Takane-san, chẳng phải là thích cậu rồi sao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 5.3: POV Takane Saki

Trans: wiee

Edit: Tamm

-------------------------------------------

Takane Saki, 15 tuổi, năm ba trường trung học Kamimura.

Tôi không sinh ra và lớn lên trong một gia đình đặc biệt giàu có, và lý do duy nhất tôi bắt đầu theo học tại trường sơ trung Higashi Kamimura tại thành phố Kamimura là bởi vì nó là ngôi trường gần với nhà tôi nhất.

Tuy nhiên, nơi này có hơi... Được rồi, có lẽ hơn một chút, mang tiếng về sự an toàn của nó.

"Chết tiệt, thằng hói đó! Nó cư xử thượng đẳng chỉ vì nó có thể đi ăn ở ngoài!"

"Hic!?"

Một ngày khi tôi đang chậm rãi đi dọc hàng lang, tôi nghe thấy một giọng nói giận dữ và âm thanh của thứ gì đó bị đá từ đằng sau.

"..."

Tôi nhìn qua từ chỗ nấp, và thấy hai nam sinh mặc đồng phục lộc xộc đi ra từ phòng giáo vụ. Một người cao là Kawariku Arakawa và người thấp hơn là Tatsuki Iwasawa.

Họ nổi tiếng là những người luôn gây ra mọi rắc rối ở trường sơ trung này, và hôm nay có vẻ trông họ còn cáu kỉnh hơn thế.

Âm thanh vừa rồi hẳn là của Iwasawa đá vào cửa phòng giáo vụ.

"Ê Tatsuki, dừng lại đê! Tao không muốn bị gọi phụ huynh tiếp đâu."

"Chết tiệt! Tao có nên nói với PTA những gì thằng hói đó đã làm suốt kì thực tập năm ngoái không?"

"...Hả, thật à!? Thằng mọt sách đó á!? Và sinh viên đại học ngực khủng?"

"Ừ, nghiêm túc đấy! Đừng có coi thường mạng lưới của tao... Uh, tao sẽ tuồn hết mọi chuyện ra cho xem! Tất cả mọi người ở phòng giáo vụ...! Cả chủ nhiệm lớp B, Nuno-san đang ngoại tình với thực tập sinh!"

"Whoa, thằng ngu này!"

"Hahaha...!!"

Trước khi Nuno-san đỏ mặt tía tai kịp bước ra từ phòng giáo vụ, thì cả hai người họ đã cười lớn và chạy thẳng qua hành lang. Tôi đã quan sát hết trò hề của họ từ trong góc tối của hành lang.

...Ừ thì, đó chính là vấn đề kỷ luật ở đây.

Ngoài ra còn có những sự cố khác bao gồm cửa sổ bị đập vỡ, ghế rơi từ tầng trên xuống, học sinh thoải mái chạy nhảy ngoài hành lang ngay cả đang trong giờ học,... Chúng đều bao gồm trong đó.

Đây chính là cuộc sống thường ngày tại trường sơ trung Higashi Kamimura thành phố Kamimura.

Tôi nên làm rõ từ đầu rằng tỷ lệ những người như vậy ở đây chỉ cao hơn 'một chút' so với nơi khác, chứ không phải tất cả mọi người ở đây đều như vậy.

Và tôi chính là một trong những học sinh không hợp với những miêu tả đó.

Và với những người không hợp với những hành động phá hoại kia, họ có một nhiệm vụ quan trọng. Đó chính là bằng mọi giá phải tìm cách sống sót ở đây trong 3 năm tới.

-*-

Vào một buổi chiều tháng 5, sau giờ tan học.

"Saki, cậu tới trễ đó..."

Tôi đột nhiên bị bạn cùng lớp gọi đến và đi tới sau dãy nhà của trường. Cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

"Xin lỗi... tớ bị giáo viên gọi lại."

Tôi cố gượng cười, đó không phải nụ cười chân thận, nó không tự nhiên, cũng không phải nụ cười tình bạn. Nó chỉ là một nụ cười gượng ép, giả tạo.

"Cứ phớt lờ giáo viên đi Saki~. Tình bạn của chúng ta quan trọng hơn phải chứ~? Và tớ luôn nói rằng cậu phải tới khi tớ gọi, phải không?"

"Thôi nào Ai-chan, đó là quấy rối đấy!"

"Saki, cậu phải xin lỗi lại. Ai-chan dễ nổi nóng lắm đó!"

Họ trêu chọc tôi, và tôi chỉ biết làm theo.

"Ehehe... Ai-chan, tớ xin lỗi mà."

Giữa rất nhiều chiến lược để sinh tồn, tôi đã chọn cách sử dụng 'nụ cười' này.

Nó giống như một lá cờ trắng vậy, nơi này tôi không có một chút vị thế gì, không nổi bật. Và tôi chỉ đơn giản truyền đạt rằng tôi không có ý định thù địch bằng nụ cười này.

Đó là cách tôi vượt qua với tư cách một nữ sinh cấp hai kín đáo, không quá thân thiết cũng chẳng phải gánh nặng.

Hơn nữa, họ cũng chẳng phải quái vật. Nếu tôi giơ cờ trắng, họ sẽ...

...Tất nhiên, tôi có thể bị trêu chọc một chút, nhưng đó không phải vấn đề quá tệ.

Thậm chí họ còn chấp nhận để tôi vào nhóm của họ.

Hôm nay Ai-chan đã gọi tôi ra sau trường và nói "Hãy làm gì đó vui vẻ". Nhưng cái gì mới là vui vẻ chứ?

"-Ồ, Saki-chan ở đây à?"

Một giọng nam rất quen thuộc từ đằng sau khiến tôi giật mình.

Tôi không hề nhận ra cho đến bây giờ, nhưng cậu ấy chắc chắn là...

"Cậu, Miyanoshita Haruto lớp A, phải chứ?"

Tôi hầu như không biết bất kỳ chàng trai nào, hay đúng hơn là không biết bất kỳ chàng trai nào cả. Tuy nhiên tôi biết cậu ấy.

Miyanoshita Haruto, lớp A năm 3.

Có lẽ bởi vì cậu ấy luôn đứng trên top trong các kỳ thi định kỳ, và là ACE của đội bóng đá. Và, không cần phải nói, cậu ta ưa nhìn.

Cậu ấy luôn là chủ đề bàn tán của mọi nhóm nữ sinh.

"Oh? Saki-chan biết tớ ư? Vui thật đấy! Hãy chụp một bức kỷ niệm nào."

Haruto đột nhiên hướng camera trên điện thoại thông minh vào mặt tôi và chụp một bức ảnh.

"Ah, uh...ảnh...?"

"Thật tuyệt phải không? Chiếc điện thoại thông minh này có camera kép siêu chất lượng, khả năng sạc không dây... và có màu vàng sâm panh thanh lịch!"

Thực sự thì tôi muốn cậu ấy xóa bức ảnh đó đi...

Nhưng đó không phải là tính cách của tôi. Tôi chỉ đơn giản nở 'nụ cười' đó cho trông thật thân thiện thôi.

"Này Haruto, thôi khoe khoang điện thoại đi được không? Tôi mang đồ ông bảo đến rồi đây."

Có lẽ Ai-chan không thích Haruto chú ý đến tôi.

Cậu ấy nói với giọng nhẹ nhàng.

Nghĩ lại thì tôi có nghe nói ở đâu đó rằng Ai-chan thích Miyanoshita-kun.

"Ồ, lỗi tớ lỗi tớ. Cứ bắt đầu trước đi. Nếu giáo viên mà ghé qua thì sẽ rắc rối lắm."

"Thật đấy, hãy cẩn thật chút đi! Tớ đã lén trộm nó từ anh trai của mình đấy. Um..."

Ai-chan nói vậy trong lúc lục lọi chiếc túi tráng men của mình.

...Thật ra tôi đã lờ mờ nhận ra được một lúc rồi.

Ở góc vắng vẻ này của tòa nhà trường học, tránh xa tầm nhìn của giáo viên, họ sẽ làm điều gì đó "vui vẻ".

Tôi đã cảm nhận được điều đó nhưng lại không đủ can đảm để chạy trốn.

“Mỗi người chỉ được một viên, không được nhiều hơn, nếu không chúng ta sẽ bị bắt.”

Ai-chan lấy ra một hộp giấy nhỏ cỡ bằng lòng bàn tay.

Ngay cả tôi cũng có thể nhận ra đó không phải là một hộp đồ ăn nhẹ.

“Saki, giữ chặt cái này, tôi sẽ đi tìm bật lửa.”

"Nhưng điều này..."

"Nhanh lên."

Những lời nói mạnh mẽ của Ai-chan khiến tôi không còn lựa chọn nào khác.

Cảm thấy bản thân thảm hại, hèn nhát và chỉ biết phục tùng. Tôi miễn cưỡng đáp lại.

"...Được rồi."

Mặc dù nghĩ thứ Ai-chan đưa cho tôi chỉ là một hộp bìa cứng nhưng chạm vào nó khiến tôi cảm thấy như mình đã trở thành tội phạm.

Tôi rùng mình, muốn buông bỏ và trốn chạy để có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Nhưng cơ thể lại không thể di chuyển.

"Oh, đây rồi!... Nào, đốt đi. Saki, hãy đưa cho mỗi người một cái."

"..."

Tôi biết rất rõ đây là điều tồi tệ, nhưng...

Tôi rất sợ, sợ hãi khủng khiếp.

Nếu tôi chống trả Ai-chan, vị thế của tôi sẽ...

"Cậu đang làm gì vậy? Nhanh lên."

Với bật lửa trong tay, Ai-chan thúc giục tôi.

Tôi vẫn cố nở nụ cười phục tùng như thường ngày của mình...

"Um... Ta có thể... dừng lại được không?"

──Lần đầu tiên, tôi dám chống lại Ai-chan.

Giọng Ai-chan trở nên trầm xuống đầy đe dạo.

Run rẩy vì sợ hãi, nụ cười vốn đã căng thẳng của tôi giờ đây nó lại càng gượng ép hơn. Nhưng tôi vẫn tiếp tục nói.

"Um... Haha, tớ hay bị khó thở và... Um... hơn nữa tớ nghe nói những thứ thế này không hề tốt cho sức khỏe đâu... Và nó sẽ ảnh hưởng cả làn da của cậu... Và, cậu biết đấy, tất cả đều có hại và không tốt chút nào. Hơn nữa, nếu tình cờ bị giáo viên phát hiện ở một nơi thế này..."

"Hả? Này Ai-chan? Nó khác với những gì tôi nghe được phải không?"

"Mi-Miyanoshita-kun, dù cậu có thành tích rất tốt nhưng... làm điều gì đó thế này sẽ gây hại tới danh tiếng của cậu, đấy?"

"...Saki, đưa cho tớ nhanh lên."

"T-Ta có nên dừng lại không...? Nhỉ...? Tớ..."

“──Saki!”

Giọng nói giận dữ của Ai-chan khiến cho tôi bị tê liệt vì sợ hãi.

...Và rồi chuyện đó đã xảy ra.

"Ơ?"

Nhìn từ phía tôi, một vật gì đó to lớn giống như một cây gậy bay về phía chúng tôi.

Nó quay dữ dội khi lướt qua giữa tôi và Ai-chan.

Gyaaaa.

Với một tiếng đập chói tai, nó làm vỡ một trong những cửa sổ của tòa nhà trường học.

"Cái quái...!"

Mọi người đột nhiên lặng người và đóng băng trước sự kiện không ngờ tới.

Nhìn ra từ phía sau tấm kính vỡ là một cô gái mặc đồ thể dục, chính là người đã ném cây vợt tennis.

“Ôi trời, nó tuột khỏi tay mình mất rồi.”

Cô ấy nói điều này với giọng điệu thản nhiên và khi Ai-chan là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.

“Mày...! Mày đang làm cái quái gì thế, mày suýt nữa thì...”

“─Senseeeeiiii! Em xin lỗi! Em đang tập đánh vào tường bằng vợt của mình, và nó trượt ra và làm vỡ cửa sổ!”

“Cái gì thế này...! Đồ ngốc!?”

Mặc dù Ai-chan rõ ràng là đang khó chịu, nhưng giọng nói lớn bất ngờ của cô gái đã khiến ngay cả cậu ấy cũng phải ngạc nhiên.

Khuôn mặt Ai-chan nhăn nhó vì bực bội, nhưng cuối cùng cô cũng giật lấy hộp giấy từ tay tôi.

“Chậc... Đi thôi mọi người!”

Cô ấy dẫn đầu nhóm các cô gái, bao gồm cả Miyanoshita-kun, vội vã chạy trốn khỏi hiện trường.

Và thế là tôi vẫn còn ở lại đó và nhìn vào chiếc cửa kính đã bị vỡ tan...

Ngoài ra thì cô gái nhỏ nhắn mà tôi thậm chí còn không biết tên cũng vẫn còn ở lại đây.

"Cậu không định bỏ chạy sao?"

"Tớ... chân tớ mềm nhũn rồi."

"Haha,... buồn cười thật."

Cô ấy cười khúc khích một cách vô tư, trái ngược lại với những gì mà cô vừa làm với cái cửa sổ lúc nãy.

"Ồ, cậu là Takane Saki phải không? Lúc nào cậu cũng quanh quẩn bên con nhóc đó và nở nụ cười gượng ép."

"Con nhóc... đó?"

Tôi chưa bao giờ thấy ai dám gọi Ai-chan như vậy.

Tôi không thể tưởng tượng được cảnh tôi dám nói những thứ như vậy về Ai-chan, ngay cả khi cậu ấy không có ở đây.

"Thay vì cứ cười như đứa ngốc thì đôi lúc cậu nên nói ra quan điểm riêng của mình đi. Tớ chẳng thể phá cửa sổ thế này mãi được đâu."

"Cậu vừa... cứu tớ?"

"Không hẳn. Tớ chỉ đang đi tìm quả bóng mà mình lỡ đánh ra khỏi sân và cây vợt của tớ vô tình bị tuột ra thôi."

"Và đó là điều vừa xảy ra. Heh-?"

"Này."

Cô ấy tiến lại gần và nhìn thẳng vào mặt tôi.

"S-Sao vậy..?"

"...Cậu cười bình thường thế này trông xinh đấy chứ."

"Huh...?"

"Dù sao thì tớ cũng cần một đồng phạm."

Cậu ấy nói với vẻ mặt tinh nghịch trong khi chỉ vào cửa sổ vỡ vụn.

"Tớ là Senami Yuka thuộc câu lạc bộ quần vợt. Giờ thì cùng nhau đi xin lỗi giáo viên nào, Nihihi."

Và đó là cách tôi và Yuka-chan trở thành bạn bè trong thời gian ngắn ngủi. Đồng thời cũng khiến mặt giáo viên đỏ bừng.

Từ khi trở nên thân thiết với Yuka-chan, không hiểu sau mà nhóm Ai-chan không còn tới làm phiền tôi nữa.

Có lẽ là bởi Ai-chan bị bắt quả tang trộm đồ của anh trai sau đó, hoặc có lẽ Yuka-chan và tôi đã nhận được sự tôn trọng nhất định.

Có nhiều lý do khác nhau hiện lên trong đầu tôi, nhưng chắc chắn rằng đây là khoảng thời gian yên bình nhất mà tôi có được trong suốt ba năm sơ trung này.

...Cho đến ngày đó.

"...."

Đó là vào giữa mùa mưa của Kamimura, thời điểm mà những cơn mưa phùn dai dẳng khiến chiếc áo sơ mi bị dính sát vào da rất khó chịu.

Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc sau giờ học ấy.

Tôi chư chết lặng trước tủ giày và khi Yuka-chan lại gần.

"──Oh, Saki Saki chưa về nhà hả?"

"Hở!?"

Tôi vội giấu đi thứ tôi đang cầm ra sau lưng khi cậu ấy đến gần.

Yuka-chan đã hỏi tôi.

"?Đó là gì thế?"

"Uh? À, ưm, Yuka-chan, cậu đang làm gì ở đây thế!? Không phải giờ này cậu phải ở câu lạc bộ sao!?"

"Câu lạc bộ á~! Saki Saki, cậu hài hước thật đó. Cậu nghĩ bây giờ là tháng mấy rồi?"

"Uhm... tháng bảy."

"Tháng Bảy cuối cùng của cuộc đời sơ trung chúng ta đúng không? Câu lạc bộ quần vợt vừa nhỏ vừa yếu của chúng tớ đã bị loại khỏi vòng cấp huyện từ lâu rồi. Và các học sinh năm ba cũng đều đã giải nghệ cả rồi."

"Ồ, phải rồi nhỉ."

"Mấy câu lạc bộ khác cũng tương tự vậy. Dù sao thì cũng chẳng có câu lạc bộ nào có tiềm năng ngoại trừ câu lạc bộ Karate cả. Họ sẽ tham dự giải quốc gia vào tháng tới... Ohh, vừa nhắc đến thì đã thấy rồi kìa, xem ai tới này, Saki Saki."

"Whoa."

Yuka-chan nghiên người về phía tôi và chỉ vào một trong những nam sinh đang đi tới từ phía bên kia hàng lang.

...Cậu ấy trông có vẻ là người khá đáng sợ.

Có lẽ tâm trạng của cậu ấy đang không tốt? Cậu ta nhíu mày và nhìn về phía trước khi đi ngang qua tôi.

Đó là...?

"...Cậu ấy là ai thế?"

"Hả!? Cậu không biết sao Saki Saki?! Cậu ta là Majima Kengo đội trưởng của câu lạc bộ Karate đấy!"

"...?"

Yuka-chan thở dài khi nhìn thấy phản ứng của tôi.

"Majima Kengo, giống như một người nổi tiếng ở đây vậy. Nói đơn giản thì cậu ta có hơi lập dị, nhưng lại có kỹ năng Karate đáng kinh ngạc. Là người dẫn dắt câu lạc bộ Karate yếu kém của trường lần đầu tiên chạm lên mốc quốc gia."

"Ồ, quả là một người tuyệt vời ha."

"Nè Saki Saki, cậu nên quan tâm tới người khác nhiều hơn đó... và có lẽ cậu nên tìm thêm vài người bạn khác ngoài tớ ra. Thật sự cậu định làm gì nếu lên cao trung với tình trạng như vầy đây?"

"Tớ sẽ tới trường giống cậu Yuka-chan, nên là sẽ ổn thôi! Ehehe."

"Đừng có ehehe để ngắt câu chứ."

Ehehe... phải rồi ha.

Nếu có Yuka-chan ở bên tôi, chắc chắn cuộc sống học đường của tôi sẽ rất vui vẻ.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, được chứ? Họ nói rằng mưa sẽ nặng hạt hơn vào buổi tối...”

“Ah... Xin lỗi, tớ vừa nhớ ra mình có việc phải làm với giáo viên. Tớ phải đến phòng giáo vụ.”

"Ồ vậy sao? Cậu có chắc là mình sẽ ổn không đấy? Có cần tớ đi cùng không?"

"Không, không, không sao đâu! Cậu cứ đi trước đi Yuka-chan!"

"Được rồi, chúc may mắn!"

"Cảm ơn cậu! Tạm biệt!"

Sau khi tạm biệt Yuka-chan, tôi không đi tới phòng giáo vụ như đã nói.

...Tớ xin lỗi Yuka-chan. Đây là lần đầu tiên mình nói dối cậu. 

Thay vào đó, tôi đi lên tầng 3, tới phòng học lớp A.

Như mong đợi, giờ này trong lớp chẳng còn ai khác,... ngoại trừ cậu ta. 

“──Ồ, Saki-chan, cậu đây rồi! Chúng ta chụp một bức ảnh kỷ niệm nhé.”

Trong phòng học trống.

Cậu ta là người duy nhất còn ngồi ở bàn. Cậu ta lập tức chụp ảnh tôi với chiếc điện thoại ngay khi tôi bước vào.

"...Miyanoshita, là cậu à."

"Cậu vẫn nhớ tên tớ hả? Tớ vui lắm đấy~"

Miyanoshita Haruto.

Kể từ sự cố với Ai-chan, chúng tôi không trao đổi với nhau lần nào nữa, nhưng cậu ta nói như thể coi chúng tôi đã là người bạn lâu năm vậy.

...Nói thật thì tôi không có chút ấn tượng tốt nào với cậu ta cả.

Tôi thực sự không muốn thấy mặt cậu ta. Tuy nhiên... tôi vẫn cố nở ra một nụ cười.

"Về bức thư... trong tủ giày tôi... có gì quan trọng sao?"

[Sau giờ học, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu tại lớp 3A, hãy đến một mình - Miyanoshita Haruto.]

Đó chỉ là một bức thư đơn giản được gấp đôi lại.

"Phải rồi, có chuyện quan trọng, chuyện quan trọng."

Miyanoshita Haruto nhảy xuống khỏi bàn và tới gần tôi.

Tôi nở nụ cười căng thẳng và chuẩn bị tinh thần, tôi sẽ sẵn sàng hét to nếu cần.

“──Xin lỗi vì lần trước. Tớ chỉ muốn xin lỗi cậu trực tiếp, Saki-chan."

"...Eh?"

Tôi bất ngờ trước diễn biến của sự việc, nó hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ.

Miyanoshita-san đang cúi đầu trước tôi.

"Tớ rất tiếc về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Tớ nghĩ là tớ đã làm cậu sợ hãi rất nhiều, Saki-chan."

"Eh, ừ thì..."

"Thật ra, tớ chưa bao giờ làm gì như vậy trước đó cả. Tớ chỉ làm những thứ ngu ngốc vì muốn tìm hiểu thêm về cậu thôi."

"...!?"

Tôi thậm chí không thể nói nên lời trước diễn biến bất ngờ này.

C-Chờ đã!

Xin lỗi thì được, nhưng muốn hiểu rõ hơn về tôi là sao?

Không lẽ...

“──Takane Saki, thật ra tớ đã thích cậu lâu rồi. Cậu có thể hẹn hò với mình không?"

"...!?"

Ah...

...Là tỏ tình?

Tôi cảm thấy sốc như thể bị sét đánh ngang tai.

Tỏ tình, tỏ tình, tỏ tình!

Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trải qua một sự kiện như vậy, nhưng nó đang xảy ra ngay tại đây và ngay lúc này!

“Ừm, khoan đã. Ý tớ là, nó đột ngột quá...”

"Saki-chan, tớ thật sự nghiêm túc đấy."

"...!"

Tôi kinh ngạc trước cái nhìn nghiêm túc của Miyanoshita.

T-Tôi phải làm gì đây!?

Có vẻ như Miyanoshita thực sự hối hận về những gì đã xảy ra trước đây.

Parent - Teacher Association: hội phụ huynh - giáo viên Trans, edit: wtf? Edit: tôi biết các bạn nghĩ j nhưng nó sai rồi đấy Trans: thôi bỏ mẹ rồi Trans, edit: có cái cc