Filder làm một động tác tay, bất thình lình, hai chiếc cốc xuất hiện trên mặt bàn.
“Một tách hồng trà nhé.”
“À, cảm ơn ông.”
Vulcan không có cái thú thưởng trà nhưng cậu cũng cảm ơn lấy lệ và nâng tách lên nhâm nhi. Ly trà có mùi rất quyến rũ nhưng lại chẳng có vị gì.
“Mùi thơm thật đấy.”
“Mừng là cậu thích, ha ha.”
‘Mà thực ra ly trà này cũng chẳng ngon lành gì.’
Filder cũng hớp một ngụm trà, rồi mỉm cười hiền từ nói.
“Tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cho phép tôi hỏi cậu trước được không?”
Vulcan gật đầu, và Filder bắt đầu.
“Có phải cậu đến từ Murim?”
“Hửm? Thứ lỗi?”
Thấy phản ứng đó của Vulcan, Filder vội giải thích.
“Ý tôi muốn hỏi là có phải cậu sống ở một nơi có rất nhiều người tóc đen da nâu không.”
‘Tức là…?’
Vulcan nhận ra cái thành phố Beloong này không nằm cùng một thế giới với lục địa Rubel; Mà là một thế giới hoàn toàn khác.
‘Mình không biết đây là đâu, nhưng dám cá là mình đã đến một thế giới khác.’
Khẽ thở dài, Vulcan trả lời.
“Không, nơi tôi đến, đa số mọi người đều có tóc vàng, hoặc nâu và da trắng.”
“Hừm, cậu có thể cho tôi biết tên của vùng đó được không?”
“Nơi đó được gọi là lục địa Rubel.”
Lần đầu tiên Filder nghe tới cái tên này. Nhưng cũng chẳng có gì lạ. Nếu đích xác là ‘loại đó’ thì ông chẳng thể nào biết được. Vì suy cho cùng, dạng người này khá hiếm gặp.
Filder đã mơ hồ đoán được Vulcan đến từ đâu, nhưng vẫn hỏi thử một câu cuối cùng cho chắc ăn.
“Ở lục địa Rubel đó có thờ vị thần nào mang tên ‘Powell’ không?”
“Không, thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghe tới bất cứ vị thần nào nữa là.”
“Thế thì chắc hẳn cậu là một ‘Người chơi’ rồi.”
Câu vừa rồi của Filder đối với Vulcan như sét đáng ngang tai.
Dưới gầm bàn, nắm tay Vulcan dần xiết chặt.