“Phù.”
Xììì…. Xììììì….
Ánh hổ phách lan ra khắp cánh đồng do hậu quả của Địa Ngục Lửa Thiêu.
Một khung cảnh chỉ có thể gây ra bởi trận chiến giữa hai đội quân hàng trăm người trở lên.
Không ai có thể ngờ được đây lại là cảnh tượng xuất hiện trong một trận đấu một chọi một.
“Đúng là con goblin khó nhằn nhất mình từng gặp.”
Vulcan tra thanh Lôi Thuần Đao vào vỏ, và nghiền ngẫm lại trận chiến vữa rồi.
Cậu đã mắc quá nhiều lỗi; khinh thường đối thủ dù cấp độ của hắn là tận 90, hoảng loạn khi Mukushu phản công, và sử dụng Địa Ngục Lửa Thiêu quá khinh suất. Thực tế, kích hoạt Địa Ngục Lửa Thiêu không phải là nước đi sáng suốt cho lắm. Đáng nhẽ ra, cậu nên giữ lại chiêu đó và chỉ tung ra khi bị dồn vào chân tường, như một kế sách cuối cùng.
Bởi cậu đang ở đâu còn chưa rõ, mà tụi quái cấp 90 lại lang thang khắp nơi như creep, cậu không nên tung hết sức, để chuẩn bị đối đầu với những đối thủ khác.
Song, lần đầu sử dụng Địa Ngục Lửa Thiêu này, Vulcan cũng khá hài lòng.
Chỉ với Địa Ngục Lửa Thiêu và Bộc Phá mà thiệt hại gây ra còn vượt xa tưởng tượng của cậu. Kết hợp với chiêu dịch chuyển tức thời ra sau lưng Mukushu ở dạng Linh Thể làm hắn bối rối.
Với combo này, cậu có thể chiến với cả năm con quái vật xấu xí đó cùng lúc cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Vulcan chợt cảm thấy bất mãn.
“Không thể tin được là mình lại cảm thấy hưng phấn khi đấu với mấy con goblin.”
Vulcan bất giác cạn lời.
Nhưng không thể phủ nhận là mấy con goblin này rất mạnh. Có lẽ là con goblin mạnh nhất từ trước tới giờ.
Vulcan tiến đến chỗ cái xác của Mukushu, thân thể nó đã bị cắt đôi và bị lửa thiêu đến tận xương.
Nó tận cấp 90 – ít nhiều gì cũng phải rơi ra đồ xịn.
Vulcan nhặt món vũ khí tỏa ra ánh đỏ thẫm bên cạnh cái xác, và kiểm tra chỉ số của nó.
[Vũ khí huyền thoại – Khuếch Đại Đao