Trans: wiee
Edit: Tamm
Tamm: chap này rất nhiều gia vị và đặc biệt là ớt, mọi người lưu ý trước khi đọc...
-------------------------------------------
Mình vừa được tỏ tình...!
"A-À thì, tớ..."
...Đương nhiên là tôi rất vui khi biết được cảm xúc của cậu ấy.
Cậu ấy đã thú nhận một cách chân thành như vậy, tôi cũng cảm thấy muốn đáp lại một cách tử tế.
Nhưng mà...
Tôi ngừng lại nụ cười gượng ép và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"...Tớ xin lỗi."
Tôi đã truyền đạt lời của mình.
"...Hể?"
"Tớ vẫn chưa thể hiểu được thế nào là cảm giác thích một người, dù cậu đã tỏ tình với tớ, nhưng thật sự xin lỗi... Bây giờ thì không thể. Xin lỗi cậu."
Miyanoshita-kun đã bày tỏ tình cảm của mình một cách chân thành và thẳng thắn. Vậy thì, tôi cũng phải đáp lại bằng những lời nói thật lòng, không giả dối, nếu không thì sẽ là bất lịch sự mất.
"...Vậy à, haiz."
Miyanoshita-kun cúi đầu xuống.
...Tôi chưa trải qua nỗi đau thất tình bao giờ, nhưng nghe nói đó là một điều rất đau khổ.
Tôi băn khoăn không biết phải nói gì khi trong đầu có rất nhiều suy nghĩ đang quay cuồng. Tôi chỉ biết đứng nhìn cậu ấy với vẻ mặt nghiêm túc.
"Haiz... Vậy à, vậy à, ừm..."
Miyanoshita-kun liên tục gật đầu như thể đang cố gắng chấp nhận điều gì đó, rồi lẩm bẩm.
"...Có lẽ tớ đã quá kiêu ngạo khi là người chủ động, khiến cậu hiểu lầm rồi. Một đứa yếu đuối mà lại giả vờ như là một bông hoa cao quý."
"...Hể?"
Chuyện gì đang xảy ra vậy...?
Trước khi tôi có thể xác nhận lại tình hình, Miyanoshita đã mở điện thoại ra và đưa nó cho tôi xem.
Và khi nhìn vào màn hình, mắt tôi mở to ra vì sốc.
──Tại sao? Bức ảnh trên màn hình là từ lúc mà tôi đang cầm 'chiếc hộp' đó và kêu gọi mọi người.
"C-Cái này...!?"
"──Tớ đã chụp lại lúc đó đấy. Vì là camera kép nên chất lượng hình ảnh tốt lắm, đúng không?"
Và lúc này, tôi mới nhận ra.
Miyanoshita-kun không cúi đầu xuống bởi vì thất vọng, mà là tức giận.
"Haaaaaazzz, ban đầu tôi đã cố tỏ ra tử tế vì thấy cô cũng khá dễ thương và nghĩ như thế sẽ tiện hơn... Ai ngờ được tôi lại bị từ chối. Tôi chưa bao giờ bị con gái từ chối lần nào đấy, chết tiệt."
"Bức ảnh đó... Cậu định làm gì với nó?"
"Hửm? Bức ảnh này rất tuyệt đấy, nên tôi sẽ phát tán cho mọi người cùng xem."
"T-tôi, nhưng mà... Tôi không làm gì cả..."
"Tôi không biết gì hết, sao? Ai mà biết được hả? Liệu mọi người có còn tin cô khi nhìn thấy bức ảnh này không nhỉ?"
"Cái đó...!?"
"Chắc chắn cô không thể tới cái trường này nữa đâu. Cả bố mẹ cô chắc cũng sẽ buồn lắm đấy."
Những lời của cậu ta như làm cho máu trong người tôi đông cứng lại.
Tâm trí tôi tràn ngập nỗi sợ hãi. Và tôi cảm giác như mình sắp khóc.
"Thôi được, miễn là cô cứ nghe theo lời tôi, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì, hiểu rồi chứ?"
Miyanoshita vỗ nhẹ vào đôi vai run rẩy của tôi.
Bàn tay đầy xương và gân guốc làm tôi kinh hãi, khiến tôi không thể cầm được những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Hắn mỉm cười hài lòng khi thấy tôi thế này.
"Sao thế? Không cần phải khóc đâu. Ối chà, hay ta chụp một bức ảnh kỷ niệm nhé, một bức selfie. Nháy 2 tấm luôn."
Đầu tôi trống rỗng trước giọng điệu tàn ác của hắn.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng mọi thứ phát ra chỉ toàn là những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Giữa những suy nghĩ lộn xộn, một ý nghĩ duy nhất đã xuất hiện ra trong đầu tôi.
Ai đó...
Cứu tôi với...
"Đừng lo, tớ sẽ chụp bằng app nên không phải sợ xấu đâu. Nhanh nào Saki-chan, chú ý tạo góc đẹp nhất của mình đi, tớ chụp đây..."
Miyanoshita nói thế rồi đột nhiên... mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Không thấy tiếng chụp ảnh kêu lên dù đã qua một lúc.
"...?"
Tôi ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của mình về phía Miyanoshita.
Không còn chiếc điện thoại trên tay hắn ta, và vẻ mặt của hắn cũng đang vô cùng kinh ngạc.
"...Trước khi luyện tập, tôi bị rơi mất kính áp tròng..."
Giọng nói phát ra không phải của tôi hay Miyanoshita.
"Vì vậy tôi đã quay lại lớp để lấy cái dự phòng, nhưng vẫn không tìm thấy được."
Khi tôi quay ra hướng giọng nói đó, một nam sinh đang đứng ngay trước mặt chúng tôi.
Cậu ta có nếp nhăn sâu giữa lông mày và vì lý do nào đó, tay cậu ấy đang cầm điện thoại của Miyanoshita và chăm chú nhìn vào nó.
"...Nhân tiện, Takane Saki, trên điện thoại thông minh này có gì thế?"
──Majima Kengo đang đứng ngay đó.
"Hả? Đấy là điện thoại mới nhất của tao..."
Miyanoshita đang chết lặng khi chiếc điện thoại của cậu ta đột nhiên bị giật lấy, bắt đầu hiểu được tình hình đang diễn ra.
Tại sao cậu ấy lại ở đây? Tại sao cậu ấy lại biết tên mình?
Vô số câu hỏi dường như tan biến hết vào không khí.
Tôi hét lên.
"──Xin hãy cứu tôi!!"
"Hiểu rồi."
Không một lời thắc mắc, Majima nói vậy và mở cửa sổ của lớp học. Một cách thản nhiên như đang chơi ném đĩa, cậu ấy ném chiếc điện thoại thông minh mẫu mới nhất của Miyanoshita ra khỏi cửa sổ tầng ba.
“Aaaaahhhhhh─────!!!?”
Âm thanh chiếc điện thoại của Miyanoshita vỡ thành từng mảnh khi đập vào bồn hoa trên ban công tầng một đã bị tiếng mưa át đi và không thể vang tới chỗ chúng tôi.
Tuy nhiên, tiếng hét của kẻ sở hữu chiếc máy lại đang lấn át hết tiếng cơn mưa nặng hạt, nó vang vọng khắp toàn bộ khu học.
Tôi chỉ có thể đứng đó, choáng váng hoàn toàn.
"Cái... Mày... Mày... Mày đang làm cái đ*o gì thế!? Sao mày lại ném nó ra ngoài cửa sổ!?"
"Tôi cố ý làm vậy đấy, tôi xin lỗi."
"Xin lỗi cái đ*t! Nó không có chống nước đâu!"
"Hay là ta trao đổi bằng điện thoại của tôi nhé?"
"Mày đùa tao đấy à? Điện thoại của mày thậm chí còn không phải smartphone, chỉ là cái điện thoại gập rách nát!"
Tức giận, Miyanoshita đập mạnh chiếc điện thoại gập của Majima-kun xuống sàn, nhưng cậu ấy chỉ nhún vai.
Miyanoshita sau đó tung ra hàng loại lời lăng mạ, thỉnh thoảng lại dung đến những lời de dọa bạo lực. Nhưng Majima-kun vẫn đứng ngay đó với thái độ điềm tĩnh.
Thái độ của cậu ấy, như Yuka-chan đã nói, chính xác là lập dị.
Và vì lý do gì đó, nó đã chiếm lấy trái tim tôi và không chịu buông ra.
"──Woah! Thằng ngu nào lại ném điện thoại khỏi cửa sổ thế!?"
Trong khi cãi nhau, chắc chắn hai người họ cũng đã nghe thấy những tiếng huyên náo ở dưới.
Có vẻ vì thấy ồn ào, giáo viên chủ nhiệm lớp B Nuno-san của tôi đã xông thẳng vào lớp với cái đầu hói bóng loáng, và nổi đầy gân xanh.
Có lẽ thầy ấy đang 'giảng bài' dở vì Arakawa-kun và Iwasawa-kun cũng có ở đó.
"Hey, ông thầy baldy , chúng tôi có thể về nhà được chưa?"
"Chẳng lẽ thầy không biết là bị mắng nhiều trong tuổi dậy thì có thể sẽ làm đầu bị hói sau này à?"
"Đầu hói hay lẩm cẩm gì đó! Đứng đó chờ đi! 'Bài giảng' của các cậu để sau!"
"Eh?───"
"Đầu hói vụng trộm..."
"Thêm 'bài giảng'!! Tuyệt đối các cậu đừng có đi đâu hết!"
Nuno-san tiếp cận chúng tôi với vẻ mặt giận dữ làm những đường gân trên đầu thầy ấy nổi xanh lên.
Kể cả Miyanoshita thường điềm tĩnh cũng không thể giấu nổi sự kích động. Tuy nhiên, tôi ngạc nhiên khi thấy Majima-kun ở tình huống này vẫn hoàn toàn điềm tĩnh!
"Kể cho tôi ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra."
"Em đã cố tình ném điện thoại của Miyanoshita Haruto ra ngoài cửa sổ."
"Hả..??"
Cậu ấy có thể thú nhận thản thiên thế sao!?
Ngay cả tôi và Miyanoshita cũng cứng người trước câu trả lời bình thản của cậu ấy, nhưng tôi đoán cậu ấy nghĩ đó là cách ngắn gọn nhất.
Nhưng ngay lập tức, MiyanoShita dường như nhận ra đây là cơ hội tốt cho hắn. Hắn ta nhếch miệng cười toe toét khẳng định lời thú nhận của Majima-kun.
"Đúng vậy! Chỉ có thể là cậu ta! Cậu ta đột nhiên lấy điện thoại của em và ném nó khỏi cửa sổ! Cậu ta đã có ý định phá hỏng nó ngay từ đầu rồi!"
"Cái gì?! Có phải không Majima!"
"...Vâng, Em xin lỗi. Em cần phải sửa lại lời nói lúc nãy của mình. Em đã cố tình tịch thu điện thoại thông minh của Miyanoshita Haruto và ném nó ra khỏi cửa sổ với mục đích rõ ràng là phá hủy nó."
"Ehh..."
Thành thật đến mức cả Nuno-san cũng phải bối rối luôn!?
Đáng lẽ phải có một số câu thoại hoặc thứ gì đó để dồn thủ phạm vào chân tường trong câu chuyện. Nhưng bây giờ, Majima-kun đã thú nhận mọi chuyện và Sensei không biết phải làm gì tiếp theo!?
"Ờm... tôi hiểu rồi, ta nên làm gì đây? Ta có nên gọi cho bố mẹ em không?"
"Se-sensei. Chờ chút đã! Thầy đừng lúng túng thế chứ! Cậu ta còn nhiều chuyện chưa kể đâu!"
"Ồ, thật sao? Thế là cái gì?"
"Cậu ta ghét em chỉ vì em và Saki-chan đang nói chuyện với nhau trong lớp, rồi còn buộc tội em một cách vô lý—"
"Chờ chút, không đúng."
"Hả?"
"Lời khẳng định của Miyanoshita Haruto rằng cậu ta chỉ nói chuyện với cô ấy là sai sự thật. Cậu ta đã cố gắng tống tiền Takane-san bằng cách sử dụng một bức ảnh được cắt ghép giả. Cậu ta cố tình sử dụng một bức ảnh chỉnh sửa để đe dọa với cô ấy. Mặc dù điều này vượt quá phạm vi của trường nhưng có thể được phân loại vào dạng đe dọa tống tiền hoặc ép buộc người khác. Có khả năng cao là hành động vi phạm pháp luật."
"...Hở?"
Lần này, Nuno-san nhìn chằm chằm vào Miyanoshita với ánh mắt dữ dội đầy nghi ngờ.
Mặt khác, Miyanoshita đột nhiên hoảng sợ.
"T-Thật vớ vẩn! Cậu ta rõ ràng là đang bịa chuyện! Không lý do gì mà cậu ta lại đi đập điện thoại của em..."
"Đó là nói dối. Mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi đã đưa ra quyết định vội vàng. Nhưng tôi thực hiện các biện pháp đó là để ngăn chặn cậu sau khi chứng kiến một hành vi phạm tội, và lý do thì như tôi đã đề cập trước đó."
"...Hả?"
Nuno-sensei lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày và bắt đầu nổi những đường gân xanh nhỏ trên trán.
Đôi mắt sắc bén đó, nhằm trừng phạt những kẻ làm việc sai trái, thực sự đang hướng về phía Miyanoshita-kun.
"S-Sensei, sao thầy lại tin mọi thứ mà cậu ta nói chứ?"
"Thầy thấy Mashima không phải là người đang nói dối..."
"Nhưng không phải đó là chủ quan sao? Hả! Những gì cậu ta nói đều là buộc tội em!"
Ngay khi nhận thấy mình đang ở thế bất lợi, Miyanoshita trở nên luống cuống.
"Thứ nhất, không có bằng chứng nào chứng minh những gì cậu ta nói là thật, phải chứ? Sau tất cả thì hắn vẫn là kẻ đập điện thoại của em!"
"Ừ thì, cái này chắc chắn là..."
"Có lý đấy."
Tại sao Majima-kun cũng đồng ý với lời phủ nhận của cậu ta chứ...? Đây không phải lúc để hỏi, nhưng Nuno-san đã thu ngọn giáo của mình lại.
Trên thực tế, những gì Miyanoshita nói cũng có phần đúng, và Nuno-sensei có vẻ cũng đang không chắc chắn với quyết định của mình...
"...Thế, em thì sao Takane? Những gì Majima nói có phải sự thật không?"
"Ahh..."
Nuno-sensei hỏi tôi.
Tim tôi đập mạnh vì lo lắng.
"Hửm, sao thế?"
"Em, ưm, cái này..."
──Những gì Majima-kun nói đều là sự thật.
──Em đã bị Miyanoshita đe dọa.
──Majima-kun đã cứu em.
Đó là tất cả những gì tôi phải nói.
"...Majima...kun..."
Cổ họng tôi nghẹn lại và tôi không thể nói nên lời.
Trong đầu đã viết vậy, nhưng cơ thể lại quá sợ hãi để nghe theo ý mình.
Và Miyanoshita đang trừng mắt lườm tôi ở ngay đó... Điều này khiến tôi càng thêm sợ hãi...
"Này Takane, em hãy bình tĩnh lại và nói chậm thôi."
"...Em, cái đó..."
Tôi... thật thảm hại.
Mình thật không xứng đáng.
Trái tim tôi tiếp tục thắt lại với những cảm giác này.
Tại sao mình không thể giúp Majima-kun ngay lập tức, trong khi cậu ấy đã cứu mình?
Majima-kun đã dũng cảm nói ra, nhưng tại sao mình lại không tìm thấy điều đó trong chính mình?
Nếu tôi là Majima-kun, thì điều này sẽ không bao giờ xảy ra...
"Majima-kun...đã cứu em──!"
"──Nói vớ vẩn!"
Bất chấp quyết tâm của tôi, lời nói của tôi đã bị tiếng quát của Miyanoshita át đi.
"Này Miyanoshita, sensei đang nói chuyện với Takane..."
"Nó vô dụng thôi! Mọi thứ mà hai người họ nói đều là giả dối từ đầu đến cuối!"
"Nói láo."
"Xem này! Cô ta chỉ đang khóc để đánh lừa chúng ta thôi! Đúng là cái loại con gái xảo quyệt!"
"Dừng lại, Miyanoshita."
Mặc cho Nuno-sensei đã cảnh báo Miyanoshita nhưng cậu ta vẫn không hề dừng lại. Sự tức giận của cậu ta đang hướng thẳng tới tôi.
"Có lẽ cô ta đang cố giấu gì đó, và đó là lý do mà cô ta phải cố che đậy nó, phải không!?"
"Điều đó không đúng!"
Trước hoàn cảnh vô lý và sự sợ hãi lấn át như vậy, nó làm cổ họng tôi lại nghẹn lại, không thể nói nổi một lời.
Thay vào đó, nước mắt tôi lúc này lại trào ra không ngừng.
"Thấy không! Cô ta đang cố khóc lóc để lừa chúng ta kìa! Thứ con gái xảo quyệt trơ trẽn!"
"Miyanoshita!"
Tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Có phải vì tôi đã trở thành bạn với Ai-chan?
Có phải vì tôi không dám bày tỏ ý kiến của mình?
Có phải vì tôi không đủ can đảm?
Dù thế nào đi nữa, đó chắc chắn đều là lỗi của tôi.
Không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt tôi cứ thế mà tuôn trào khắp khuôn mặt, và...
"Mày lúc nào cũng cười giả tạo! Thật khó chịu! Đồ kinh tởm——"
Trước khi Miyanoshita kịp nói hết những lời xúc phạm, một điều bất ngờ đã xảy ra. Cả Nuno-sensei và những học sinh đang âm thầm đứng nhìn từ cửa lớp, Arakawa và Iwasawa đều mở to mắt kinh ngạc.
Tại sao ư? Bởi vì Majima-kun đã đấm một cú thẳng mặt Miyanoshita...
──Bằng cả sức lực.
Miyanoshita, người vừa bị đánh, không kịp phát ra một chút tiếng động nào.
Cơ thể cậu ta gã ra sau khi xoay tròn trên không trung, và xô vào 3 chiếc bàn học đằng sau.
Âm thanh va chạm to đến mức như phá tan cả lớp học.
"..." "..."
"..." "..."
Không một ai trong chúng tôi có thể thốt ra một lời. Thời gian như ngừng lại, thậm chí chúng tôi quên phải thở.
Chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Miyanoshita, người đã ngã gục và nằm bắt động trên sàn.
Và rồi chúng tôi dần chuyển ánh mắt sang Majima-kun, người đã bình tĩnh lại và...
"...Tôi đã cố ý làm điều đó. Rất có thể cậu ta sẽ tấn công Takane."
Cậu ấy nói điều đó một cách tự tin.
Arakawa-kun và Iwasawa đồng thanh thì thầm, ""Ngầu vãi...""
-*-
"...Cảm ơn thầy cô trong ba năm qua."
Tôi có thể nghe thấy giọng Majima-kun phát ra từ phòng giáo vụ.
...Có vẻ như cuộc nói chuyện đã kết thúc.
Kìm nén cảm xúc rụt rè, tôi nắm chặt gấu váy, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra.
"Majima-kun."
"? À, Takane Saki."
Majima-kun nhận ra tôi khi đang đứng ở ngoài phòng giáo vụ, và tới gần như không có chuyện gì xảy ra.
"Sao thế? Cậu cần tôi giúp gì sao?"
Thật lòng thì, chẳng có gì lạ sau tất cả những điều đó, nhưng cậu ấy vẫn không hề lay động một chút nào.
"...Tớ nghe nói cậu bị đình chỉ một thời gian, và cậu bị buộc phải rời khỏi câu lạc bộ..."
"Thật không phù hợp khi nói rằng tôi không bị buộc phải nghỉ học."
"Eh..?"
"Thực tế là hiệu trưởng đã cố gắng thuyết phục tôi ở lại. Câu lạc bộ Karate của trường đang thu hút rất nhiều sự chú ý, thậm chí là từ thị trưởng thành phố. Vì vậy họ phải giải quyết vấn đề này một cách kín đáo. Nhưng tôi đã nộp đơn từ chức cách đây không lâu rồi."
"T-tại sao vậy!?"
"Tại sao à? Tại vì người học võ mà lại dựa vào võ để mà bạo lực. Ở ngay thời điểm đó, tôi đã đánh mất đi tư cách của mình rồi."
Tại sao chứ... Cậu ấy thật kỳ lạ...
Trans, edit: hay quá em ê Trans, edit: svdbrr Trans, edit: gáy đi chú em